Trong khu vườn hoàng gia.
Trên bàn có thể thấy những ấm trà sứ màu trắng xanh tuyệt đẹp, xếp ngay ngắn bên cạnh đó còn có cả một cái giá ba tầng chứa đầy đủ thứ đồ ngọt trông như đá quý vậy.
Tại đó có 3 nhân tộc, nói đúng hơn là hai nhân tộc và một long tộc… đợi đã, hai long tộc và một nhân tộc…?
Sau buổi họp về rất nhiều thứ kia kết thúc, Lucella và Kafal được mời đến một bữa tiệc trà trông khá là “khiêm tốn”.
Mà đúng là trông khiêm tốn thật nếu xét trên số lượng người tham gia.
“Xin thứ lỗi. Trên cương vị là vua, ta không thể quyết định một cách tùy tiện được. Mà nói thẳng ra thì ta chỉ có thể thành thật khi có chừng này người thôi.”
Sao khi buổi thảo luận kết thúc, Lazarus, người đã thay ra một bộ trang phục khác giản dị hơn một chút, đã tự mình mời trà cho hai vị khách, Lucella và Kafal.
Ở đây hiện tại không có một người hầu nào, các vệ binh hoàng gia thì được bố trí rải rác khắp khu vườn trong khi vẫn duy trì một khoảng cách đáng kể với cái vọng lâu, đảm bảo không ai có thể can thiệp vào cuộc gặp gỡ này.
“Hai người cứ việc thoải mái. Giờ chỉ có một mình tôi ở đây thôi. Cuối cùng tôi đã có thể nói chuyện không phải với tư cách là vua của Setulev mà là Lazarus…. Ây da, có vẻ giờ tôi chỉ có trà hoa ban thôi. Nó tốt cho cổ họng nhưng vị lại hơi mạnh….”
“À vâng, không sao đâu. Bọn tôi ổn mà.”
“Vậy thì tốt quá.”
Lazarus khéo léo rót trà trong khi ngân nga một giai điệu nào đó.
Ngay cả Lucella, người không biết mấy về mấy cái lễ nghi của cung điện hoàng gia cũng phải thấy hành động của vị vua này không bình thường chút nào. Lazarus mà có những hành động mang tính khiêu khích với các quý tộc khác để rồi mất đi ngôi vương thì không ổn chút nào. Nhưng mà trước mặt một con rồng thì địa vị xã hội có còn quan trọng không?
Lucella cũng không ngây thơ tới mức nghĩ đây đúng chỉ là “một buổi tiệc trà riêng tư”.
Nhưng cô tin rằng việc xây dựng một mối quan hệ với Lazarus lúc này sẽ có lợi hơn.
“...Nhân tiện thì việc chúng ta nói chuyện bằng ngôn ngữ loài người liệu có ổn không?”
“Vâng. Dù mẹ vẫn gặp chút khó khăn khi giao tiếp nhưng bà ấy có thể hiểu được hầu hết mọi thứ rồi.”
“Vậy thì ta cứ tiếp tục nhé. Nhưng việc được nói Long ngữ vẫn là một trải nghiệm khá là quý giá đấy.”
Chiếc nhẫn của Giselle đã được trả về cho Lucella.
Lazarus khi mà được sử dụng một vật phẩm ma thuật ban cho khả năng ngôn ngữ tỏ ra rất vui vẻ, giống như một cậu nhóc hay tò mò thích khám phá mọi thứ vậy. Dường như cái uy nghiêm, phẩm giá của một vị vua biến đi đâu mất rồi.
“Mời em.”
“Dạ, vậy thì em không khách sáo…”
“Itadakimasu.”
Lucella rụt rè nhận tách trà được chính vị vua của một nước pha cho.
Có một chiếc thìa được làm bằng bạc mythril ở bên trong tách trà. Có vẻ đây là một bộ dụng cụ thử độc, nếu mà thật sự có độc thì nó sẽ phản ứng lại và đổi màu. Những người thuộc tầng lớp thượng lưu đều dùng một bộ đồ dùng bằng bạc mythril, nhưng vì chiếc cốc này làm bằng sứ nên họ dùng một chiếc thìa để thế.
Nhưng mà ngay cả khi Lucella và Kafal bị đầu độc thì họ cũng sẽ tiêu hóa hết chỗ độc đó mà thôi…
Nhiệt độ của trà vừa phải, có một vị chát khá mạnh mà những người lớn tuổi thường thích. Có vẻ nó rất hợp để ăn với đồ ngọt.
Rồi khi Lazarus thấy Kafal cũng bắt đầu uống, anh ta cũng nhấp một ngụm từ tách trà của mình.
“Lucella. Nhiệt độ… ổn không?”
“Nó không quá nóng ạ.”
“Hiểu rồi.”
Nói vậy, Kafal thở một hơi nhẹ nhàng và rất thơm từ miệng vào tách trà của Lucella.
Dù nó không phải là một thứ như hơi thở rồng, nhưng nó vẫn khá là nóng.
“Từ từ đã, rồng dùng hơi thở của mình để nướng chín thức ăn à?”
Trà trong tách trà Lucella bắt đầu sôi.
“Con nói không nóng… ta nghĩ là… nó không đủ nóng.”
“C-Cảm ơn mẹ ạ.”
“... Haha.”
Lazarus thấy vậy cười khúc khích.
