Sau khi kích hoạt ma thuật thành công, cậu cảm thấy hơi khó chịu trong cơ thể. Đó là cảm giác khi ether chảy ra ngoài. Khi đã thành công được một lần thì lặp lại lần thứ hai cực kỳ dễ dàng.
Cậu ấy thực hiện liên bốn lần và cảm thấy cơ thể như kiệt sức. Sau lần thứ tư, cậu cảm nhận được ether gần như đã cạn kiệt hoàn toàn. Nhưng với mong muốn trốn đi, cậu đã phớt lờ cơn chóng mặt và cố thực hiện câu thần chú thêm một lần nữa.
Rồi, 'Lời hứa' đưa ra một lời cảnh báo.
[-Lượng ether còn lại không đủ.]
Cậu choáng váng nhìn dòng chữ vàng hiện lên trước mắt.
Kleio nhớ lại các cuốn sách mà cậu từng đọc cũng ghi rằng tránh để cạn kiệt ether càng nhiều càng tốt.
Behemoth cũng đã từng cười nói rằng 'một người sẽ không chết dù có cạn kiệt ether một hoặc hai lần. Những cuốn sách được viết như thế để giữ an toàn cho mấy đứa trẻ.'
'Mặc dù vậy, hậu quả có vẻ hơi nghiêm trọng.'
Cậu ấy cảm thấy như toàn bộ phần đầu đang bị bao phủ bởi một tảng băng, và cậu không thể nghe được bất cứ thứ gì. Tầm nhìn của cậu mờ đi, và cậu cảm thấy như sắp ngã xuống, vậy nên cậu ấy từ từ ngồi xuống.
Sau một vài phút trôi qua, một dòng chữ vàng lại hiện lên trong đầu cậu.
[-Tổng lượng ether đã tăng lên.]
[-Đã đạt được ether cấp độ 3.]
[-Chỗ trống công thức đã tăng lên thành 3.]
"...Cái gì? Mình đã lên cấp 3 chỉ nhờ vào việc này? Mình chỉ ở đây và dọn dẹp một đống giấy tờ."
Bên cạnh đó, cậu ấy vẫn cảm thấy kiệt sức, và đầu cậu ấy vẫn đau như búa bổ.
'Hoan hô vì đã lên cấp; mình đoán nó chẳng giúp ích gì trong tình huống hiện tại.'
Cấp độ của cậu ấy đã tăng lên, nhưng bây giờ cậu ấy vẫn không thể mở Vòng tròn hay sử dụng ether. Cậu ấy tiếp tục ngồi nghỉ và luân chuyển ether. Sau khoảng 30 phút, cậu ấy đã có thể sử dụng ma thuật thêm 1 lần nữa.
'Không biết Vòng tròn cấp 3 trông như thế nào?!'
Kleio mở Vòng tròn thêm lần nữa.
'Wow.'
Vòng tròn đã to hơn đáng kể so với trước đây, đường kính của nó khoảng 5 mét. Nó đủ để bao phủ toàn bộ những cuốn còn lại. Đứng một mình giữa Vòng tròn, cậu ấy cảm thấy rung động trước vẻ đẹp của nó.
'Chà... Mình cảm thấy như mình là một pháp sư thật thụ.'
Dù đọc câu thần chú với giọng khàn đặc, nhưng có vẻ ma thuật vẫn hoạt động tốt. Toàn bộ lượng bụi còn lại biến mất hoàn toàn. Sau đó, vòng tròn ma thuật của cậu liền biến mất và đầu cậu như xoay vòng. Kleio ngã xuống sàn trước khi cậu có thể giữ thăng bằng. Cậu nghe nói rằng lượng ether tiêu hao vẫn tương tự với lúc trước khi tăng cấp, nhưng tại sao nó lại mệt đến thế này. Có lẽ là do cậu ấy đã liên tục sử dụng ma thuật.
'Hoặc có thể như Zebedee từng nói, bởi vì ma thật của mình quá mạnh?'
Sau bài thi cuối kỳ, Zebedee cho gọi Kleio để là một vài thử nghiệm. Ông ấy nói với động lực mà toàn thân ông ấy như muốn bốc cháy.
