Ngày hôm sau.
Bộ ba Golden Helmet và Kafal tiếp tục hướng đến cung điện hoàng gia, nhưng Lucella đã quyết định tách riêng ra.
Bởi lúc trước khi rời đi, Lucella bỗng nhận được một thông báo.
Nên cô đã chạy nước rút từ thị trấn đang ở đến một thành phố gần đó (còn cho một con ngựa đang chạy nước rút hít khói trên đường luôn) rồi lên một chiếc xe ngựa.
Dù là một chiếc xe ngựa tốc độ cao nhưng lại không hề có chút đồ trang trí hay gì đặc biệt cả, và trong đó là Lucella cùng với một người đàn ông.
“Trời ạ, tôi đến Setulev để có thể sống một cuộc sống yên bình với công việc quản lý nhưng cuối cùng vẫn phải quay trở lại cái nơi chết dẫm này à.”
“Xin lỗi vì đã gây rắc rối…”
“À không, dù sao tôi cũng không thể làm ngơ một thứ kỳ lạ xuất hiện ngay trước mắt được.”
Người đàn ông mặc vest với mái tóc suôn mượt nở một nụ cười vô cảm.
Nếu để mô tả anh ta một cách ngắn gọn thì sẽ là “một gã lưu manh tinh tế”.
Anh ta chính là Ivar McGregor, người điều hành cơ sở kinh doanh của các quản lý mạo hiểm giả ở Kugutfulm.
Lucella có chút quan hệ với anh ta do là đồng nghiệp.
Trước khi khởi hành, Lucella đã lần theo ký ức trước khi gặp Kafal và đi khắp nơi để giải thích tình hình cho một số người cô quen biết.
Và Ivar là một trong số ít người đó, sau khi nghe chuyện, anh ta đã suy nghĩ một lúc rồi quyết định đề nghị việc giúp đỡ cung cấp thông tin cho cô.
Rồi anh ta xuất phát tới thủ đô trước.
“Mà nói đi cũng phải nói lại, giờ cậu dễ thương thật đấy…” [note53794]
“Ahahaha…”
Bị nói thẳng tuột ra, Lucella cảm thấy xấu hổ và bồn chồn.
Ivar liếc nhìn ra khung cảnh phía bên ngoài, sau đó ánh mắt giống như của một tên lưu manh đó bỗng trở nên sắc sảo.
“Ổn rồi đấy, vào việc chính thôi. Theo thông tin mới nhất tôi nhận được thì Julian Angus dường như đang lên kế hoạch đến thủ đô một cách không chính thức.”
“Julian Angus?”
“Ở phía bắc của ngọn núi Kuguse là lãnh địa của hầu tước Angus. Tên hầu tước chính là người đã chỉ huy cuộc săn rồng hôm nọ và Julian là con trai cả của gã ta. Bởi vì hầu tước đã chết nên anh ta đã thừa kế tước hiệu đó.”
“Vậy đấy là con trai của tên đó…”
“Hắn khá vội vàng đấy, có lẽ tên này đã ở trên Setulev rồi không chừng. Có vẻ hắn đã dùng các vòng phép dịch chuyển để băng qua núi Tado. Dù nó có thể dịch chuyển 10 người mỗi ngày nhưng chỉ có thể sử dụng khi mà đc Setulev đồng ý, mà dù sao nó vẫn là con đường nhanh nhất nếu muốn đến đây rồi.”
Mọi hoạt động giao thông quy mô lớn giữa Setulev và Maltgratz đã dừng lại trong hàng thập kỷ kể từ khi Kafal định cư trên núi Kuguse.
Nói chính xác hơn thì ngay từ đầu Kafal đã chả quan tâm gì đến việc giao thông của con người rồi. Và Maltgratz lợi dụng điều này và trì hoãn việc giải quyết, trong khi đó thì Setulev thì không thể nào có đủ sức mạnh để chống lại họ, nên khi họ nhận ra thì ngọn núi Kuguse đã đã tràn đầy các Biến thể và con người không thể nào tiếp cận được nữa rồi.
Dù vậy thì điều này cũng không có nghĩa giao thông của hai quốc gia đã bị cắt đứt hoàn toàn.
Vẫn còn con đường thông giữa phía Bắc và phía Nam qua ngọn núi Tado bên cạnh núi Kuguse.
Nhưng con đường có cũng rất nguy hiểm ngay cả khi không có các Biến thể, vì vậy mà ngoài mấy bố thương nhân liều lĩnh, chỉ có những người cực kỳ quan trọng có thể sử dụng các vòng dịch chuyển tức thời được thiết lập ở nhiều khu vực trên ngọn núi để vượt qua nó thôi.
Lucella đột nhiên tự hỏi rằng liệu mấy tên Seventh Dice cũng đã sử dụng con đường đó để đi sang Maltgratz không.
Dù Maltgratz và Setulev có tranh chấp lãnh thổ, nhưng bên cạnh họ cũng coi nhau là “đồng minh của kẻ thù” và “kẻ thù của đồng minh” nhưng về mặt chính thức lại không gây chiến với nhau và cũng có thiết lập quan hệ ngoại giao.
Nếu mà Maltgratz viện cớ nào đó cho việc chinh phạt con rồng thì Setulev cũng không thể làm gì hơn. Chả có gì đáng nói nếu chỉ có vài mạo hiểm giả phải “lưu vong” cả.
“Vậy mục tiêu của Julian Angus là gì?”
