Kleio và Nebo thuê một chiếc xe ngựa để băng qua cầu đi về phía tây của sông Tempus.
Khi Kleio hỏi, Nebo đã chỉ cho cậu cách thuê xe riêng và cách đi xe công cộng.
'Những hoạt động thường ngày này không hề được đề cập trong tiểu thuyết. Nếu mình muốn cuộc sống dễ dàng hơn thì mình nên học những thứ này để cuộc sống ở đây trở nên dễ dàng hơn.'
Sau khi học cách gọi xe từ Nebo, Kleio lên xe và nói cho họ điểm cần đến.
Khi cậu nói rằng cậu cần đến chi nhánh gần nhất của ngân hàng Planta, người lái xe đã cho Kleio xuống tại một tòa nhà nhỏ bằng đá.
Và 5 phút sau,
Giám đốc
chi nhánh ngân hàng Planta Royal Circus, Henry Pist, lau mồ hôi chảy đầy trên trán.
"Cái gì? Asel? Là cha hay con? Người tới là ai?"
Thư ký của ông ta bình tĩnh trả lời.
"Là người con trai."
"Cậu ấy không đi cùng với nhóm Zentrum sao?"
"Không phải là người con trai cả. Là người con trai thứ hai."
"Nhà Asel có người con trai thứ hai sao?"
"Có. Và cậu ấy đang yêu cầu được kiểm tra tài khoản của mình."
"Cậu ấy là hàng thật phải không?"
"Cậu ấy thật sự là học sinh của Trường Đại học Quốc phòng Thủ đô Hoàng gia, Kleio Asel."
"Sao cậu ấy lại muốn kiểm tra tài khoản?"
"Cậu ấy nói là muốn rút tiền."
"Bao nhiêu?"
"Cậu ấy không nói rõ. Tài khoản của cậu ta hiện có 400 nghìn Dinar. Nếu cậu ta tính rút toàn bộ tiền, thì chi nhánh chúng ta hoàn toàn không đủ. Chi nhánh trung tâm..."
"Ta sẽ ra mặt. Ta sẽ tìm hiểu xem cậu ta lại chọn chi nhánh này."
Lý do đơn giản là do chi nhánh này nằm gần trường. Nhưng giám đốc chi nhánh lại không biết điều đó.
~~~
Phòng chờ của chi nhanh ngân hàng Planta Royal Circus nhìn trông lạ mắt nhưng lại rất thoải mái.
Một chiếc ghế sofa thoải mái, bên cạnh có tủ đựng xì gà và các loại rượu mạnh. Nơi đây trông giống các câu lạc bộ dành cho quý ông ở trong phim.
Kleio đang tận hưởng cảm giác thoải mái của cái ghế sofa.
'Nơi đây trông không giống phòng chờ dành cho thiếu niên 17 tuổi lắm. Bây giờ mà mình yêu cầu một chai rượu thì có trông kỳ lạ quá không?'
Kleio không hề nhận được sự tiếp đãi này ngay từ đầu. Cậu được đưa tới đây sau lúc cậu ấy rút tấm séc ra và ký tên.
Bởi vì cậu không biết được số tiền còn lại trong tài khoản nên cậu đã hỏi tiếp tân. Đột nhiên tiếp tân kêu cậu ấy đợi chút và rồi cậu bị kêu đi vào bên trong. Nội tâm Kleio đã vô cùng hoảng hốt.
'Họ tự dưng kêu mình vào đây. Mình cứ tưởng là sẽ bị bắt vì giả chữ ký chứ.'
Tất nhiên là vấn đề không phải ở chỗ đó.
Tài khoản của Kleio chứa 400 nghìn Dinar. Ngân hàng lo lắng về việc nếu cậu muốn rút toàn bộ số dư trong tài khoản của cậu.
Khi Kleio đang ngắm nhìn những chai rượu, thì giám đốc của chi nhánh này bước vào với một nụ cười của người kinh doanh.
"Xin chào, tôi là Kleio Asel. Dù không cần thiết nhưng cảm ơn ngài giám đốc đã có mặt."
"Không có gì đâu. Cảm ơn cậu đã sử dụng dịch vụ của ngân hàng Planta chúng tôi trong một thời gian dài, từ thời của cha cậu. Tôi đã nghe về vấn đề rồi. Vậy cậu muốn rút bao nhiêu tiền?"