'Toàn bộ các công thức ma thuật mà mình sử dụng có sức mạnh gấp đôi với bình thường.'
Bởi vì vậy, dù cho một phép đơn giản như [Gió] cũng có thể tạo nên một cơn bão.
'Thêm nữa, ông ấy nói rằng mình có thể điều chỉnh sức mạnh khi cấp độ tăng lên. Nhưng, mình có nhất thiết phải tăng cấp độ ở đây không?'
Cậu ấy không có ý định sử dụng ma thuật một khi cậu ấy rời trường. Cậu ấy đã nghe nói rằng các pháp sư hoặc kiếm sỹ cấp 3 trở lên phải báo cáo sự hiện diện của họ cho chính quyền để được giám sát. Cậu ấy không muốn sống gò bó.
Sau một lúc nằm sấp mặt, đầu của cậu ấy đã bớt đau, và tim của cậu cũng đã đập ổn định trở lại. Một lúc sau, Kleio từ từ nâng người lên và bật cười. Đó là nụ cười từ tận trong trái tim.
"Mình sẽ không bao giờ trở lại. Mình sẽ được giải thoát khỏi cái trường này! Ahahaha."
[note31476]
Nhà kho bây giờ đã hoàn toàn trống rỗng. Không như tâm trạng háo hức hiện tại, Kleio loạng choạng bước ra, cậu không quên đóng cửa nhà kho lại. Khi cửa đóng lại, ánh sáng của ma thuật vụt tắt, nhà kho lại lần nữa chìm trong bóng tối.
Thời gian trôi qua một lúc trước khi có một thứ gì đó ở trong bóng tối bắt đầu chuyển động. Một chàng trai trẻ dần lộ ra sau khi đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Đó chính là Arthur. Cậu ấy đã trốn ở trong nhà kho khi Reuba đang tìm kiếm cậu ấy.
Ở trường học tương đối an toàn. Nhưng trong những dịp có nhiều người ra vào trường học, chẳng hạn như kỳ nghỉ hiện tại, khả năng cao là sẽ có sát thủ đột nhập vào trường. Vậy nên cậu cần phải trốn khỏi ánh mắt của những người xung quanh. Và trong lúc đang lẩn trốn, cậu đã vô tình thấy được cảnh vừa rồi.
'Mình chưa từng thấy thứ gì như vậy.'
Đó và điều không thường thấy ở các pháp sư cấp 2 và 3, nhưng không phải là chưa từng xảy ra việc tương tự trước đây. Tuy nhiên, trở thành một pháp sư cấp 3 khi chỉ mới 17 tuổi lại là một câu chuyện khác. Ngay cả Zebedee cũng chỉ đạt cấp 3 khi 18 tuổi. Bên cạnh đó, dù cho có là các pháp sư cao cấp, rất ít người trong số họ có thể sử dụng một câu thần chú 5 lần liên tục. Não bộ của con người không phải là một bộ máy lưu trữ hoàn hảo, vì vậy ngay cả khi đã nắm vững công thức ma thuật, nếu bạn không đủ tập trung thì vẫn sẽ gây ra sai sót trong quá trình thực hiện.
'Làm sao mà Kleio Asel có thể sử dụng ma thuật tới mức độ như vậy?'
Đó là kỹ năng sử dụng ma thuật vượt quá sự mong đợi của Arthur. Đối với Arthur, một người không biết đến sự tồn tại của 'Lời hứa', Kleio có thể được coi như một thiên tài thế kỷ. Dù ở trong bóng tối, màu đen trong đôi mắt của vị Hoàng tử thậm chí còn tối hơn.
~~~
Khi đang vui vẻ trên đường trở về ký túc xá, một dòng chữ màu vàng hiện lên trước mắt Kleio.
[-Mức độ can thiệp đến câu chuyện của người dùng đã tăng lên.]
'Hả? Tại sao? Mình thậm chí còn không gặp Arthur trong ngày hôm nay. Thứ này bị lỗi à?'
Tuy nhiên, mong muốn được nghỉ ngơi lớn hơn sự tò mò nhiều. Kleio ngay lập tức trở về phòng và lăn ra ngủ.
