Trans: Diat
Edit: Lio
--------------------------------
“Kahhhhh!” Nó đúng là một con quái vật.
Cao 1 mét 9, thân hình cơ bắp, eo hẹp, cổ dày hơn cả hông của một người phụ nữ, tất cả hoàn toàn phù hợp với hai từ ‘Quái vật’.
Phần quái dị nhất chính là khuôn mặt của nó. Những cái nanh đen, dài hơn cả ngón tay của một người đàn ông, mọc ra từ đôi môi dày trên gương mặt xấu xí, nhuốm đỏ máu người.
“Urgh!” Tất nhiên, con quái vật không phải là thứ để một người đàn ông tầm bốn mươi, chỉ thường chơi golf trên mạng, có thể đối mặt và chống trả. Do đó, bỏ chạy là thượng sách.
Tuy vậy, lý do để một người đàn ông trung niên như Park Jae-woon đứng ra ngăn chặn con quái vật màu nâu xám gớm ghiếc như thế lại rất đơn giản.
“Anh, anh à!”
“Aahhh, bố! Bố ơi!”
Vợ và con đang nép mình lại sau lưng ông. Nước mắt chảy dài trên gương mặt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng của họ. Thế nên, ông không thể bỏ mà chạy đi được.
‘Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp…!’ Nếu bỏ chạy, ông sẽ đánh mất những thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống mình.
“Được rồi, đừng lo lắng! Anh sẽ ngăn nó! Bố sẽ ngăn nó mà!”
Đó cũng chính là lí do ông quyết định đứng lên chống lại dám quái vật đó với cây vợt tennis mới mua dùng để chuẩn bị cho chế độ ăn kiêng hàng năm của mình.
Mọi người đều hiểu được lí do ông không lùi bước.
“Kahhhh!” Tất nhiên, quyết tâm đó chả có ý nghĩa gì với con quái vật trước mặt. Nó chả thèm để ý tới quyết tâm của ông.
Hiện tại trong mắt chúng, họ chẳng khác gì miếng mồi nhỏ để thỏa mãn cơn đói của nó.
“Krrr!” Ngay khi con quái vật hình dung cảnh tượng được cắn xé miếng thịt sống ngon lành, nó chẳng bận tâm gì nữa. Đôi chân của nó tiến về phía ông.
Poof! Poof! Ông vung mạnh cây vợt tennis hướng vào con quái vậ như chưa từng được vung.
“Ahhhh!” Ông khóc mỗi khi vung vợt, nó giống như tiếng thét thì đúng hơn.
Nỗ lực điên cuồng của ông thậm chí còn không thể gây ra cho lũ quái vật bất kì thương tích gì dù là nhỏ nhất. Nhưng nó không vô nghĩa. Nhờ việc thu hút sự chú ý, Bang Hyun-wook đã có thể lén lút tiếp cận con quái vật.
Bam! Anh đập vào đầu con quái vật bằng một cây gậy. Đòn đánh cực kỳ uy lực.
“Argh!” Anh hét lên khi phản lực từ cú đập làm rung tay mình.
Cú đánh của anh mạnh tới mức một người bình thường sẽ bị vỡ sọ và ngã khụy xuống.
“Kaaah!” Tuy nhiên, con quái vật không phải là người thường. Phần cổ dày của nó chẳng hề rung lắc, xương sọ vẫn nguyên vẹn.
Cú đánh đó chỉ khiến con quái vật giận dữ. Nó quay lại, há rộng miêng ra gào thét để chuẩn bị tấn công.
“Kaaah!” Đó không chỉ đơn thuần là tiếng hét, mà toàn bộ sự đe dọa nó có thể bộc lộ!
‘Huh!’
Nỗi sợ, là nỗi sợ! Nỗi sợ bao trùm lấy cơ thể anh.
‘Cái, cái…?’ Cái cảm giác những sợi xích vô hình đang trói buộc bản thân. Anh cảm thấy như có bàn tay nào đó đang bóp chặt trái tim, khiến mình không thể di chuyển. Và con quái vật không hề vội vàng khi thấy anh bất động.
Nó thăm dò anh với đôi mắt đỏ rực, và nhận ra đặc tính của giống loài vừa tấn công. Đó chính là ánh nhìn của con quái thú khát máu hướng vào con mồi.
‘Cái quái!’ Anh sợ hãi và tức giận một cùng lúc. ‘Con quái vật khốn khiếp!’
Thật đáng sợ. Nhưng ngược lại, sự thật rằng mình sẽ bị ăn sống như một con mồi khiến anh tức giận. Cơn giận dường như đã kích thích sức mạnh trong cơ thể anh.
Sự quằn quại trong cơ thể anh bùng phát như một cái vòi phun. Từ dạ dày, nó chạy xuyên qua ngực, mang đi thứ đã bóp chặt trái tim anh, ngay lập tức tống xuyên qua cổ và ra ngoài bằng đường miệng .
“Ahhhhhhh!” Cứ như thế, tiếng thét phát ra từ miệng anh, y hệt như con quái vật lúc trước.
Anh có thể cảm nhận được sức mạnh phi thường trong cơ thể mình, cùng với một hơi ấm kỳ lạ, cứ như là đang ở phòng tắm hơi vậy. Ánh mắt của anh cũng thay đổi. Chúng bỗng nhiên rùng mình khi bị làn sương tỏa ra bao trùm lấy.
”Kaaah?” Con quái vật dừng lại ngay tức khắc.
Biểu cảm của nó thay đổi. Không còn giống thú săn nhìn vào miếng mồi nữa, nhưng là hai con quái vật đối mặt nhau. Như một con quái vật đối diện với một con quái vật khác, nó hiện giờ đang đối diện với Bang với tất cả sự tập trung của mình.
