Tại hội mạo hiểm giả nằm ở trung tâm thị trấn Kugutfulm.
Trong sảnh, nhân viên lễ tân rùng mình khi thấy Gemel xuất hiện.
Nhưng cô đã nhanh chóng chuyển lại về nụ cười công nghiệp và có vẻ việc đó lại có hiệu quả trong việc chọc tức Gemel.
“Này.”
"Đ-Đã được một thời gian rồi nhỉ, ngài Gemel của “Seventh Dice”. Dạo gần đây không thấy anh xuất hiện.”
“Yeah, dù sao đây cũng là việc của tên quản lý mà. Nhưng hắn chết rồi nên tôi sẽ phải làm việc này đến khi tôi tìm được một người thay thế. Nhắc lại cho bọn mày nhớ, bọn tao đã cố gắng khuyên ngăn rồi nhưng hắn vẫn khăng khăng muốn tham gia vào nhiệm vụ.”
“À, vâng. Gửi lời chia buồn sâu sắc đến … um … người quản lý của anh.”
-Cô ta ngập ngừng? Chả lẽ cũng đã quên tên của hắn rồi ư?
Hắn cũng chẳng quan tâm đến lời chia buồn đó. Hắn chỉ thấy kì lạ khi mà tên của hắn ta cũng không được nhắc đến.
Tuy nhiên, Gemel cũng không nói ra chuyện đó, hắn có linh cảm nếu hắn đào sâu thêm, hắn sẽ dính đến một điều gì đó rất khủng khiếp.
“Dù sao đi nữa … tao muốn nhận vài uỷ thác. Cô có đề cử cái nào không?”
“Hiện tại là không.”
“Vậy cho tôi cái nào tốt tốt đi.”
“Vậy uỷ thác thảo phạt này thì sao, độ nguy hiểm được đánh giá là cấp 5.”
“Có vẻ phù hợp với bọn tao đấy. Phần thưởng nhận được cũng sẽ khá cao đúng không?”
Cô tiếp tân cho hắn ta xem tờ nhiệm vụ uỷ thác.
Tờ giấy được viết theo một cách rất khó để có thể hiểu hết nội dung bên trong, nhưng có thể tóm gọn như sau:” Có vẻ gia súc của chúng tôi đang bị quái vật tấn công nên chúng tôi đã gửi uỷ thác một lần, nhưng không có ai nhận bởi mức độ nguy hiểm của thấp của uỷ thác. Không còn cách nào khác, chúng tôi đã cử một một đội canh gác nhưng ba người đã bị giết hại dã man. Nó chắc chắn là một đàn quái vật hung dữ, xin hãy cử ai đó đến giúp chúng tôi.” Những dòng chứa đầy sự oán giận.
“Theo điều tra sơ bộ thì có vẻ thủ phạm là một đàn sói. Đây là bản báo cáo điều tra. Phần thưởng thì vẫn sẽ được tính như mọi khi, phần thưởng từ nhiệm vụ uỷ thác và tuỳ theo mức độ nguy hiểm của con quái vật với số lượng của chúng.”
“Không tệ. Tôi nhận uỷ thác này.”
Sau đó, hắn phải đợi thêm 20 phút rồi phải ký thêm một số giấy tờ để có thể nhận được cái uỷ thác.
-Rắc rối quá. Mình thật sự cần một tên giúp việc. Mình không thể nào chịu được việc mỗi lần đến nhận uỷ thác lại phải thông qua một đống thủ tục rườm rà và phiền phức này.
Gemel hoàn toàn chán ngấy với mấy cái thủ tục mà người quản lý của hắn từng phải làm.
“Seventh Dice” nhanh chóng thể hiện sự khác biệt và tạo nên tên tuổi của mình (ít nhất trong tâm trí của Gemel là vậy).
Họ luôn làm những uỷ thác có phần thưởng cao, và với khả năng quản lý tài chính thần thánh của Gemel (hắn tự cho là vậy) thì số tiền chúng có chỉ có tăng lên dù cho chúng tiêu pha như nào.
