Vào lúc đó.
[- Kỹ năng 'Kết giới' đã được hủy bỏ do hiệu lệnh của của Arthur Reignan.]
"Aghhhh!"
Trước mặt Kleio, một khe nứt xuất hiện và Arthur lấm lem đầy máu rơi xuống từ đó.
Arthur ngã lăn ra đất, một tay ôm ghì chặt lấy vết thương lớn ở bụng không cho nó chảy máu.
"Arthur! Cậu có ổn không!"
[note32818]
"Hoàn toàn không ổn tí nào. Nếu không nhanh chóng cầm máu ... thì tôi sẽ chết đấy."
Giọng nói của cậu ấy vẫn mang vẻ bông đùa, nhưng khuôn mặt lại nhợt nhạt đến mức trông như một cái xác chết.
Kleio đặt tay xuống đất rồi mở Vòng tròn.
[- Lượng ether còn lại không đủ.]
Dù 'Lời hứa' đã đưa ra một lời cảnh cáo, nhưng cậu ấy lại không thèm để tâm đến nó.
Cậu ấy không biết gì về sơ cứu, và chắc chắn vết thương sẽ ngày càng nghiêm trọng nếu chỉ dùng mỗi tay không ấn vào nó để giảm chảy máu.
Kleio khẩn trương nhớ lại công thức của [Khử trùng] [Cầm máu] và [Cứu trợ].
Thế giới vẫn tiếp tục sụp đổ.
Khi hơi thở của Arthur dần nhạt đi, ranh giới của thế giới này cũng như vậy.
Ngay giữa bầu không khí đã ngừng chuyển động, giọng nói của Kleio vang lên.
"[Làm ơn hãy ngừng chảy máu, ngăn vết thương bị nhiễm trùng, và hồi phục vết thương! Tên khốn này cần phải sống sót!]"
Đó nghe như một lời than khóc hơn là một câu thần chú, nhưng nó đã hoạt động. Ba công thức phức tạp đan xen vào nhau và che đi vết thương của Arthur ngay khi thế giới chỉ còn lại một màu trắng xóa.
[- Ether đã cạn kiệt nghiêm trọng.]
Kleio cảm thấy đau nhứt bên trong hộp sọ của mình, và cảm giác như máu đang chảy xuống từ mũi của cậu. Tầm mắt của cậu ấy dần tối đi khi ma thuật đã tan biến. Cậu ấy còn không thể di chuyển nổi cái đầu của mình.
Arthur lấy lại ý thức và nhìn xuống bụng mình với vẻ hoài nghi. Dù quần áo rách nát và bàn tay vẫn dính đầy máu, nhưng những vết thương của cậu ấy đã biến mất hoàn toàn.
Sau một lúc, âm thanh của gió và chuyển động của không khí dần trở lại.
Thế giới này không bị sụp đổ.
"Cậu... vẫn còn sống?"
"...Nhờ có cậu, Kleio."
Điều mà cậu ấy nghi ngờ đã được giải đáp. Khi nhân vật chính bị đe dọa đến tính mạng, bản thảo cũng sẽ bị hư hỏng theo.
Tất cả những dấu hiệu này đã chỉ rõ ra rằng.
'Nếu cậu ta chết, thế giới sẽ bị hủy diệt?'
Như gỡ bỏ được gánh nặng, toàn bộ cơ thể Kleio ngã lăn ra đất. Ý thức của cậu ấy mờ dần, cậu ấy còn không nghe thấy tiếng của Arthur và Isiel dù họ đang mở miệng la hét gì đó trước mặt cậu.
'Đúng thật là khốn nạn. Mình không muốn tiếp tục làm việc này.'
[- Mức độ can thiệp đến câu chuyện của người sử dụng đã tăng mạnh.]
[ Vật phẩm: Lời hứa của □□□ ]
[ - Chức năng thứ ba của Lời hứa đã được mở khóa.
Chức năng 'Nhận thức' đã được mở khóa.]
~~~~
Kleio nghe nói Dione đã phản ứng rất hốt hoảng khi cậu ấy được đưa về dinh thự trong tình trạng bất tỉnh vào một tuần trước.
Ngay sau khi tỉnh dậy, cậu ấy lo lắng nên đã đi hỏi Behemoth rằng liệu sử dụng ether quá mức có gây ra triệu chứng gì hay không.
Behemoth vỗ đuôi xuống sàn và nói một cách nghiêm nghị.