~~~
Sáng hôm sau, một chiếc xe ngựa đã đến đúng như lời hứa của Dione. Kleio chật vật xách túi hành lý bằng một tay, trong khi tay còn lại thì ôm Behemoth.
"Không phải lãnh thổ của mày là ngôi trường này sao? Tại sao mày lại tới đây? Sao mày có thể rời trường được?"
"Meow~ ( Lãnh thổ của ta là toàn bộ thủ đô; chỉ là ta cảm thấy không cần thiết phải rời khỏi đây.)"
"Tao hiểu rồi, vậy nên hãy nhỏ tiếng lại."
"Meoww ( Ta không thể sống qua kỳ nghỉ này mà không có đồ ăn!)"
"Được rồi..."
Cậu ấy rời trường và băng qua dòng sông đến một căn biệt thự nhỏ nhưng trông khá tốt ở một góc của đường Don dọc theo công viên King. Họ đã đi ngang qua một vài công viên trên đường đi ra khỏi khu rừng của trường. Chẳng bao lâu, toa xe dừng lại trước tòa nhà sau khi băng qua cổng trước và khu vườn.
"Chào mừng cậu chủ!"
Đội một chiêc mũ rơm và mặc một chiếc váy muslin mỏng, Dione đang đứng vẩy tay khi đứng trước một hàng người hầu và quản gia.
Khi cậu vừa xuống xe, một người phụ nữ trung niên bước đến chỗ cậu từ phía sau Dione để chào Kleio. Cậu nghe nói rằng Canton đã làm việc 40 năm tại ngôi biệt thự chính ở Kolpos.
"Xin chào Thiếu gia. Tôi là người hầu Canton."
"Bà có khỏe không, bà Canton?"
Rõ ràng bà ấy biết Kleio trước đây. Che giấu cảm xúc dưới nụ cười xả giao, Kleio cố chào lịch sự hết mức.
Sau đó, người hầu gái thể hiện sự quan tâm, phần dưới mắt của bà ấy đỏ lên. Đây biểu hiện khuôn mẫu mà gần đây Kleio đã quen với nó.
"Tôi đã nghe về vụ tai nạn. Nhưng tôi đoán có vẻ cậu rất thích trường học. Trông cậu đã khỏe mạnh hơn."
"Vâng... nhờ vào các bạn cùng lớp tốt bụng và các giáo viên."
"Đây là lần đầu tiên cậu chào tôi như vậy. Tôi rất vui."
"Trước đó..."
Không khí ngượng ngùng giữa hai người đã được cắt ngang bởi Dione. Cô ấy để ý rằng Kleio có đem theo một con mèo.
"Con mèo này, nó là thú cưng của cậu à, thiếu gia?"
"Meoww (Tên này chỉ là đệ tử và là người dâng thức ăn lên cho ta thôi.)"
"Có thể coi là vậy. Tên nó là Behemoth."
"Có thể coi là vậy? À, trông Behemoth có vẻ thích mọi người. Dễ thương quá!"
"Meow~~"
Trong khi Dione chào Behemoth, người hầu gái nói cho cậu ấy về tình hình xung quanh. Bà ấy nói rằng khi Kleio đến thủ đô để học tập, bà ấy đã đến và cải tạo lại dinh thự cũ này.
'Chuẩn bị cả một biệt thự và người hầu cho một đứa trẻ? Liệu có lý do nào khác không...'
Nhưng không có thời gian để nghĩ đến những việc đó. Sau khi đưa hành lý cho một người hầu, cậu ngay lập tức bị Dione và Canton kéo vào dinh thự.
Canton có vẻ rất tự hào với những gì bà ấy đã làm, vậy nên cậu ấy phải đáp lại những lời ấy với thái độ chân thành. Tất nhiên, những việc họ đã làm thật sự ấn tượng. 7 phòng ngủ, phòng ăn với một cái bàn dành cho 24 người, và một phòng khách không có lấy một hạt bụi. Cầu thang và hành lang cực kỳ rộng. Đèn chùm và gương đều tỏa sáng lấp lánh.
