Cùng quay lại quá khứ, trước khi Giselle và ■■■■■ đến Kugutfulm.
“Cô có thể sử dụng Long ngữ sao?”
“Ừm. Mà cũng chả có gì to tát đâu, dùng tí mẹo là được ấy mà.”
Trên chuyến du hành của họ, một lần, khi đang ngồi nghỉ dưới gốc cây thì Giselle đã gợi lên chuyện này.
Cô ấy quấn những gợn tóc vàng nhạt, lốm đốm những vết trắng trên ngón tay. Nhưng, phần trắng đã lan ra rộng hơn… ít nhất là so với lúc hai người mới gặp nhau.
“Anh biết đấy, tôi đã từng làm trong quân đội của Maltgratz một thời gian. Một lần, tôi đã sử dụng nó để thương lượng với một con rồng. Nhưng rồi, quân bọn tôi lại đánh lén nó. Chắc chắn nó hẳn phải hận tôi lắm.”
“Và bởi chuyện đó mà tôi đã bị dính một lời nguyền. Nó khiến cơ thể tôi bị ăn mòn, từ từ, chậm rãi nên tôi cũng chẳng còn nhiêu thời gian cũng như giờ cũng chả có con rồng nào lại đi tin tôi nữa. Như một món đồ hết giá trị sử dụng, tôi đã bị quân đội vứt bỏ và trở thành một mạo hiểm giả tầm thường như này đây. Mà dù sao thì tôi cũng chả muốn làm việc với mấy tên đó nữa rồi.”
Thật kì lạ, không hề có chút oán giận hay buồn bã nào trong lời nói của Giselle.
Cô ấy vẫn vui vẻ, hồn nhiên cứ như một đứa trẻ đang tự hào vì đã kể được một câu chuyện thú vị vậy, nó khiến ■■■■■ cảm thấy thật lạ…
-----------
Mọi thứ giờ đã rõ ràng.
Người mà họ đang tìm kiếm lại chính là Lucella trước đây. Và lý do tại sao Lucella đi lên ngọn núi cũng đã được tiết lộ.
“Vậy. Người thông dịch viên đó…”
“Ừ, là Giselle.”
Bây giờ họ đang ở trong một căn phòng của chi nhánh Hội cho mượn.
Lucella, Kafal và Tim đang ngồi trong một căn phòng, xung quanh chỉ có bàn ghế, thật trống trải, trống trải đến đáng sợ.
Gisella là một mạo hiểm giả. Và ■■■■■ là người sống chung với cô ấy… nói cách khác Lucella, dù là một quản lý nhưng cũng là một mạo hiểm giả.
Nên là những đồ đạc do Giselle để lại đều đang được Hội cất giữ, cũng có nghĩa là phần lớn chúng đều đã được xử lý ngoại trừ những thứ có thể để lại làm vật kỷ niệm.
Và lúc này Wein và Viola đang tìm kiếm những thứ đó cùng các nhân viên của Hội. Lucella cũng đã nói tất cả những gì cô đã nhớ lại… với Tim và những người khác, và kể cả Kafal.
Kafal đang ngồi khom lưng lại trông rất chán nản.
Lucella không biết liệu bà ấy sẽ thất vọng và nổi điên lên khi biết Lucella, người mà mình yêu quý như đứa con thực sự của mình lại là một kẻ đã có ý định trộm đi đứa con của chính mình. Có lẽ bà đang không tin đó là sự thực.
Cô không thể biết bà ấy đang nghĩ gì cả…
“Gisella từng là một mạo hiểm giả rất mạnh mẽ. Nhưng lời nguyền đã ăn mòn cơ thể cô ấy trong thời gian dài nên khi chúng tôi đến thành phố này thì cô ấy đã không thể cầm kiếm được nữa rồi. Vậy nên… tôi đã bắt đầu kiếm tiền, cố gắng tìm cách cứu cô ấy… nhưng tình trạng thì chỉ có ngày càng xấu đi và…”
Tim nghiến răng rồi đập mạnh vào bàn.
“Gemel, thằng chó đó…! Tôi biết hắn là một gã khốn nạn nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ hắn ta là một tên cặn bã đến vậy!! Thằng khốn đó cùng tổ đội của bắn đã chạy trốn ngay vào cái lúc chúng gặp em. Hắn chắc đã tìm cách bỏ trốn khi biết chúng ta sẽ đi điều tra về em… ý tôi là em của trước đây ấy. Bọn họ sẽ đi đời khi mà mọi thứ được phơi bày ra ánh sáng.”
Tim phẫn nộ, như thể anh ta cũng mang một phần trách nghiệm trong việc này vậy, trong khi đó Lucella còn không có sức để mà tức giận.