Anh ta có tiền để có thể thuê một người giúp việc. Một tên người hầu có thể lo liệu những việc vặt và mấy chuyện phiền phức.
Hắn nghĩ rằng sẽ chọn một thằng ngoan ngoãn, không bao giờ chõ mũi vào việc của hắn. Nếu là một cô gái trẻ với bộ **** [note49630] lớn thì càng tốt.
-Ây dà, mình sẽ tính đến việc này sau khi hoàn thành cái uỷ thác này.
Gemel lấy tờ giấy uỷ thác rồi quay về.
Và sau một tuần,
hắn quay trở lại Hội vừa tức giận vừa la hét.
“Con khốn mày lừa bố mày.”
“Eek!”
Gemel dùng hết sức đấm xuống mặt bàn quầy.
Hắn dù sao cũng là một người cao lớn, sức mạnh cũng gần như chạm đến giới hạn mà con người có thể có được bởi kinh nghiệm thám hiểm lâu năm.
Cái quầy tưởng như rất bền nhưng lại xuất hiện những vết nứt như đất hạn hán.
“Bầy sói cái con khỉ, còn không có bất kỳ một con sói nào ở đó! Chỉ có bọn goblin chó chết thôi! Mà cũng chỉ là một nhóm nhỏ với 6 con trong đó không con nào là loại đặc biệt! Tao ở trong “Seventh Dice” đấy, mày biết không? Sao mày dám đưa cho bọn tao một cái ủy thác rẻ tiền như này hả?”
Tiếng hét của Gemel làm cả cái sảnh của Hội ầm ĩ cả lên.
Thay vì là những con quái vật mạnh mẽ mà việc điều tra sơ bộ giả định, nó chỉ là những con tôm tép.
Đó là một công việc dễ dàng, nhưng với Gemel, phần thưởng từ ủy thác đó còn không đáng vài đồng bạc lẻ.
Thay vì thời gian làm những cái nhiệm vụ lặt vặt đó, hắn ta chỉ muốn làm những công việc mà xứng đáng với trình độ của nhóm hắn và kiếm được nhiều tiền hơn.
“T-Tôi xin lỗi nhưng tất cả đều theo quy định của Hội…”
“Vậy hãy tìm cái thằng quỷ quái nào đã làm cái việc điều tra ra đây! Một nhóm mạo hiểm giả hàng đầu (theo Gemel thấy) như bọn tao lại phải mất thời gian vào mấy chuyện vô bổ như này sao?”
“N-Nhưng cũng có trường hợp quái vật xuất hiện sẽ khác với những gì trong bản báo cáo điều tra, nó có vai trò giúp đảm bảo sự an toàn tối thiểu cho các mạo hiểm giả…!”
“Đừng có mà bao biện! Đã hơn một năm rồi tao đã không phải làm một cái nhiệm vụ đáng lẽ có tiền thưởng cao rồi cuối cùng hóa thành một thứ rác rưởi rồi đấy!”
Những nhà thám hiểm ở đó đưa mắt nhìn nhau sau khi nghe tiếng hét của Gemel.
Sau đó một nhân viên trông khá chững chạc bước ra từ văn phòng phía sau cái quầy thay thế cho cô tiếp tân đang run rẩy sợ hãi ở đó.
“Tôi xin lỗi nhưng mà đó là chuyện bình thường. Mạo hiểm giả ở cấp độ của ông cũng thường nhận những nhiệm vụ “bán thân” như vậy”[note49629]
“Vậy, tại sao …”
Gemel thấy sửng sốt.
“Ờm tổ đội của anh từng có… Anh quản lý? Anh ta từng … từ chối toàn bộ mấy cái nhiệm vụ đó.”
Cô tiếp tân kia rơm rớm nước mắt thu hết can đảm nói vậy.
Người nhân viên thay thế cũng gật đầu khẳng định.