Trong khi đi dạo quanh nhà, Behemoth nãy giờ vẫn luôn theo sát cậu bỗng đánh cậu ấy thật mạnh bằng đuôi.
"Meoww~ (Nếu ngươi đã quan sát xong rồi thì hãy dẫn ta tới hầm rượu. Ta có thể ngửi thấy mùi rượu tỏa ra từ tầng hầm.)"
'Ha, đúng là một con mèo nghiện rượu.'
"Bà Canton, tôi có thể xem tầng hầm không?"
"Vâng, thiếu gia. Lối này. Cầu thang cũng đã được tôi lau dọn kỹ càng."
Canton bật đèn dầu và dẫn đường Kleio đến tầng hầm phía sau nhà bếp. Khi tới chỗ cầu thang, Dione nói rằng cô ấy sẽ chờ ở nhà bếp. Căn hầm tối và lạnh như một hang động. Con mèo với đôi mắt sáng hơn người thường, đã nhảy xuống tầng hầm trước khi cả hai người kịp lên tiếng.
"Meoow~! (Ta thật thất vọng khi một căn hầm tốt như vậy lại để trống!)"
Canton, một người không hiểu những gì con mèo nói, nói với giọng hơi tiếc nuối.
"Không may, hiện giờ căn hầm đang bỏ trống. Dinh thự chỉ vừa được tân trang lại, và đã gửi một bức thư đến chỗ người bán rượu. Đơn hàng có lẽ sẽ đến sớm thôi."
"Meoww( Ta đã bị phản bội. Làm sao mà ta có thể chờ đợi được?)"
"Được rồi, thay vào đó thì hãy đi kiếm những gì mà tao đã nói trước đây."
"Meow- meow (Ừ, sao cũng được.)"
Canton mỉm cười khi thấy Kleio nói chuyện với con mèo.
"Trông cậu như hiểu được những gì con mèo nói vậy."
"Đó là vì chúng tôi đã ở cùng nhau rất lâu..."
~~~
Sự đau khổ của chuyến đi không dễ dàng kết thúc như vậy. Dione kéo cậu đi tới của hàng quần áo trong khi nói rằng cậu cần phải có quần áo phù hợp. Họ đã lên chiếc xe ngựa và đi ngược lại con đường mà cậu vừa đi.
Trước khi tới cửa hàng quần áo, cậu ấy đã ghé vào của hàng rượu để mua hai chai Bishop 1875 trước đó đã đặt hàng. Con mèo vui vẻ vẩy đuôi khi trở lại trong xe cùng với hai chai rượu.
"Meow~~ ( Nó đây rồi. Đúng là nó rồi!)"
"Behemoth, bình tĩnh lại nào."
"Meow (Có thật là nó không?)"
"Wow, con mèo của thiếu gia thật năng động."
"...Năng động... Đúng vậy, con mèo này đã lấy hết năng lượng của tôi để trở nên tăng động như vậy đấy."
"Ahaha, cậu cũng biết nói đùa đấy, thiếu gia."
Sau khi rời khỏi cửa hàng rượu, họ tiến vào một con đường với những cửa hàng sang trọng. Trên đường đi, Dione lấy vài thứ ra từ chiếc túi nhỏ và đưa nó cho Behemoth.
"Chú mèo dễ thương, hãy đợi trong xe ngựa . Việc này sẽ mất một lúc, nên chị sẽ cho em vài món ăn vặt nhé."
Con mèo ngoạm lấy đồ ăn vặt và vẫy đuôi. Dione thấy cảnh này thật dễ thương.
"Vậy việc này phải mất bao lâu mà phải cho con mèo ăn vặt trong thời gian đợi?"
Dione thể hiện một khuôn mặt nghiêm túc, thả con mèo ra và nói một cách kiên quyết.
"Hãy chuẩn bị dành cả buổi chiều ở đây đi. Khi kiểm tra hành lý của cậu, tôi thấy cậu không có bao nhiêu quần áo để mặc. Vậy nên tôi, Dione, sẽ giúp cậu việc này."
'Cô định mua cái quái gì vậy, và nó sẽ tốn bao nhiêu tiền...'
Phần gáy của cậu chợt nổi da gà.