Chương 2: Con rồng đất đang đói
Ờ thì… hãy xem lại tình hình chút đã nào.
Tôi sẽ kể lại những chuyện vừa xảy ra.
Vào một ngày nọ, tôi đang ngủ ở nhà và thức dậy, tôi nở ra từ một quả trứng và trở thành một con rồng rồng.
Đúng vậy.
Nói thì thế, tôi thậm chí còn không hiểu được nữa là.
Tôi không thể hiểu được tại sao tôi lại phải mặc bộ trang phục thế này.
Tất nhiên, không hề có khóa kéo ở đằng sau.
Toàn bộ chân tay, khác hẳn loài người, di chuyển theo ý muốn của tôi.
Có nghĩa là đây chính là cơ thể của tôi.
Cơ thể của tôi là cơ thể của một con rồng và cơ thể con rồng này là của tôi.
Mình đang nói cái đé* gì thế này…
Dù sao đi nữa bây giờ mình nên làm gì?
Tôi nhìn quanh và chỉ toàn thấy đá và cây khô héo trên sa mạc trải dài dường như vô tận.
Cái cảnh này trông giống như Grand Canyon (Hẻm núi lớn) ở Mĩ.
Đúng là một cảnh tượng kỳ diệu.
Cái cảnh tượng hùng vĩ này xứng đáng trở thành một kỳ quan thiên thiên thế giới.
Un. Cảnh ở đây khá là đẹp.
Tôi chấp nhận cảm giác sai sai này.
Thực sự thì, khi tôi còn là một công dân, tôi quá bận bịu nên không thể đi du lịch.
Guuuur~
Dạ dày của tôi đang gào thét.
Tôi thấy đói.
Đằng nào cũng vậy, hãy tìm kiếm thứ gì đó để ăn nào.
Sao tôi lại bắt đầu đói nhỉ?
Nhưng, cơ thể này ăn những gì?
Oh, thứ này có lẽ tôi ăn được.
Tôi nhìn cái vỏ trứng dưới chân.
Có những loài động vật ăn vỏ trứng của chúng ngay sau khi chúng nở phải không?
Tôi có sai không nhỉ? Hay đó chỉ là những con côn trùng?
Thôi đừng quan tâm về chuyện đó nữa. Ăn thứ gì đó nào.
Nếu nó vị nó không ngon tôi có thể nhổ ra.
Trong tầm mắt của tôi, không hề có một quả trên cây hay con cá nào bới dưới mặt nước.
Vậy nên… quyết định của tôi là… itadakimasu.
Giòn quá.
Ô, tôi không ngờ lại như vậy.
Nó giống như bim bim và ngon đến bất ngờ.
Tôi bắt đầu nghiện và ăn hết ngay lặp tức.
Nhưng chừng này vẫn chưa đủ.
Mặc dù thức ăn có phần ít ỏi, nhưng cũng làm đi phần nào cơn đói.
...tôi nên đi khỏi không nhỉ?
Tôi không ở đây mãi được.
Thứ nhất, tôi không biết mình đang ở đâu. Có thể sẽ có được một vài thông tin nếu tôi tìm kiếm quanh noi này.
Trong thời gian đến, phải di chuyển cẩn thận
Đây là lần đầu tiẹn tôi di chuyển bằng cả bốn chân.
Xào xạc Xào xạc.
Tôi hướng chân về nơi có nhiều đá.
Nếu bạn lắng nghe kĩ, bạn thầm chí có thể nghe thấy nốt G (Son).
Hmm, tôi chưa bao giờ di chuyển bằng bốn chân trước đây nhưng tôi lại có thể di chuyển một cách tự nhiên.
Sao lại thế nhỉ? Có phải là bản năng?
Sau khi con người được sinh ra, họ sẽ tập đi bằng hai chân hay cá tâp bơi. Đó cũng là một dạng bản năng?
Dù sao đi nữa, tôi cần phải tìm thứ gì đó để trước tiện đã.
Có cái gì ở đây không? Có cái gì ở đây mà tôi ăn được hay không?
Trong khi tìm kiếm xung quanh, tôi vấp phải một thứ gì đó. Nằm đó là một hòn đá đen.
Đó là một hòn đá màu đen với kiểu dáng khác thường.
Tôi tự hỏi có phải có quặng trộn lẫn trong nó.
Nuốt…
Sao tôi lại làm thế? tại sao tôi lại nuốt nước bọt cơ chứ?
Không đòi nào. Nói thế nào đây? Có phải tôi vừa nghĩ rằng… viên đá đó, ngon?
Tôi vừa nghi ngờ vừa lại gần hòn đá.
Tôi chạm nhẹ vào hòn đá.
Đúng vậy. Không hề có gì đặc biệt, chỉ là một hòn đá bình thường. Nhưng sao nó lại kích thích sự thèm ăn của tôi?
Toi thử liếm nó.
Liếm
CẮN!
NHAI! NHAI! NHAI!
NUỐT!
... nó rất ngon!
Bằng cách nào đó. Tôi bị móc nối với việc ăn đá.
Đó có phải việc cần phải làm với cơ thể này?
Nghĩa là tôi là một con rồng ăn đá!
Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này!
Khi tôi nhận ra, toàn bộ những viên đá đen quanh tôi đều đã biến mất.
Đó là vì tôi đã ăn chúng.
Chúng quá ngon, hơn những gì tôi dự đoán.
Tôi chưa từng được ăn món nào ngon như vậy trước đây.
Không nói đến nó đồng thời cung cấp đầy đủ dinh dưỡng thiết yếu.
Cảm giác như tôi đang ăn bento dinh dưỡng từ cửa hàng tiện lợi.
Hương vị đọng lại mãi trong miệng tôi.
A, thật là thỏa mãn.
Dạ dày tôi căn phồng sao khi ăn chừng đó. Giờ tôi nên đi ngủ.
Ngủ đã rồi tính tiếp sau.
Vậy thôi, chúc ngủ ngon.