Khi mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu, Gemel cuối cùng thức dậy rồi đi đến chi nhánh hội, và khiến cô tiếp tần rùng mình.
Cô lại nhanh chóng quay trở lại nụ cười công nghiệp nhưng thế vẫn là đủ để chọc giận Gemel.
“Ê.”
“C-Chào buổi sáng, ngài Gemel.”
“Có nhiệm vụ nào được đề cử cho chúng tôi không?”
Gemel gần đây đều đến hội hai, ba ngày một lần và hỏi cùng một câu đó.
“Hiện tại vẫn chưa ạ…”
“...Haizz. Bọn mày đang cố tình trêu tao đúng không? Chúng mày tốt nhất đừng có giấu cái nhiệm vụ nào, rõ chưa?”
Hắn tiến mặt lại gần như muốn đe dọa khiến cô gái phải cúi đầu run rẩy.
“Tao đã từng luôn được đề cử cho các nhiệm vụ, bọn mày có phải muốn ngừng giao cho bọn tao nhiệm vụ luôn đúng không?”
Các nhiệm vụ dành cho những mạo hiểm giả được chỉ định đều có những phần thưởng có định lớn hơn bình thường và phù hợp với thứ hạng của họ.
“Seventh Dice” là một nhóm mạo hiểm có thứ hạng cao hơn một chút so với tầm trung, nên những nhiệm vụ đề cử của chúng thường có phần thưởng rất hấp dẫn.
Kể từ khi họ không thể lấy các nhiệm vụ thông thường bởi xen lẫn trong đó có vài nhiệm vụ “bán thân”. Gemel đã quyết định chờ các nhiệm vụ đề cử.
Hắn hoàn toàn tin rằng sẽ luôn có công việc cho hắn mỗi khi hắn đến.
Tuy nhiên, không hề có một nhiệm vụ nào cho hắn cho dù đã qua một thời gian dài. Trước kia, hắn có nhiều nhiệm vụ đề cử đến nỗi hắn có thể chọn những cái nào mà mình muốn .
Nên hiển nhiên Gemel sẽ nghĩ rằng Hội đang cố tình gây khó dễ cho hắn để trả thù cho vụ hôm trước.
“À thì chúng tôi… Hội thật sự không làm những việc ra yêu cầu để cử. Người quản lý của ngài có thể đã đàm phán trực tiếp với khách hàng và bảo họ đến uỷ thác ở Hội…”
“Hả?”
Người tiếp tân run rẩy bác bỏ ý kiến của Gemel. Nhưng một lần nữa Người quản lý được nhắc đến khiến Gemel nhớ lại những thứ hắn không muốn nhớ.
-Lại là nó à? Chuyện này làm mình cảm thấy phát bệnh…
Chưa một lần nào Gemel nghĩ rằng việc làm lúc đó của mình là sai trái hay là đáng tiếc.
Tuy vậy việc nhận ra rằng ■■■■■ vô dụng mà hắn coi thường thật sự lại đã giúp rất nhiều cho công việc của hắn khiến một phần cơ thể hắn cảm thấy sự tồn tại của “ký sinh trùng” đó là không thể thiếu, điều này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
“Anou, vậy ngài có thể tiếp nhận vài uỷ thác khác?”
“Quên nó đi!”
Gemel chậc lưỡi rồi thô bạo bước ra khỏi Hội.
“Gemel, anh trở lại rồi!”
“Hử? Có chuyện gì à?”
Ngay khi Gemel trở về căn cứ với một đống rượu trên tay để vơi đi những lo lắng thì thấy ba tên trong nhóm hốt hoảng chạy ra ngoài cửa gọi hắn ta.
Biểu cảm của họ căng thẳng như mấy mạo hiểm giả tân binh chạm trán quái vật lần đầu vậy. Chắc chắn đó không phải là vẻ mặt những mạo hiểm giả kinh nghiệm nên có.
Gemel bị họ kéo vào trong rồi cho xem một tấm thẻ bạc để ở trên bàn.
“Đây chẳng phải là tấm thẻ mạo hiểm giả của tên đó à?”
Gemel thắc mắc cầm nó lên nhìn nhưng ngay sau đó hắn trưng ra một bộ mặt không khác gì mấy tên kia.
=====
Name:■■■■■
lv3
HP: 621/621
MP: 1090/1090
ST: 559/559
STR: 17
MAG: 43
AGI: 15
DEX: 12
VIT: 39
RES: 78
=====
“Cái… quái gì đây?”
Gemel mặt tái nhợt đi nhìn vào những con số không tưởng ghi bên trên thẻ mạo hiểm giả với chỗ ghi tên bị mờ đi.
