Trans: Lucella đã thừa nhận mình là con của kafal nên đổi xưng hô luôn nhá.
-----------
“Lucella! Em thật đáng yêu quá!”
Lucella sau khi cô ấy đã nói chuyện xong với Kafal, Viola đi đến xoa đầu và vò tóc Lucella.
“S-Sao vậy?! Mọi chuyện ổn không thế? Đúng hơn thì em đã có thể hiểu được Long ngữ chưa?”
“Em chỉ có thể nắm được ý chính qua sắc thái biểu cảm thôi.”
Có vẻ như Viola đã nghe lén cuộc trò chuyện của họ.
“Em có chắc là không muốn bà ấy trả lại diện mạo cũ không?”
Tim hỏi.
Khi Lucella nhớ lại các ký ức của mình, cô đã kể lại mọi chuyện đã xảy ra với họ. Vậy nên họ đã biết rằng Lucella ban đầu không phải con gái.
“Hmm…. Nếu mà bà ấy khôi phục lại cái tên của em, em sẽ có thể quay trở lại con người trước kia nhưng toàn bộ sức mạnh hiện giờ sẽ mất đi nên em không có ý định quay trở lại đâu. Nếu ngay từ đầu em có sức mạnh thì em đã không bị giết bởi những người như vậy. Và em không muốn trải nghiệm lại chuyện đó một lần nào nữa.”
“Anh hiểu rồi.”
“Bên cạnh đó thì cái tên này chính là thứ mẹ đã đặt cho em, nên em thấy ổn với nó.”
Nghe Lucella nói, bộ ba kia nở nụ cười ấm áp.
“... Em vừa nói ‘mẹ’ à?”
“Ôi đáng yêu ghê cơ đấy!"
“Ây dà, không sao đâu.”
Vào lúc Lucella nói cô đã nói từ mẹ mà không hề suy nghĩ gì nhưng khi bị trêu lại, cô đột nhiên cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ bừng lên.
Nhưng đó chỉ là do họ thấy mừng cho cô thôi.
“Fufufu… Nếu em đã nói vậy thì Viola này sẽ toàn tâm toàn ý dạy em trở thành một cô gái đúng nghĩa.”
“Dừng lại đi. Tôi có linh cảm xấu nếu để cô làm vậy đấy.”
Wein huých cùi chỏ vào người Viola với cặp kính đang sáng lóa, dập tắt những âm mưu xấu xa của cô ta từ trong trứng nước.
Nhưng con người mà, cô cảm thấy mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó đâu…
“Em tự hỏi chúng ta nên làm gì từ nay trở đi…”
“Chúng ta đã thành công trong việc tiêu diệt những kẻ dám xâm phạm ngọn núi nhưng nếu Maltgratz nghiêm túc về việc này thì chúng sẽ còn quay lại, tốt nhất là quay lại với kế hoạch ban đầu là thương lượng với Setulev?”
“À thì chuyện đó cũng đúng nhưng không phải là lúc này.”
Mối nguy trước mắt đã tạm thời được giải quyết nên Lucella đang suy nghĩ về những bước tiếp theo.
Cô ấy không thể biết được việc vừa làm một con người, vừa làm một đứa con của rồng có ý nghĩa như nào. Cô nên làm gì bây giờ? Dù vẫn còn rất nhiều câu hỏi cần trả lời nhưng cô đã có một ý tưởng.
“Tim-san, anh nghĩ sao về việc thuê em?”
“Gì… cơ?”
Tim dường như thấy rất bất ngờ, cái gương mặt nghiêm túc của anh ta giờ trông rất sững sờ.
Wein và Viola cũng cảm thấy ngạc nhiên không kém.
“T-Từ từ đã, sao bỗng dưng lại thành chuyện đó?!”
“T-Thì ý em là em cũng đã có chút kinh nghiệm trong việc quản lý mạo hiểm giả.”
“Ý anh không phải thế! Sao tự nhiên em lại đi kiếm việc làm thế?!”
“... Không phải sẽ tốt hơn nếu có một vị trí nào đó trong xã hội loài người sao? Hơn nữa tôi và mẹ tôi cũng nợ mọi người một ân huệ, tôi hy vọng tôi có thể trả lại chút bằng việc này.”
Sẽ không ổn lắm nếu họ quay trở lại những ngày sống âm thầm trên ngọn núi chỉ với hai người họ.
Nếu không làm gì thì họ sẽ không thể giữ được sự bình yên cho cuộc sống của chính họ.
Và để bảo vệ cái cuộc sống của một con người và một con rồng đó, cô phải tự mình bước vào xã hội loài người.
Với tư cách là con nuôi của một con rồng và một con người, Lucella là người duy nhất có thể bảo vệ Kafal khỏi những mối nguy hiểm mà ngay cả với sức mạnh của một con rồng cũng không thể xử lý được… Đến cuối thì cái suy nghĩ đó vẫn không thay đổi.
