Tiếng của lũ quái gầm lên, rung chuyển cả ngọn núi.
“....Rooooooaaaaaaaarrrrrr…”
Những người lính run lên sợ hãi trước tiếng gầm đó.
“G-Gì vậy chứ? Không phải là rồng gầm đâu nhỉ?”
“Bình tĩnh lại đi. Đây là núi Kuguse mà. Nghe thấy tiếng kêu của lũ quái vật là chuyện bình thường thôi. Bọn chinh phạt đằng nào cũng sẽ bảo vệ trại của chúng ta mà, việc gì phải sợ. Cậu mà run rẩy rồi mất khả năng di chuyển thì còn dễ thành mồi cho con rồng hơn đấy.”
Người chỉ huy nói.
Chúng đã giữ chân được con rồng và tiếp tục tấn công bằng các vũ khí ma thuật. Nếu những tên lính mất bình tĩnh và phạm sai lầm thì cuộc đi săn này sẽ thất bại.
Dù vậy số lượng các Biến thể cũng đã giảm và bọn quái vật cũng hầu như không dám bén mảng đến gần tổ con rồng.
Hơn nữa còn có những tên thợ săn được tuyển chọn một cách kỹ lưỡng để kết liễu con rồng một khi nó rơi xuống đất nên việc còn lại chỉ là xua đuổi lũ quái vật dám đến gần cuộc chiến thôi.
…Nhưng cái kế hoạch đó đã hoàn toàn sụp đổ khi một số mạo hiểm giả bỗng nhảy ra khỏi bụi rậm rồi la hét ầm ĩ.
“Mạo hiểm giả?! Mấy tên kia, khu vực này đang cấm…”
“Chạy đi! Nguy hiểm lắm! Mà thật sự thì, cứu chúng tôi vớiiii!”
“Hả?!”
Theo đó một đàn quái vật đột biến bắt đầu tràn ra như vỡ đê trong trạng thái kích động.
“GROAAAAR!”
“A-Aaaaghhhh?!”
Một số binh lính đã ngay lập tức thành đống thịt băm bởi móng vuốt của lũ quái vật.
Việc này bất ngờ đến độ khiến bọn chúng cảm thấy bối rối hơn là sợ hãi nữa.
“Cái quái?!”
“Lũ biến thể đang tấn công chúng ta!”
“Quân chinh phạt đâu rồi?”
“Sao bọn chúng đông thế?!”
Chỉ một con đột biến thôi đã khỏe hơn rất nhiều một người bình thường.
Và bây giờ đang có ít nhất 10 con Biến thể. À không, còn rất nhiều nữa. Chúng càng ngày càng đông, càn quét mọi thứ cản đường.
Ngay cả mấy tên thuộc đội chinh phạt còn cong đít bỏ chạy. Dù là những chiến binh mạnh mẽ đi chăng nữa thì đối đầu với số lượng này khác gì cắm đầu vào chỗ chết đâu.
“Chạy! Chạy đi!”
“Aaagh! Đừng có đến đây!”
“Gyaaaahhh!”
Dù lũ quái vật đang tập trung đuổi theo mấy mạo hiểm giả kia, nhưng chúng vẫn tấn công bất cứ thứ gì xuất hiện trước mặt chúng bằng mọi thứ chúng có.
Chúng cắn, đâm, xé, phun lửa, bắn tia sét, nhả axit…
Mọi thứ xung quanh nhanh chóng biến thành một khung cảnh chết chóc. Mấy mạo hiểm giả thì chạy loanh quanh như những con ong say rượu khiến tất cả bị cuốn vào cơn cuồng nộ của lũ quái vật.
“Chết tiệt, con rồng!”
Bỗng ai đó hét lên và cuối cùng mọi người đã nhận ra vấn đề. Những chiếc cọc để giữ chân con rồng đã bị phá bởi lũ quái vật.
Đã được tự do, con rồng gắng sức đập cánh bay lên mặc những chiếc lao với dây xích lủng lẳng trên đôi cánh của bà.
“GROOOOOAAAAAAARRRR…!”
Bầu trời bỗng rực lửa.
Móng vuốt và đuôi của bà nhảy múa t giữa không trung cùng lúc đó, khạc lửa ra xung quanh.
