The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

chương 22: cảm xúc thực sự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Xin người hãy đeo cái này vào.”

Lucella đưa chiếc nhẫn vàng của Giselle cho Monica.

“Nó, để làm gì?”

“Đây là một chiếc nhẫn có thể giúp người nói được Long ngữ. Tôi từ lúc này sẽ thử nói chuyện với người bằng nó.”

“Hả….?”

Monica thấy bối rối nhưng rồi cũng đeo cái nhẫn lên như được bảo.

Nói có hơi rộng so với ngón tay cô gái.

Monica thấy ngờ vực trong khi xoay xoay cái nhẫn.

Rồi trong lúc đó,....

“Tớ chỉ đang… lo cho cậu thôi.”

“Hử…..?!”

Lucella thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình với thứ Long ngữ chưa hoàn thiện của cô. Monica hoảng mình rồi lùi về phía sau.

Với con người, Long ngữ chỉ như những chuỗi âm thanh ngắn ngủi và khó hiểu.

Nhưng những âm thanh này lại có ý nghĩa đa chiều và rất sâu sắc, và nó có thể truyền tải tất cả mọi thứ từ ý định, sắc thái và thậm chí là cả cảm xúc của người nói.

Như Kafal đã nói với Lazarus, ngôn ngữ này không thể dùng cho việc nói dối.

“Tớ chỉ… không thể… mặc kệ cậu như này được.”

Dù có nói gì đi nữa thì không ai không biết rằng hoàn cảnh của Monica thật bi thảm và tàn khốc.

Dù chỉ dính líu đến một cách tình cờ, Lucella vẫn cảm thấy thương hại và muốn tìm cách giúp đỡ cô. Việc đó có gì sai chứ?

Ngay cả khi Monica không tin lời nói đó nhưng cảm xúc của Lucella vẫn không phải dối trá.

Đó là lý do tại sao Lucella lại dùng cách này.

Với Long ngữ, cô có thể truyền tải cảm xúc của mình đến đối phương.

Vẫn còn quá sớm để thấy tuyệt vọng, trên thế giới này vẫn còn người quan tâm đến bạn. Ít nhất thì Lucella cũng đã từng là như vậy.

“Xin cô đấy! Dừng lại được rồi!”

“Á!”

Đột nhiên Monica lên tiếng bằng Long ngữ.

Đương nhiên chiếc nhẫn không chỉ cho người sử dụng hiểu mà còn ban cho khả năng nói chuyện bằng Long ngữ.

Đừng cho mình hy vọng.

Dù sao thì nó cũng sẽ kết thúc bằng sự tuyệt vọng mà thôi.

Tin tưởng vào nó chỉ khiến mình cảm thấy đau đớn hơn.

Không phải thế. Mình thực sự thấy cô độc lắm.

Hãy làm cho mình tin tưởng cậu đi.

Bạn có thể làm được không?

Đừng làm mình rung động.

Đừng rời bỏ mình.

Trong những lời nói dối của Monica lại chứa đựng rất nhiều suy nghĩ khác.

Phần cảm xúc đó nó đột nhiên ập đến Lucella như dòng nước tràn qua từ con đập bị vỡ vậy.

Monica theo phản xạ đỏ bừng mặt rồi che miệng mình lại. Sau đó cô nhớ ra chiếc nhẫn mình đang đeo rồi vội vàng rút nó ra khỏi ngón tay.

“Haa, haa…..”

Monica nhẹ nhàng đặt tay lên bộ ngực phẳng lì của mình. Tim cô đập nhanh đến nỗi cảm thấy đến Lucella có thể nghe thấy tiếng đập bằng tai của mình.

Sau đó Monica run rẩy, trừng mắt nhìn Lucella.

“.... Mình vừa, nói cái gì vậy?”

“Etou… nếu phải dịch trực tiếp ra thì, giả sử bạn chỉ nói mỗi câu ‘dừng lại đi’... nhưng cuối cùng bạn sẽ truyền đạt tất cả những lí do tại sao bạn nói ra câu đấy…”

“Wah! Waaah!”

Monica ôm đầu rồi bắt đầu hét lên. Có vẻ sau khi nghe Lucella giải thích cô mới biết mình vừa nói cái gì.

“Ờm, mình xin lỗi…. Mình cũng chỉ muốn truyền đạt cảm xúc của mình thôi… Nói dối bằng Long ngữ rất khó. Chỉ cần một từ nói ra thôi cũng có thể mang theo rất nhiều ý nghĩa sâu sắc. Khi mà muốn che giấu thứ gì đó thì lời nói của bạn sẽ rất trống rỗng và rất thiếu tự nhiên.”