"Nhin thấy ngươi trở về trong tình trạng máu me thì ta đã cực kỳ lo lắng. Vậy nên ta đã xem xét tình trạng của ngươi vào hôm đó, nhưng có vẻ nhà ngươi không sao cả."
"Vậy thì tại sao tao lại chảy máu cam?"
"Mức độ nhạy cảm ether của ngươi hồi trước có giống với bây giờ không? Hiện giờ ngươi đang chứa đựng một sức mạnh to lớn bên trong một cơ thể kém cỏi. Vậy nên cơ thể của ngươi thiếu trầm trọng khả năng chịu đựng sức mạnh. Hãy đi mà rèn luyện cái cơ thể yếu ớt đó."
Được trấn an, Kleio ôm lấy Behemoth và nằm nghỉ trong hai ngày liền. Behemoth lặng lẽ nằm trong vòng tay Kleio. Tất nhiên là cậu ấy không thể kể cho Dione về cuộc nói chuyện vừa rồi, trừ khi cô ấy có thể hiểu được ngôn ngữ của loài mèo.
'Mình chỉ chảy có một chút máu cam, nhưng cô ấy lại tỏ ra như thể mình bị ốm liệt giường. Mà nhờ vậy, mình có thể tránh được việc học khiêu vũ.'
Thật tuyệt khi có thể được giải phóng khỏi việc phải đi loanh quanh hội trường trong khi phải chú ý từng giai điệu của bài nhạc.
Tuy nhiên, cậu ấy không phải chỉ nằm yên, cậu ấy đã luyện tập luân chuyển ether trong khi thời gian đó. Đúng là cậu ấy đã bỏ bê việc luyện tập phép thuật kể từ khi kỳ nghỉ hè bắt đầu.
Nhưng khi trải qua cuộc chiến sinh tử vừa rồi, nhận thức của cậu ấy càng rõ ràng hơn.
'Dù là để tránh nghĩa vụ quân sự bắt buộc hay để bảo vệ bản thân khỏi nguy hiểm, mình cũng cần phải khiến bản thân trở nên mạnh hơn.'
Cậu ấy nhớ lại hình dáng của Vòng tròn trong đầu, vẽ ether thành hình tròn đó và luân chuyển chúng đi qua tim. Khi liên tục làm việc đó, đầu óc của cậu tỉnh táo hơn và cơ thể cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Behemoth nhìn Kleio đang nằm yên trên giường với vẻ mặt hài lòng.
"Đúng rồi. Nếu ngươi cứ tiếp tục làm như thế hàng ngày thì khả năng nắm giữ ether của ngươi sẽ tăng rất nhanh chóng. Lượng ether đang ngày càng tăng lên. Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể sử dụng cả 10 câu thần chú liên tục mà chẳng hề cảm thấy chóng mặt."
"Không, tao không muốn vướng vào tình trạng phải sử dụng cả mười câu thần chú liên tục."
Behemoth mở to mắt và tặc lưỡi.
"Dù ngươi có phẩm chất tuyệt vời, nhưng độ lười của nhà ngươi còn hơn cả thế. Ta nghĩ đây chính là sự cân bằng của thế giới."
"Này, biết rõ giới hạn của bản thân và không bao giờ vượt qua mức đó.
Đó là phương châm sống của tao."
'Bời vì kiếp trước mình đã cố gắng quá nhiều rồi.'
~~~
Sự bình yên chỉ kéo dài được 7 ngày. Vào ngày thứ 8, bầu không khí trong dinh thự lần nữa trở nên hỗn loạn vì Arthur ghé thăm.
Dione bật chế độ bảo mẫu và không chấp nhận lời đề nghị gặp mặt Kleio của Arthur.
Bà Canton, người đã quan sát cuộc trò chuyện, khuyên nhủ Arthur bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Arthur ngày qua ngày đều đến dinh thự Asel để hỏi thăm về tình trạng của Kleio.
Dù mấy ngày gần đây hay nghe tiếng động dưới phòng khách, nhưng Kleio đều giả vờ như không nghe thấy.
'Mình chẳng có gì để nói cả.'
Bây giờ cậu ấy đã chắc chắn về những dự định của tác giả. Tất cả các hành động đều đơn phương đẩy Kleio Asel đến gần hơn với Arthur. Giúp đỡ Arthur đạt được mục tiêu của mình và giữ cho cậu ấy sống sót.