Anh sốc, sốc khi nhớ về Giselle, khi biết tin cô đã mất. Anh cảm thấy thật hổ thẹn vì đã không thể cứu được cô ấy. Để rồi hối hận vì đã không thể ở bên cạnh cô vào giây phút cuối cùng.
Cùng với đó là cảm giác tội lỗi vì đã phản bội Kafal từ trước khi họ gặp nhau. Giờ đây, cô chỉ ước bà ấy sẽ nổi điên lên mà xé cô ra thành từng mảnh.[note52019]
“Đội trưởng! Lucella-chan! Chúng tôi tìm thấy đồ đạc của Giselle-san rồi!”
Viola lao vào cái căn phòng, bầu không khí nặng nề đè bẹp nơi đây.
Mở cái hộp mà cô mang theo, bên trong là những vật phẩm nhỏ và đồ dùng cá nhân và một bức thư đã được niêm phong.
“Vì lý do nào đó, tờ đầu tiên của di chúc đã biến mất.”
“Tờ đầu tiên… đó là nơi mà bình thường mọi người sẽ ghi tên người nhận lên phải không? Tại sao nó biến mất nhỉ…?”
Lucella cầm phần còn lại của di chúc lên.
=====
Dù sao đi nữa thì anh hãy bỏ lại mấy chuyện cá nhân vụn vặt của em đi nhé.
Thật sự, cuộc sống của em đã đổi thay kể từ khi em gặp anh.
Em đã định buông tay, nằm im chờ đến ngày cuối cùng nhưng nhờ có anh, cái khoảng thời gian đó bỗng trở nên thật vui vẻ và dài đến không ngờ.
Em thật sự cảm ơn anh vì mọi thứ anh đã làm cho em.
Quãng thời gian chúng ta bên nhau đối với em thật sự còn quý giá hơn bất cứ con rồng nào đấy.
Thú thực thì ban đầu em còn cảm thấy anh rất phiền phức và khó chịu cơ.
Làm cái công việc này, em cũng đã cứu sống được rất nhiều người rồi nên em lúc đó cũng không hề coi anh là ai đó đặc biệt.
Nhưng cuối cùng anh lại thật cố chấp.
Anh cố gắng bước với em đến khắp nơi và thậm chí còn cố gắng lấy bằng quản lý mạo hiểm giả để có thể giúp em nữa.
Trước khi em nhận ra thì cảm giác hạnh phúc đã phủ đầy trái tim này rồi, không phải vì những gì anh đã làm cho em mà là chính cảm xúc anh dành cho em đã khiến em rất hạnh phúc.
Thật sự cảm ơn anh rất nhiều.
Nếu mà anh đang đọc bức thư này thì có lẽ anh đã an toàn quay trở về rồi, nhưng em đã không thể cố gắng cho đến khi gặp lại anh. Xin lỗi anh vì em không thể nói lời tạm biệt nhưng cũng cảm ơn anh vì đã an toàn trở về.
Em sẽ không nói mấy lời như kiểu ‘hãy quên tôi đi’, nhưng ít nhất tôi muốn anh có thể thoát khỏi cái bóng của em.
Anh phải sống cuộc sống của chính anh. Em giờ đã chết rồi, vì vậy sẽ không còn gì có thể níu kéo anh lại nữa.
Nếu anh muốn thì hãy quay lại Maltgratz và tìm một người đàn ông tên Shun.
Nếu nói tên em ra thì anh sẽ được đối xử tốt. Anh sẽ có một cuộc sống sung túc với tư cách là một quản lý mạo hiểm giả.
Cuối cùng, ít nhất em đã có thể trả lại chút ân tình này.
Cái kỹ năng để có thể trò chuyện với rồng em đã giữ bí mật ngay cả với anh…
Em muốn trao lại nó như một món quà cho anh.
Nó được cất giữ ở cái nơi chúng ta đã chia sẻ những kỷ niệm đầu tiên tại thành phố này. Em chắc chắn rằng anh có thể tìm ra nó thôi.
Anh muốn làm gì với nó cũng được nếu đó là điều anh muốn.
Vĩnh biệt người đàn ông của em.
Cuộc chia ly này khiến em cảm thấy rất cô đơn, nhưng chuyến đi nào cũng có điểm kết thúc.
Anh rất tốt bụng nên chuyện này sẽ khiến anh rất đau buồn.
Nhưng em hi vọng rằng anh sẽ vượt qua được cơn đau buồn này và tiếp tục tiến về phía trước.
Với tất cả tình yêu -Giselle
[note52018]