“Tôi không thể chắc chắn bởi đây là một trò chuyện bí mật, nhưng nghĩ kỹ thì việc này có thể giải tỏa bớt căng thẳng đang leo thang đấy chứ. Cứ coi nó như một lời xin lỗi chính thức vậy. Tình hình đã rất căng kể từ khi bên kia hành quân lên núi Kuguse rồi, việc cố gắng săn con rồng cũng rõ ràng là để tăng cường sức mạnh cho cuộc xâm lược. Nhưng rồi họ đã thất bại. Nếu mà không có phương án nào thay thế, việc xin lỗi và rút lui sẽ là cách tốt nhất để giảm thiểu thiệt hại. Ít nhất bây giờ họ vẫn có thể kiếm cớ và thoát khỏi chuyện này.”
“Và tên Hầu tước thừa kế lại đến đây mà không xin phép cung điện hoàng gia Setulev?... Mà cũng có thể. Nếu chúng ta cho rằng đây không phải là ý muốn của hoàng cung đế quốc mà là hành động cá nhân của Hầu tước thì.”
“Tôi cũng nghĩ mọi chuyện là như vậy. Đó cũng sẽ là cách hòa bình nhất để giải quyết tình trạng hiện nay. Không biết là anh ta đến để xin lỗi sau khi bị cung điện đế quốc thúc đít hay không, đồng thời bọn họ còn âm mưu gì ở đằng sau nữa.”
Lucella đặt mình vào vị trí của Julian và tự hỏi mình nên làm gì.
Nếu mọi chuyện chỉ là hành động liều lĩnh của một quý tộc thì sẽ tránh được việc mối quan hệ hai quốc gia đổ vỡ.
Setulev dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, nhưng Maltgratz lại đang mắc kẹt với chiến tranh nên có thể sẽ không muốn tạo thêm bất kỳ kẻ thù nào nữa.
Và nếu Setulev, người đang lén lút viện trợ để không bị cuốn vào vòng chiến, bỗng mất lý do để đề phòng Maltgratz và chủ động bắt tay với Liên minh Gufare…
Nó chắc chắn sẽ trở thành một vấn đề phiền phức dù họ vẫn sẽ không thể thua cuộc.
Gia tộc Hầu tước Angus đã phải gánh sự ô nhục để tránh việc đó nhưng người Hầu trước đó đã chết và người chết thì không thể kể lại chuyện gì.
Nếu Julian giả vờ rằng mình không liên quan và đổ hết trách nhiệm cho người cha quá cổ, đó sẽ là hướng tốt nhất cho anh ta để giảm thiểu thiệt hại.
Lucella đồng ý rằng việc di chuyển của Julia sẽ có thể giải quyết mọi thứ hiện giờ.
“Vậy mọi thứ giờ ổn rồi. Nhưng mà vẫn phải chuẩn bị cho lần tiếp theo.”
“Đúng thế…”
“Lý do tôi tự nguyện đến thủ đô hoàng gia là để kiểm tra xem mạng lưới tình báo của Maltgratz hoạt động ở đây như nào. Chúng ta có thể biết được ít nhiều mức độ nghiêm trọng tình hình hiện giờ dựa vào đó.”
“Tôi thật sự biết ơn sự giúp đỡ của anh đó.”
“À ừ…”
Ivar thật sự rất toàn diện ha.
Nhưng khi Lucella thực sự ấn tượng và thể hiện sự cảm kích của mình, anh ta lại nhìn ra chỗ khác rồi dùng tay vò đầu.
“Chết tiệt, kể cả khi biết cậu ở bên trong, tôi cứ thấy sai sai khi mà để một đứa trẻ cảm ơn mình ý.” [note53795]
“Ahaha… tôi chả biết nói gì đâu…”
“Mà kệ đi, tôi cũng sẽ chẳng phàn nàn gì miễn là tôi có được thứ mình cần.”
Lucella lấy ra hai đồng tiền vàng từ trong túi và búng chúng. Tình cờ là cô đã có số tiền này nhờ vào việc bán chỗ da của Biển thể.
Ivar tóm lấy những đồng vàng đang bay trên không trung.
“Cảm ơn.”
“Tôi mới là người nên nói câu đó.”
“Này…. đừng có lúc nào cũng tin tưởng vào người cung cấp thông tin như vậy chứ? Những tên bán thông tin kẻ thù cho đồng minh cũng hay bán lại thông tin cho kẻ thù đấy.”
“Nếu thế thì chắc chắn một ngày nào đó anh sẽ bị đâm sau lưng đấy.”
“Chả sao đâu. Tôi sẽ biết nếu mà có ai muốn tôi chết từ mấy ngày trước cơ. Nếu không thì tôi đã không thể sống sót đến bây giờ.”
Ivar nói trong khi nở một nụ cười hung dữ như của một con sói đơn độc [note53796] không cần ai bảo vệ.
Lucella cũng chỉ mới biết gần đây rằng Ivar từng là người cung cấp thông tin, hoạt động ở thế giới ngầm khá lâu trước khi trở thành một nhà quản lý mạo hiểm giả ở Maltgratz.
Và anh ta đã sử dụng chính kinh nghiệm từ hồi đó và vài mối quan hệ còn lại của mình.
“Bên cạnh đó…. về vua của Setulev. Tôi mong ông ta là một người biết suy nghĩ. Cho dù ông ta nói là sẽ hợp tác nhưng nếu mục đích là lợi dụng mẹ thì tôi chắc chắn sẽ từ chối.”
“Hử? À không cần phải lo về điều đó đâu. Bởi trong Golden Helmet thì có…”
Bỗng lúc đó, một tiếng gầm vang lên.
Với âm thanh của một thứ gì đó bị nghiền nát, một cơn rung mạnh ập vào cỗ xe, thứ đáng lẽ ra phải có chống xóc mạnh khi đi trên đường.
“Hyaa!”
“Cái quái…!?”
~*~
Ly: lâu do lười vì vào năm học nhé <(") Chứ tui cũng sắp kiểm tra giữa kì rồi, tập trung cày thôi