"Tôi chỉ muốn rút một ít để sử dụng, nhưng đột nhiên sự việc bị làm quá lên. Tôi chỉ cần một khoản đủ cho chi phí sinh hoạt."
Giám đốc chi nhánh trở nên nhẹ nhỏm khi nghe những gì cậu nói.
"Thế, 1000 Dinar có đủ không?"
"Vâng, chắc nhiêu đó là đủ rồi."
'Chính xác thì 400 nghìn Dinar là khoảng bao nhiêu mà có thể làm nên vụ nào động này? Mà chắc rằng đó không phải là một số tiền nhỏ.'
"Có vẻ như nhân viên của chúng tôi vài hiểu lầm và đã lấy mất một khoảng thời gian quý giá của cậu."
"Không sao đâu. Dù gì cũng đã ở đây rồi, liệu tôi có thể uống chút rượu không?"
"Tất nhiên là được rồi. Đó là một loại đồ uống dành để phục vụ khách."
Giám đốc chi nhánh nhanh chóng trả lời cậu và rót cho cậu một ly rượu.
"Vậy giờ tôi sẽ mang số tiền mà cậu cần đến."
"Vâng, cảm ơn."
Người giám đốc cảm thấy cách nói chuyện của cậu không phù hợp với một cậu bé vừa qua tuổi dậy thì. Nhưng vì đang mải mê với ly rượu nên Kleio không hề chú ý đến biểu cảm của ông ấy.
Ngay sau khi được rót đầy, ly rượu được đưa tới tay cậu.
Kleio cầm ly rượu với vẻ mặt thỏa mãn như thể một cậu bé đã có được mọi thứ trên đời. Cảm giác ấm áp chảy chảy xuống cổ họng và hương thơm trái cây truyền qua mũi. Một cảm giác thật tuyệt vời.
'Nó còn tuyệt hơn cả Armagnac 25 tuổi."
Khi cậu vẫn còn làm nhân viên công ty, các tác giả khi đi tham gia các hội nghị ở nước ngoài đôi khi sẽ đem rượu về làm quà cho công ty.
Tuy khá phiền khi phải nghe người đứng đầu công ty than phiền khi ông ta uống say, nhưng được thưởng thức những loại rượu đắt tiền là đã quá đủ để bỏ công sức ra ngồi nghe những lời phàn nàn đó.
Trên hết, bây giờ cậu có thể uống ly rượu này miễn phí, mà còn không phải nghe những lời ầm ỷ của sếp.
'Cảm giác như mình vừa trúng độc đắc vậy.'
Kleio từ từ uống cạn ly rượu.
Trong khi cậu đang cảm nhận dư vị còn đọng lại trên mũi, giám đốc chi nhánh lại bước vào với một phong bì dày trên tay. Cả khuôn mặt của Kleio lộ vẻ vui mừng khi cậu cất chiếc phong bì vào trong túi áo trên ngực mình.
"Lần tới cậu không cần phải đích thân tời đây đâu, cậu có thể gọi cho một nhân viên ngân hàng để giao dịch cũng được. Cảm ơn đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi. Tiện thể cho tôi gừi lời chào tới cha cậu."
"Tôi sẽ làm vậy. Cám ơn ông."
'Dù chỉ là một chi nhánh ở vùng lân cận, nhưng đích thân người chủ ra tiếp đón... Liệu đây có phải là cái thìa vàng trong truyền thuyết.'
Nebo, người đang ngồi chờ ở đại sảnh,mở to mắt khi thấy Kleio đi ra cùng với vài người lớn.
"Huh, Vậy cậu thật sự là con trai của một gia đình giàu có."
"Hmm. Tôi cũng không biết nữa. Giờ chúng ta đi chứ?"
Vẫn với đôi mắt mở to, Nebo nhìn cái đầu hói của giám đốc chi nhánh, người đang lịch sự chào tạm biệt.
Kleio và Nebo cùng nhau rời khỏi đại sảnh. Henry, người vừa tiễn họ đi, nhanh chóng gọi cho thư ký.
"Thu thập cho ta toàn bộ thông tin về những việc mà Kleio Asel đã làm ở thủ đô. Việc đứa con trai ẩn danh cho tới tận bây giờ, đột nhiên bắt đầu hoạt động. Ta cảm thấy cậu ấy đang có dự định nào đó trong đầu."
"Vâng, thưa ngài."