Chỉ với một lần, ba kỵ sĩ đã bị hạ gục.
Những thợ săn rồng cũng bị ngọn lửa bao lấy nên bắt đầu rút lui.
“Mọi thứ kết thúc rồi, chạy đi!”
“Nhưng chạy đi đâu bây giờ?!”
“Thằng khốn kia, mày vừa dẫm vào chân tao đấy!”
“Mẹ ơiiiii!!”
Các đơn vị dưới mặt đất cũng không thể trợ giúp được nữa.
Giữa cơn cuồng nộ của các Biến thể, mấy tên còn có thể di chuyển chỉ còn cách vứt vũ khí đi mà bỏ chạy.
Chúng còn không nhận ra rằng các mạo hiểm giả kia đã đi đâu giữa lúc hỗn loạn đó.
“Chúng ta làm được rồi…!”
“Haha! Phải thế chứ!”
Bốn người bọn họ đang quan sát tình hình từ một nơi cao phía xa.
Ngay sau khi dẫn được các Biến thể đến, Viola đã sử dụng phép dịch chuyển để chạy và cắt đuôi lũ quái vật. Họ cũng đã xóa đi mùi và chỗ chất kích thích đã rải vì thế nên lũ Biến thể ngay lập tức chuyển mục tiêu sang những thứ ở trước mắt chúng.
Kết quả là lực lượng mặt đất đang cố giữ chân Kafal đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
“Lucella!”
Bỗng họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ đằng sau.
“Kafal, bà ổn không?!”
Thế thân của Kalfa với bộ váy đỏ rực đang đứng ở đằng đó.
Trận chiến trên không vẫn đang diễn ra ở phía xa nhưng thay vì cố gắng nhanh chóng kết thúc trận chiến thì bà lại ưu tiên việc tạo ra một bản sao và đi đến đây.
Bà ấy cảm thấy bối rối và lo lắng cho Lucella như thể bà đã lỡ cho cô xem một thứ tồi tệ vậy.
“Tại sao… lại đến. Nguy hiểm. Con người… vương quốc. Lucella… sẽ bị… coi như… một kẻ thù…”
“Đừng có nói những điều như thế. Tôi đến đây bởi tôi muốn cứu bà… Tất cả chỉ có vậy thôi.”
Nếu Lucella đối đầu với cả một vương quốc loài người, cô sẽ không thể nào quay lại với xã hội đó nữa.
Kafal đã rất lo lắng nhưng sự lo lắng này hoàn toàn thừa thãi.
“Cảm ơn bà. Vì đã bảo tôi chạy đi dù mình thì đang trong một cuộc chiến sống còn. Tôi… giờ cũng đã biết bà còn coi trọng tôi hơn cả chính bản thân mình.”
“Lucella…”
Lucella nhìn xuống thứ mà cô đang cầm.
Đó là một vật trang trí được làm từ vỏ của các loại hạt, bên cạnh đó cũng có những phần da và bộ xương khá bắt mắt.
Nó đã rách nát rơi vãi và bị dẫm lên trong lúc hỗn loạn nên rất nhiều phần đã bị nứt và gãy.
Đó chính là vật trang trí cho chiếc sừng mà Lucella đã tặng cho Kafal hoặc là thứ đã từng là nó. Có lẽ nó đã rơi xuống trong trận chiến. Lucella đã tình cờ thấy nó và nhặt lại.
“Tim, anh đã nói rằng các mạo hiểm giả có cách chiến đấu cho riêng mình phải không?”
“À ừ.”
Lucella nói với giọng khàn khàn.
“Vậy thì từ lúc này đây sẽ là trận chiến của một con rồng! Mặc kệ mấy thứ luật lệ hay vương quốc đi! Mọi người không cần phải can thiệp vào chuyện này nữa! Với những kẻ ngu muội dám tấn công vào lãnh thổ của bọn ta… ta sẽ cho các ngươi nếm trải trực tiếp địa ngục trần gian!!”
Lucella nói với đôi mắt đẫm lệ chẳng thể nào biết được đó là những giọt nước mắt tức giận hay buồn bã nữa.
****
Editor: mai hoặc ngày kia có bom <(") tuỳ thuộc vào liệu tui có lười hay không