Nhân vật chính luôn là người sống sót đến cuối câu truyện, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Đặc biệt là trong tình huống tác giả mất quyền kiểm soát câu chuyện.
Nhìn vào các yếu tố hiện tại, có vẻ như câu chuyện đang ở trong tình trạng không thể biết trước được những gì sẽ xảy ra trong tương lai.
Bây giờ dù có đi đến trước mặt Arthur và nói rằng 'nếu cậu chết, thế giới này cũng sẽ sụp đổ' thì cậu ta vẫn sẽ không hiểu được gì.
'Hơn nữa, nếu có ai đó nói với mình rằng thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết và được viết bởi một người vô danh nào đó... mình chắc chắn sẽ không tin điều đó. Thật khó để tin được rằng thế giới sẽ bị phá hủy chỉ vì cái chết của một ai đó.'
Arthur Riognan là kiểu nhân vật không thích nghe theo lời người khác và thường tự mình nhảy vào biển lửa.
Nhưng, nếu không có lòng dũng cảm và sự liều lĩnh tột độ đó, thì làm sao cậu ấy có thể sống sót được trước số phận đầy sống gió đang chờ đợi cậu.
'Vậy thì, vai trò của mình chỉ là một cái phao cứu sinh hình người? Vì tác giả không thể giúp gì được cho Arthur, nên ông ta ném mình vào đây chỉ để giữ cho cậu ta không chết?'
Nhân vật chính là người có thể rút ngắn câu chuyện hoặc khiến nó trở nên dài hơn.
Nếu đó là nhân vật chính đã tồn tại trong câu chuyện dù đã được sửa lại đến lần thứ 9, thì không có gì lạ khi cậu ta trở thành một phần không thể tách rời khỏi câu chuyện.
'Nhiều câu chuyện lấy tên của nhân vật chính làm tiêu đề. Thay vì 'Hoàng tử của vương quốc Albion' thì nó nên lấy tiêu đề là 'Tiểu sử của Arthur Reignan'. '
Kleio liên tục càu nhàu khi lăn người qua lại. Behemoth thì vẫn nằm trong vòng tay của cậu ấy.
Dù không mở mắt, nhưng cậu ấy lại có thể biết được biểu cảm hiện tại của Behemoth như thế nào, và nó đang để đuôi ở đâu. Đó là nhờ vào chức năng thứ ba của Lời hứa, 'Nhận thức'.
Chính vì chức năng này nên cậu ấy vẫn mắc kẹt trên giường vài ngày dù không bị ốm. 'Nhận thức' là một chức năng mà không thể làm quen được chỉ trong một hoặc hai ngày.
'Có vẻ đây chính là một chức năng bổ sung để giúp mình có thể trở thành phao cứu sinh hữu hiệu cho nhân vật chính trước bọn sát thủ.'
Ngay cả đối với Kleio, một người có thể lực kém, không nhanh nhẹn và sức chịu đựng kém, thì việc sỡ hữu thị lực tinh tường sẽ giúp cậu ấy tránh được rất nhiều nguy hiểm.
Tầm nhìn của cậu ấy khác hẳn với lúc trước. Vì thị lực của cậu ấy được cải thiện quá nhiều nên có cảm giác như mọi thứ xung quanh đang chuyển động chậm lại.
Không chỉ thị lực mà các giác quan khác cũng được cải thiện rất nhiều. Dù đang nằm trên giường nhưng cậu ấy có thể nhận biết rõ ai vừa mới đi ngang qua hành lang.
'Sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu mình có thể tắt nó đi, nhưng mình không thể. Chết tiệt.'
Không biết làm thế nào mà các bậc thầy võ thuật có giác quan nhạy bén có thể sống mà không bị rối loạn thần kinh.
'Mình thậm chí còn không thể ngủ ngon vì cứ liên tục nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài hành lang.'
Bà Canton và Dione vẫn đang làm công việc hàng ngày. Arthur thì đang lén lút lẻn vào dinh thự mặc cho thân hình cao lớn của cậu ta. Cậu ta đã thành thạo kỹ thuật truyền ether đến mức có thể sử dụng [Tăng cường] vào chân và nhảy lên tầng hai của dinh thự mà không gây ra tiếng động. Thật là vô lý.
'Vì Dione không chịu để cho cậu ta vào từ lối cửa chính, nên bây giờ cậu ta giở trò lén lút như một tên trộm.'