Ngay lúc đó, Kim Tae-hoon bắt đầu di chuyển. Anh xuất hiện phía sau con quái vật đang rất cảnh giác với đối thủ trước mắt nó. Sự hiện diện của anh hệt như một bóng ma.
‘Huh?’ Ngay cả Park, người có thể nhìn thấy Kim tiếp cận con quái vật, cũng không để ý đến sự xuất hiện của anh cho đến khi Kim dùng hai tay quấn dây câu thành ba vòng trên cổ con quái và siết chặt chúng. Hơn nữa, cách mà Kim siết cổ con quái vật bằng dây câu vô cùng điêu luyện.
Không thể nói tình huống ban nãy chỉ do may mắn. Đó là một cấp độ mà chỉ người đã thực hiện hàng trăm thậm chí hàng ngàn lần với nhiều kinh nghiệm thực chiến mới có thể làm được.
Sợi dây câu căng ra hết cỡ khi Kim siết chặt nó với đôi găng tay bóng chày.
“Ugh ugh ugh!” Con quái vồ lấy sợi dây trên cổ theo phản xạ, cố gắng cắt đi thứ đang xiết chặt nó. Nhưng sợi dây câu được quấn chặt như thế không thể nào dễ dàng bị cắt đứt chỉ với vài cái móng vuốt ngắn ngủn.
Hơn hết, Kim thậm chí còn không cho con quái bẩt cứ cơ hội phản kháng nào. Anh kéo mạnh sợi dây, sau đó dùng chân phải sút vào gối và bắp đùi của nó.
Con quái vật to lớn ngã rạp xuống sau khi ăn trọn cú đốn giò của Kim, ngay khi nó cố đứng lên, anh lại bồi thêm một cú nữa.
“Kuck!” Trần nhà đổ sập xuống con quái vật, làm ra một âm thanh rột rạt.
“Làm đi!” Kim hét lên, và màn sương bao quanh mắt Bang bỗng tan biến đi như tuyết.
“Vâng!” Vâng lệnh Kim, Bang lấy ra thứ gì đó từ sau lưng mình. Đó là dầu máy! Anh nhanh chóng nốc hết mớ chất lỏng bên trong vào mồm con quái vật.
Cũng ngay lúc đó, Kim buông lỏng sợi dây câu đang siết chặt trên cổ con quái ra.
Con quái đang chật vật với việc thiếu oxy để sống sót, hít thở vào ngay đúng lúc đó. “Kuck!” Dầu máy đã ngập đầy mồm nó!
“Kuck! Kuck! Kuck!” Dầu máy lập tức tràn hết vào phổi và bao tử con quái vật.
“Kuck!” Cùng lúc, nó cảm thấy cực kỳ ghê tởm, trái tim bốc cháy, và bản năng đang hoảng loạn tột độ. Đương nhiên, bản năng mách bảo nó phải ói hết ra.
Bản thân Kim cũng nhận ra điều đó, ‘Tao sẽ không để mày làm thế.’
Sợi dây câu được kéo căng lần nữa, khiến con quái vật to lớn ấy chẳng thể tống đống dầu máy ra. Anh hoàn toàn tin tưởng vào bản năng của mình, và siết chặt hơn nữa. Con quái vật run rẩy như thể tất cả sức lực chống đỡ của nó đều đã không còn.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Một giây rồi lại đến mười giây, và khi chạm đến ngưỡng một phút, ánh sáng trong mắt con quái vật tan biến, nó không còn có thể cử động.
“Chắc nó chết rồi đấy.” Bang canh chừng con quái vật với cây gậy bóng chày trong tay, bắt đầu thả lỏng cơ thể.
Dù có nói vậy, sợi dây câu vẫn không nới lỏng dù chỉ một chút.
“Đại ca? Đại ca? Em nghĩ nó chết rồi đấy…” Bang tiến đến gần Kim vì nghĩ rằng anh không nghe thấy lời cậu. Dĩ nhiên, khoảng cách với con quái vật cũng được thu hẹp. Bang ngồi bẹp xuống sàn, khoảng cách giữa cậu và con quái vật tả tơi kia ngắn đến mức chỉ cần vươn tay tới là chạm được.
“Kaaah!” Nó vươn tay nắm lấy cổ cậu rồi hét lên lời cuối cùng.
“Uhhhhh!” Âm thanh tương thự cũng được phát ra từ Bang.
May mắn là có chỉ nhiêu đó thôi. Lực nắm của nó lên cổ Bang nhanh chóng yếu dần đi, không thể coi là mối đe dọa được nữa. Ba mươi giây sau, sợi dây kéo căng trên cổ nó cũng nới lỏng.
Kim, giờ đã rảnh tay, nói với Bang khi anh thả con quái vật ra, “Tôi mới là người đánh giá nó sống hay chết, không phải cậu.”
“Vâng, vâng!” Bang ngoan ngoãn trả lời, anh xoa nhẹ vùng cổ khi nãy vừa bị nắm của mình.
Tuy nhiên, đôi mắt Kim không hướng về phía Bang. Anh nhìn vào Park, người đang ngồi run rẩy dưới sàn nhà.
“Giờ ông sẽ là người dọn dẹp. Kể từ bây giờ, vai trò của ông là dọn dẹp, kết liễu những con đã gục ngã. Bất cứ con quái nào ngã xuống, ông có trách nhiệm phải giết chết nó hoàn toàn.” Nói xong, Kim đứng dậy sau một hồi cúi xuống.
Anh tìm thấy một cái thang cuốn hướng thẳng lên tầng hai của siêu thị…
-----------------------
‐Like page:
để ủng hộ gr bọn mình