“Sao cô… có thể làm… ta xấu hổ tới mức….!!”

Mặt Monica giờ đỏ bừng lên như bị luộc chín, đôi mắt cũng đã rưng rưng nước.

Từ ngữ của những con rồng không thích hợp để che giấu suy nghĩ của mình… Ngoài ra Monica cũng không quen sử dụng ngôn ngữ này nên không thể chọn đúng từ ngữ để diễn đạt suy nghĩ của mình.

Thế là cuối cùng Monica đã truyền đạt mọi thứ cô đã giấu trong lòng, bộc lộ hết mọi cảm xúc của mình. Nên giờ cô thấy rất khó xử.

“Về đi! Về luôn đi! Cút đi!”

“Woah!”

Lucella bắt lấy chiếc nhẫn của Giselle Monica ném về phía cô.

Monica sau đó còn bắt đầu ném đệm, thú nhồi bông vào Lucella.

“Xin lỗi vì đã làm phiền….! Tạm biệt, chúc ngủ ngon!”

Lucella nhẹ nhàng nhảy ra khỏi cái khung cửa sổ rồi biến mất vào màn đêm.

-------------

Quãng thời gian lúc nãy cứ như một cơn bão vậy.

Khi Lucella rời đi, mặt trăng cũng dần hiện lên trên bầu trời đêm. Đèn trong phòng thì đã tắt đi hết, Monica nằm trên giường nhưng không thể ngủ được.

Cô lúc này hoàn toàn tỉnh táo. Cô cũng không cảm thấy mình ngủ được.

Giữa những ngày được tô bằng tông màu xám xịt, ngày hôm nay bỗng thật rực rỡ và sống động tới mức khiến cô thấy thật loá mắt.

“Một người bạn à?”

Khi đàn nằm dài trên giường, Monica nhặt con thú nhồi bông gần cô rồi giơ nó lên không trung.

Đó là một con gấu bông mà ai đó đã tặng cho cô vào năm năm trước, khi cô mới sang tuổi thứ chín.

Monica cũng không biết ai là người gửi và làm thế nào nó được chuyển tới đây, nó cũng không kèm theo bất kỳ bức thư, lời nhắn nào.

Mà người gửi món quà là ai thì quan trọng gì chứ? Monica thậm chí còn không quan tâm đến điều đó.

Cô cũng không đặt biệt thích hay ghét con gấu bông này nên vẫn để nó trong phòng.

“Này. Ngươi nghĩ ta có thể trở thành bạn với một con rồng không….?”

Monica hỏi con thú nhồi bông. Nhưng đương nhiên là không có câu trả lời nào được nói ra ròiu.

Một cô gái bí ẩn được cho là con gái nuôi của con rồng sống trên núi Kuguse. Cô gái đó cũng chính là người đã chiến đấu với con quái vật và cứu sống Monica dù không ai bảo cô phải làm thế.

Mà Monica chỉ nghĩ đó chỉ là hàng động nhất thời của kẻ mạnh, chả có gì đáng lưu tâm ở đây cả. Cô còn nghĩ Lucella chẳng quan tâm mình sống hay chết nữa cơ.

Dù Lucella khá ngạc nhiên khi biết thân phận thật sự của cô nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.

Nhưng giờ mọi thứ đã khác.

Monica đã biết được suy nghĩ của Lucella.

Cô cũng là người duy nhất không làm Monica thấy tuyệt vọng.

Lucella chưa bao giờ nghĩ Monica là một người đặc biệt. Chỉ coi cô như một người mình tình cờ gặp và quen biết nhau.

Nhưng Lucella lại thực sự quan tâm đến Monica.

“Ta đương nhiên không thể nào dễ dàng tin tưởng cô ấy rồi. Nhưng… nếu là cô ấy, thì sẽ ổn thôi phải không?”

Monica lại đặt câu hỏi với con thú nhồi bông trên tay dù biết mình sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.

“... Mình đang làm cái quái gì vậy?”

Cô bỗng cảm thấy việc mình đang làm thật quá trẻ con rồi ném con gấu bông vào tường để che giấu sự xấu hổ của mình.

Con gấu đập mạnh vào tường rồi rơi xuống sàn với tư thế lộn ngược.

Monica định cứ mặc kệ nó rồi đi ngủ nhưng cô lại cảm thấy rất khó chịu nên cô đứng dậy rồi chỉnh lại con gấu bông về tư thế ngồi dựa vào tường.

Truyện Chữ Hay