Kleio chùm kín chăn, ôm thật chặt con mèo và giả vờ không nghe thấy tiếng lạch cạch ngoài sân thượng. Arthur đang cố gắng cạy khóa cửa. Cuối cùng, Kleio bực la lên.
"Cậu đang cố trộm thứ gì đấy à? Sao cậu không đi vào bằng lối cửa chính?"
Arthur trả lời từ bên ngoài sân thượng.
"Kleio, cậu có sao không? Cậu có nhận ra tôi là ai không?"
"Không có vị khách nào khác ngoài cậu cố lẻn vào đây bằng con đường đó cả."
"Đó là vì gia sư của cậu không chịu cho tôi vào nhà."
Vì bị đánh thức giữa giấc ngủ ngon lành mà Behemoth trông rất quạu.
"Meoww... (Tên khốn nào cứ làm ồn vậy...?) "
Kleio đặt Behemoth xuống giường và đi về phía cửa sân thượng với những bước chân miễn cưỡng.
Cậu ấy mở cửa ra nhưng lại không mời Arthur vào nhà mà chỉ đứng dựa vào cánh cửa vừa mở.
Có lẽ là do lẻn vào bằng cách băng qua khu vườn để tránh ánh mắt của người khác, nên quần áo cậu ta sộc sệt và trên đầu vẫn còn dính vài cọng cỏ. Vị hoàng tử với một nhúm cỏ dính trên tóc nở một nụ cười tinh nghịch.
"Trông cậu thật thô kệt."
"Cậu cũng vậy thôi."
Kleio hiện đang mặc một bộ đồ ngủ nhăn nhó, đi chân trần, và đầu tóc thì rối tung.
"Đó là vì tôi vừa ngủ dậy."
"Tôi chỉ muốn kiểm tra tình trạng của cậu, nhưng có vẻ cậu không muốn gặp tôi- ,"
"Cậu cũng biết điều đó. Vậy thì tạm biệt, sẽ không ổn chút nào nếu có thêm sát thủ kéo đến nhà tôi."
"Tôi thật sự xin lỗi về ngày hôm đó. Thường thì tôi có thể tự mình lo mọi việc. Ý tôi là, đó là lần đầu tiên mọi việc lộn xộn như vậy."
'Trong bản thảo mình đọc thì không có tình huống như vậy. Tại sao nhị Hoàng tử lại chật vật với một thiếu niên 17 tuổi chỉ biết uống rượu suốt ngày như này?'
"Những sát thủ có năng thuần phục ether ở cấp độ cao như vậy rất là ít. Tôi vẫn không hiểu sao những người có khả năng như vậy làm đi làm những công việc bẩn thỉu thay cho kẻ khác?"
Đó là lý do mà dù Aslan đã cử đi rất nhiều sát thủ, nhưng bọn chúng vẫn không thể gây hại cho Arthur.
Arthur là một kiếm sĩ đã được đào tạo qua một khóa huấn luyện chính thống.
'Tại sao cấp độ của bọn sát thủ đột ngột tăng lên?'
"Không biết cậu có chú ý không, nhưng thanh kiếm của bọn sát thủ có hào quang màu đỏ. Không phải như vậy rất lạ sao? Cả Vòng tròn của pháp sư và hào quang của kiếm sĩ đều có màu vàng kim, nhưng màu sắc của thanh kiếm đó..."
Điều đó cũng được đề cập trong sách giáo khoa kiếm thuật sơ cấp.
"Ý cậu, chúng không phải là kiếm sĩ?"
"Có lẽ cậu biết rõ đấy, Chúng không hẳn là kiếm sĩ. Cấp độ 5, có lẽ? Sau khi đưa chúng vào không gian con thì sức lực của tôi cạn kiệt rất nhanh."
"Có thứ gì có khả năng tạm thời tăng cấp độ ether lên không?"
Kleio chờ đợi câu trả lời từ Arthur. Ngay cả Lời hứa cũng không thể đo được cấp độ ether của những tên sát thủ.
"Không chắc lắm. Khi tôi tháo mặt nạ của cả ba tên đó, mắt chúng đều mang màu đỏ như máu."
Biểu cảm của Kleio nghiêm trọng khi nghe thông tin này. Việc này chưa từng xuất hiện trong bản thảo trước. Đây chắc chắn không phải là một biến số tốt đẹp gì.