“Đúng thế, anh ta là một người có khả năng quan sát rất tốt. Anh ấy đọc những bản báo cáo điều tra mà không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào, lại còn nắm bắt được toàn bộ thói quen của các do thám và điều tra viên, giúp cho anh ta có thể biết được mọi thứ ẩn sau những cuộc điều tra đó, qua đó có thể thấy cái nào là nhiệm vụ như thế. Tôi cũng đã hỏi ý kiến của anh ta về việc này và anh ta nói rằng “Tôi cũng không có bằng chứng xác thực nào” rồi bắt đầu đưa ra những lý do… Nhưng cuối cùng tất cả chúng đều quá chính xác đến nỗi chúng tôi nghĩ rằng anh ấy đang nói dối. Ngoài ra chúng tôi cũng sử dụng những ý kiến của anh ấy để cải thiện những bản báo cáo điều tra của chi nhánh.”
“Gã đó… đã làm tất cả chúng ư?”
Gemel không hiểu cô tiếp tân kia đang nói cái gì, cứ như cổ đang nói ngôn ngữ của người elf vậy. Hắn chỉ hiểu một điều rằng tên giúp việc hắn đã giết vào hôm đó có một số kỹ năng kỳ lạ.
“Nhân tiện, thưa ngài Gemel. Xin hãy đừng to tiếng bên trong sảnh. Ngoài ra, ngài sẽ phải bồi thường thiệt hại cho việc phá cơ sở vật chất của hội theo hợp đồng.”
Người nhân viên lạnh lùng lườm Gemel qua cặp kính tam giác.
Sau đó, hắn quay lại thì thấy có hai người đàn ông to cao không thua kém gì hắn khoanh tay trừng mắt nhìn mình.
“... Chó chết! Mình cần rượu!”
Mất mục tiêu để xả giận, hắn đá xuống sàn nhà rồi quay lưng bỏ đi.
“Hắn đáng sợ quá. Cảm ơn đã cứu em, chi nhánh trưởng.”
“Không sao… Thật sự cũng thấy tội cho Người quản lý đã phải chịu đựng hắn suốt từ trước đến giờ.”
Thấy sự việc đã lắng xuống, sảnh bang hội bắt đầu quay trở lại với tình trạng bình thường của mình.
Hai nhân viên của Hội đứng thở dài.
Gemel ngay từ ban đầu đã khét tiếng nhờ thái độ tồi tệ của mình, điều này cũng thường thấy ở các mạo hiểm giả, vì vậy mà các nhân viên đã thở phào nhẹ nhõm khi mà Người quản lý đã đến chi nhanh thay cho Gemel.
“Ngài có nhớ được tên của Người quản lý đó không?”
"Vẫn chưa…Tôi đúng là một chi nhánh trưởng thất bại mà, ngay cả tên mạo hiểm giả của chúng ta còn quên được”
“Ngài không cần phải cảm thấy vậy đâu. Tôi cũng đã quên mất tên của anh ấy rồi mà.”
“Nhưng tại sao anh ấy lại làm việc cho Gemel trong vô số các nhóm mạo hiểm giả khác ở đây.”
“Ai mà biết được… Mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau. Có lẽ những nhà thám hiểm khác cũng không cần đến một người quản lý. Dù việc này khá là phổ biến ở Maltgartz tại phía Bắc nhưng ở đây rất hiếm khi có người cần đến một quản lý.”
“Nếu anh ấy có năng lực như vậy, anh ấy đã có thể làm nhân viên cho hội rồi…”
“Có khả năng cậu ta không biết đến việc hội luôn trọng dụng nhân tài?”
Chi nhánh trưởng đưa tay xoa hai bên thái dương như thể muốn làm dịu đi những phiền muộn trong đầu bởi những việc bất thường đã xảy ra trong mấy ngày qua.
“Toàn bộ những tài liệu của Hội có tên anh ấy đều biến mất… Chắc chắn cái chết của anh ấy không phải là một cái chết bình thường. Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy, ngài quản lý…?”