“Khi tôi đang lục soát hành lý của tên kia thì bỗng nhiên tôi thấy tấm thẻ như vậy.”
“Gemel, chỉ số của ông thế nào?”
Trước câu hỏi đó Gemel lấy ra thẻ mạo hiểm giả của mình.
====
Name: Gemel
Lv22
HP: 139/139
MP: 5/5
ST: 112/112
STR: 24
MAG: 3
AGI: 14
DEX: 14
VIT: 19
RES: 16
=====
10 được cho là chỉ số trung bình, ngoại trừ Magic.
20 thì được coi như những người hàng đầu hoặc thiên tài.
30 thì được coi như siêu nhân hay anh hùng.
Con người phát triển dựa rất nhiều vào tài năng, nhưng mọi người phần lớn đều cố gắng luyện tập để trở nên mạnh hơn.
Và cuối cùng, họ có thể vượt qua giới hạn của chính họ.
Xét về chỉ số, 30 đã được coi là vượt quá giới hạn thể chất của một người bình thường. Nó gần như là một cơ thể được tạo nên từ phép thuật vậy.
Và những giá trị được ghi trên tấm thẻ của ■■■■■ lại dễ dàng vượt qua nó.
Chỉ số HP và MP đơn giản là quá cao. Kể cả anh hùng của các vương quốc cũng chỉ có vào chỉ số lên đến con số 200. 300 là một thứ không thể đạt được.
Gemel cũng khá chăm chỉ tập luyện nên cơ thể cũng rất khỏe mạnh. Thành thật mà nói, chỉ số của hắn cũng là một thứ đáng để tự hào. Những khách hàng chỉ cần dựa trên những con số đó thì gần như đều sẽ ấn tượng và tin tưởng hắn ta.
Ngay cả khi hắn có một số chỉ số cao hơn, chúng vẫn không đáng kể so với chỉ số của ■■■■■.
“Điều này thật điên rồ. Sức mạnh phép thuật và MP của tên đó…”
“Cái này phải gấp mấy lần các pháp sư hạng nhất chứ?”
“Chỉ số phòng ngự cũng hơn hẳn những người top đầu.”
“Có cảm giác hắn ta dù bị rồng cắn cũng sẽ không hề hấn gì vậy.”
“Thật sự, cái quái gì xảy ra với chỉ số kháng ma thuật của hắn vậy, 78?”
“Tất cả các chỉ số của hắn cơ bản đều thật điên rồ. Hắn ta có khi còn không chết nổi kể cả khi quỷ vương nguyền rủa hắn mất.”
Thẻ của một mạo hiểm giả mà chúng biết rất rõ lại xuất hiện những con số không tưởng, khiến chúng cảm thấy thật kỳ lạ.
Mọi người ở đó dán mắt nhìn vào tấm thẻ bạc.
“C-Có lẽ nó bị hỏng rồi. Một con người bình thường không thể nào có thể trở nên mạnh thế này được. Nhất là cái tên ký sinh trùng đó.”
“Gemel, anh là người bảo thẻ mạo hiểm giả là một thứ không thể bị hỏng mà?”
“Nhưng trên đời cũng làm gì có thứ gì tuyệt đối chứ? Tao cũng chỉ nói chung chung thôi.”
Gemel cảm thấy giọng mình cũng run run.
“Ê, hay vứt thứ này đi thôi…”
Một lúc sau, một người nói vậy.
“Bằng cách nào? Nó rất nguy hiểm nếu như ai đó tìm thấy nó đấy. Và cũng không dễ để phá hủy nó đâu.”
Rồi rất bình tĩnh và thận trọng, Gemel đã quyết định làm gì với tấm thẻ.
Thật sự hắn cũng rất muốn ném cái thứ này đi giống mọi người. Nhưng trừ khi hắn nghĩ ra một cách có thể hoàn toàn loại bỏ cái thứ phiền phức này, nó sẽ chỉ kéo thêm nhiều rắc rối về sau này.
“Chúng ta chỉ cần không quan tâm đến nó thôi. Giấu nó ở đâu đó là được.”
“Ừ, làm vậy sẽ không ai tìm ra được nó.”
Mọi người đều gật đầu nhất trí.
Nhưng nhìn mặt không ai giữ được sự bình tĩnh và tự tin nào.
“Và nếu như thứ này thật sự không hỏng…?”
Ai đó lên tiếng. Nhưng cũng có thể đó là những lời của Gemel.
Những chỉ số này đơn giản chỉ là không thể đạt được, nhưng cũng không ai lên tiếng phủ nhận nó, như thể có một hòn đá đè nặng lên chúng ngăn không cho chúng nói ra vậy.