Vì vậy cô không thể mãi là một người nằm ngoài pháp luật được.
Tuy nhiên Lucella cũng biết rằng mình là một tồn tại vượt xa lẽ thường.
Và cái việc quản lý mạo hiểm giả này là thứ cô đã rất quen thuộc từ trước nên cô nghĩ rằng bắt đầu làm lại nó cũng không tệ lắm.
“Aa…. Trước hết thì chuyện trả ơn cứ dẹp sang một bên đi. Cũng không giống như việc tôi cứu hai người chỉ xuất phát từ lòng tốt. Nhưng nếu em vẫn thấy ổn với việc vào tổ đội của bọn anh thì anh rất hoan nghênh. Các mạo hiểm giả khôn ngoan sẽ không đồng ý với mọi thứ trông có vẻ hấp dẫn nhưng họ cũng không thể nói không với một thứ thực sự tốt được.”
Tim suy nghĩ một lúc rồi trả lời trong khi đưa tay vào trong cái giáp mũ mạ vàng gãi đầu.
Một mạo hiểm giả không thể sống sót chỉ với ý thức trách nhiệm và lòng nhân đạo được.
Với việc là một thủ lĩnh, Tim chắc hẳn đã cân nhắc cả mặt lợi lẫn mặt hại nếu cho Lucella tham gia vào tổ đội rồi, mấy khía cạnh trung lập thì anh đánh giá dựa vào kinh nghiệm của bản thân mình.
Dù sao đi nữa, Lucella sẽ rất hạnh phúc và vinh hạnh nếu Tim chấp nhận cô vào tổ đội.
“Vậy, sau này mong bọn anh chiếu cố chúng em.”
“Đằng này cũng vậy! Và các thành viên trong tổ đội như là một gia đình vậy nên chúng anh sẽ cùng em cố gắng bảo vệ mẹ của em.”
“Em thực sự cảm ơn anh!”
Lucella đi đến làm một cái bắt tay với Tim, nhưng bởi chênh lệch chiều cao nên trông khá là buồn cười.
“Cảm…ơn.”
Sau đó, một bàn tay khác để lên trên hai bàn tay đang bắt lấy nhau.
Đó là bàn tay thuộc về thế thân của Kafal. Cơ thể gốc của bà ấy hiện đang xua đuổi các Biến thể ra xa khu vực lân cận của cái tổ.
Và vì vậy có vẻ như họ sẽ phải ngủ qua đêm trong tổ bởi ra ngoài lúc này sẽ rất nguy hiểm.
Trước khi mọi người nhận ra thì thế thân của Kafal đã quay trở lại.
“À vâng…. Được một con rồng cảm tạ làm tôi cứ cảm thấy sao ý.”
Kafal, với cái thế thân trông chả khác gì một nữ quý tộc cảm ơn Tim với một nụ cười vô tư, Tim cảm thấy có chút xấu hổ.
“Lucella. Kafal… sẽ cố gắng… nhớ… từ ngữ… loài người… hơn nữa.”
Dù Lucella đã có chiếc nhẫn kia rồi nhưng Kafal vẫn xuất hiện trước mặt mọi người bằng thế thân và cố gắng nói chuyện như một con người. Điều này rõ ràng có một ý nghĩa gì đó.
“Chúng ta sẽ không sử dụng chiếc nhẫn à?”
“Nói chuyện…. với Lucella. Nhận ra… sự quan trọng…của chiếc nhẫn. Nếu tự nhiên mất… sẽ rất… rắc rối.”
“Ừ nhỉ… mẹ nói đúng.”
Nhờ vào chiếc nhẫn Giselle để lại, bây giờ Kafal và Lucella đã có thể nói chuyện với nhau.
Dựa dẫm vào nó cũng không là việc gì đó quá là xấu.
Nhưng Kafal biết sự khó chịu khi mà không thể truyền tải hết cảm xúc của mình như thế nào nên bà muốn có thêm cách để truyền đạt lại chúng nhiều nhất có thể.
Lucella thì cùng nghĩ như vậy.
“Được rồi. Con cũng sẽ bắt đầu học Long ngữ nên mẹ hãy dạy con nhé.”
“Ta sẽ cố gắng!”
Bằng cách nào đó khi nói về chuyện sẽ học cùng nhau họ lại rất vui và hai người họ thân thiết ôm lấy nhau.
“Hai người thực sự giống như một gia đình thật vậy.”
“Thì đúng là thế mà. Dù trước đó chúng ta chỉ là hai người xa lạ. Nhỉ… mẹ?”
Kafal đứng ở đó, Lucella thì cứ ôm chặt lấy bà mãi không buông.
—————
Editor: Chà, vậy là hết Arc 1 rồi, chân thành cảm ơn các độc giả đã theo tụi mình đến tận đây <(“) và cùng đón chờ Arc 2 nha