"Dù thế nào thì cậu ta cũng là một Asel. Dù cậu ấy trông như môt tên nhóc yếu đuối, nhưng bên trong thì cậu ấy hoàn toàn là một người dày kinh nghiệm. Không có gì xấu khi đề phòng mọi việc."
Nếu Kleio biết được việc này diễn ra do cậu chỉ uống một ly rượu, Kleio chắc chắn sẽ nhổ nó ra ngay lập tức. Nhưng hên là những lời của giám đốc ngân hàng không lọt vào tai cậu.
[note40610]
~~~
'Isiel không tời tìm mình nữa, có vẻ vụ việc về sự cố ma thuật đã được giải quyết. Đúng như dự đoán,
mấy câu như 'tôi không biết; tôi bị bệnh...' là những câu trả lời đúng đắn nhất.'
Kleio đang ăn đồ ăn vặt trên giường.
Cậu ấy cũng đang cố suy nghĩ về 'Thẩm quyền của biên tập viên' và mục đích của tác giả, nhưng vì không có chứng cứ nên cậu không thể chứng minh các giả thiết của mình có đúng không.
'Họ bảo mình giúp sửa lại bản thảo, nhưng lại không nói cho mình biết rằng họ không thích phần nào, những việc mà họ muốn mình thực hiện, và vứt mình vào một nhân vật mà thậm chí không được đề cập trong tiểu thuyết...'
Vậy nên cậu không còn cách nào khác ngoài tự tiến về tương lai theo cách riêng của chính cậu.
Sau khi ghé qua ngân hàng, cậu ăn, ngủ và nằm dài suốt ngày trong nguyên cuối tuần. Khi cậu chán với việc ngồi không, cậu sẽ đi chơi với con mèo.
Sau đó, cậu ấy cận thận đọc nội quy của trường được viết trong cuốn sổ tay,
Đầu tiên, chỉ có thể bỏ học khi được sự chấp thuận của người giám hộ.
'Sẽ không có chuyện cha mình cho phép mình bỏ học khi đã quyên góp một số tiền khổng lồ để đưa mình vào đây. Mà mình chưa từng nghe gì về mẹ của mình, không biết mình có mẹ không?'
Thứ hai là về việc bị đuổi khỏi trường.
Nếu trượt bài kiểm tra hai lần liên tiếp thì học sinh sẽ bị trục xuất, và tương tự, nếu học sinh vắng mặt trong 2/3 học kỳ cũng sẽ tính là không hoàn thành học kỳ và bị đuổi.
'Tốt, vậy hãy cứ tiếp tục giữ đà như thế này.'
Cuối cùng, cậu đọc lướt qua toàn bộ sách giáo khoa một lần.
Khi cậu làm vậy, cậu nhận ra vài việc quan trọng.
'Dù cho mình có 'Lời hứa', thì tốc độ đọc sách lần đầu tiên của mình vẫn không tăng lên.'
Dù cậu có thử bao nhiều lần thì kết quả vẫn vậy.
[Ký ức] của 'Lời hứa' chỉ có thể sử dụng với những cuốn sách mà cậu đã từng đọc ít nhất một lần. Đối với những cuốn sách mà cậu chưa từng đọc, cậu ấy vẫn phải đọc nó như bình thường.
'Tại sao mình phải làm việc này? Haizz'
Quăng cuốn sách sang một bên, Kleio lại nằm dài ra giường. Con mèo đang nằm đó thấy thế, nổi cáu lên và đánh nhau với cậu một trận.
"Tên ngốc này, rốt cuộc nhà ngươi có đi nhặt cuốn sách đó lên không."
"Vì tao là một tên ngốc nên ta sẽ không làm những việc như vậy."
"Tks tks. Thật là một tên đáng thương. Ngươi đã rớt trong bài kiểm tra trước, và nếu ngươi cứ tiếp tục như thế, ngươi sẽ sớm bị đá ra khỏi trường."
"Đó chính xác là những gì mà tao muốn."
Đó là cách mà buổi chiều ngày Chủ nhật diễn ra.
~~~
Cuối cùng thì thứ hai đã tới.
Cậu ấy ung dung bước vào giảng đường dành cho học sinh năm nhất. Không có nhiều khác biệt lắm khi so sánh với thời còn đi học của cậu.