Rồi Lucella uống cái tách trà đang sôi đó. Nếu là một người bình thường thì có lẽ đã bị bỏng họng rồi, nhưng Lucella chỉ thấy nó hơi khó chịu một chút thôi. Mà có lẽ uống trà kiểu này cũng giúp cô có thể một trải nghiệm mới lạ vậy.
“Tôi đã nghe qua tình hình từ Tim rồi nhưng cá nhân tôi cũng khá quan tâm đến hai người. Em có thể kể thêm cho tôi nghe về hai người không?”
“Em cũng không phiền đâu.”
Và Lucella kể lại toàn bộ những sự việc chính đã xảy ra trong một năm vừa qua.
Cô chia sẻ về cái lúc nằm hấp hối trên ngọn núi đến cuộc gặp gỡ với Kafal và mọi thứ cho đến thời điểm hiện tại.
Dù Lazarus đã hiểu đại khái mọi thứ rồi nhưng nghe trực tiếp thì vẫn sẽ giúp anh ta hiểu sâu hơn vào mấy cái chi tiết nhỏ nhặt.
Anh ta chăm chú lắng nghe câu chuyện ly kỳ đó.
“Hiểu rồi, thú vị thật đấy. Thực tế có khi lại còn nhiều chuyện bên lề khác diễn ra nữa nhỉ…. Ối chết, tôi xin lỗi nếu những lời vừa rồi có hơi thô lỗ nhé.”
“Cũng không sao đâu, đến cả em cũng cảm thấy như mọi thứ chỉ là một giấc mơ vậy.”
Thực sự suy nghĩ của Lazarus lại rất chính xác.
Việc Lucella có thể đứng ở đây ngày hôm nay đều là nhờ sự may mắn, cũng như những sự trùng hợp ngẫu nhiên và một phần không nhỏ đến từ những lựa chọn của cô nữa.
Ít nhất câu chuyện này cũng có thể gọi là sự đáp lễ cho mấy tách trà và chỗ đồ ngọt này.
“...À đúng rồi, tôi vẫn chưa cảm ơn em. Cảm ơn em vì đã cứu Monica.”
Lazarus bỗng nhiên cảm ơn Lucella.
“Monica… ý ngài là… cô gái đó?”
Đó chính là cô gái mà Lucella đã cứu trong cuộc tấn công với con golem bí ẩn trên đường đến thủ đô hoàng gia.
Cô cũng không ngờ là Lazarus sẽ nhắc đến cô gái đó ở đây.
Monica không những không có quan hệ huyết thống gì với anh ta, cô lại còn là kết quả của một mối tình vụng trộm nữa.
“Vậy… về cô gái đó.”
“Ừm… Tôi đã làm khá nhiều thứ tồi tệ với con bé.”
Lazarus nhìn về phía cái cung điện tráng lệ nằm ở ngoài khu vườn với ánh mắt đượm buồn.
“Cái hệ thống mang tên vương quốc cần phải hy sinh rất nhiều thứ để có thể hoạt động. Loraine thì không thể chịu đựng được điều đó. Đối với tôi, cô ấy và Monica đều là nạn nhân mà thôi. Đó cũng chính là lỗi của tôi với cách là người đang gánh vác cái đất nước này. Dù sao họ cùng đều là người dân của tôi mà.”
Loreina. Đây là tên mẹ của Monica.
Vì hoàn cảnh cô gái cứ ám ảnh lấy tâm trí của Lucella nên cô đã tìm những tờ báo cũ rồi chỉ thấy mệt mỏi vì toàn thấy mấy thông tin chả liên quan gì cả.
Cái vụ bê bối đã đã chấn động cả cái vương quốc vốn thanh bình này, làm người dân rất tò mò về chuyện đó. Nên việc mọi người ai cũng biết đến Monica là chuyện rất bình thường.
Việc cô mang trong mình huyết thống của người sử dụng Regalia cũng có nghĩa là gia đình công tước của Loraine cũng đã thừa hưởng được huyết thống của hoàng gia từ cái thời điểm tạo Regalia, nói cách khác là địa vị của họ cũng rất cao.
Và thế là cô đã trở thành người bạn đời thích hợp cho đệ nhất hoàng tử vào lúc đó. Nhưng cuối cùng thì nó trở thành một vị bê bối làm rung động của vương quốc.
“Cô ấy và tôi phải lấy nhau vì vương quốc. Mọi người đều vui vẻ chúc phúc cho hai người bọn tôi, mọi thứ đáng lẽ phải đâu vào đấy rồi…. Nhưng cuối cùng thì mọi chuyện lại trở nên tồi tệ hơn, có lẽ là do tôi đã đưa ra một lựa chọn sai lầm rồi.”
Lazarus nói, xen lẫn ở giữa là những cái thở dài.
Loraine đã bị ép phải kết hôn với Lazarus vì tài năng của mình với Regalia. Đó không phải điều mà cô mong muốn.
Và dường như Lazarus thấy hối hận vì chuyện đó.
“Liệu em có thể trở thành bạn của Monica không? Đây chỉ là mong muốn của cá nhân tôi mà thôi.”
Vị vua trước khi đến buổi tiệc trà này đã bỏ cái vương miện trên đầu xuống, và hiện tại đang cúi đầu cầu xin với cái mái tóc ngắn của anh ấy.