Dù rằng có tin đồn rằng cố đã tự tử, nhưng các giáo viên và học sinh vẫn đối xử với Kleio như người vô hình.
Nói cách khác, ngay cả khi cậu ngủ nguyên buổi ở phía sau giảng đường, không ai thèm cảnh báo hay nhắc nhở cậu. Kleio đã ngủ từ đầu giờ học cho tới tận lúc tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ trưa vang lên.
'Lưng mình hơi đau, chắc là do ngồi ngủ trong một lúc lâu. Có lẽ từ ngày mai mình không nên đến lớp nữa.'
Các lớp của trường thường diễn ra 3 tiếng vào buổi sáng từ thứ hai đến thứ sáu. Buổi chiều là thời gian dành cho các học sinh để tự nghiên cứu hoặc tham gia các khóa đào tạo cá nhân, nhưng cậu có cần phải làm vậy không?
'Đi ăn trước đã.'
Cậu tìm ra vị trí nhà ăn của trường bằng cách hỏi một người qua đường. Cậu di chuyển chậm đến mức khi tới nơi thì đã không còn ai ở trong nhà ăn nữa.
'Oh, thực đơn cũng có 3 món.'
Có một thực đơn viết tay nằm ngay cạnh cửa ra vào của nhà ăn. Súp, cá chiên bơ, nước ép trái cây và kem.
Cậu dừng lại và đọc dòng chữ nhỏ bên dưới. Dù đây là căn tin trường nhưng nó lại có ghi 'Có bán rượu vang'.
'Mình đoán trẻ vị thành niên ở đây được phép uống rượu!? Hèn gì ngân hàng sẵn sàng phục vụ rượu cho mình.'
Lần đầu tiên mà đôi mắt vô hồn của Kleio mở to ra. Trong suốt thời gian cậu tới đây, đây là điều khiến cậu vui chỉ sau lần tới ngân hàng.
'Mình đã lo rằng mình phải kiềm chế không được uống trong vài năm.'
Trong thời gian làm việc vất vả tại công ty xuất bản sách đã bị đóng cửa đó, chỉ có duy nhất một điểm tốt khi làm việc. Những người viết sách học thuật hầu hết đều là giáo sư. Và các giáo sư thì có đủ loại rượu ngon đắt tiền.
Thông thường, công ty sẽ chiêu đãi các tác giả. Tuy nhiên, để giữ lại mối quan hệ tốt với người đứng đầu côn ty, đôi khi tác giả sẽ tặng quà cho công ty. Nhờ đó, món quà mà công ty cậu thường xuyên nhận được nhất chính là rượu.
Nhờ có rượu mà Jungjin có thể quên được áp lực khi làm một người làm công ăn lương. Nhưng vì thường xuyên phải uống rượu do các món quà được gửi tới hoặc các ngày lễ,khiến cơ thể cậu dần dần quen với nó.
'Loại này cũng tương tự với loại rượu Alsce mà giáo sư No Youngsin từng mang tới. Nó không chua và cũng không có vị ngọt, nhưng có vị thanh mát. Thật tuyệt vời khi có thể thưởng thức rượu trong một ngày đẹp trời như này.'
Trong khi đang ăn phần ăn trên khay, cậu đã yêu cầu thêm một ly để uống. Do vừa tỉnh dậy từ một giấc ngủ dài và thời tiết hôm nay rất đẹp nên cậu không hề cảm thấy say.
Cậu hơi lo lắng rằng cơ thể ốm yếu này sẽ làm tửu lượng của cậu giảm đi, nhưng cậu vẫn uống khá tốt. Có lẽ là vì còn trẻ nên gan của cậu vẫn còn tốt.
Sau khi ăn xong bữa trưa, một người làm ở nhà ăn đưa cho cậu một chai rượu.
Hiện đang là tháng 5.
Các bông hồng mùa hè nở rộ bên ngoài hàng rào tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi, an nhàn không phải làm việc và có thể thưởng thức rượu ngon.
'Đây mới là sống chứ.'
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên trong căn tin làm Kleio tỉnh giấc khỏi mơ mộng.
"Dì à, cháu biết là vẫn còn rượu mà, vậy tại sao dì lại nói dối là không có? Cháu biết là luôn còn rượu ở khu giành cho năm nhất mà."
"Đi chỗ khác đi tên khốn này. Đây là thứ để phục vụ kèm với bữa ăn! Chứ không phải thứ dùng để uống say."