Từ thời xưa con người đã biết sử dụng các tạo tác để may quần áo. Cũng nhờ vậy mà người dân thường ngày có thể mua quần áo với giá tương đối rẻ.
“Anou, Viola-san.”
“Sao vậy!”[note51648]
Đương nhiên là việc đặt riêng một bộ quần áo vẫn sẽ khá là xa xỉ, nhưng kể từ khi khái niệm “kích cỡ” xuất hiện thì mọi thứ đã thay đổi.
“... Đây là gì vậy?”
“Pantsu.”[note51649]
Trong một cửa hàng nào đó, Lucella đang nhìn chằm chằm vào mấy bộ quần áo mà Viola mang đến trong phòng thay đồ.
Và nổi bật nhất chính là một bộ đồ lót trắng tinh trông vô cùng thiếu vải theo quan điểm của Lucella.
Nhìn chung thì đây là một bộ đồ lót bình thường với phái nữ và… có lẽ sẽ phù hợp với cơ thể của cô.
“Lucella à, em thật sự được nuôi dạy ở bên ngoài ngọn núi à? Bình thường thì con người văn minh nào cũng mặc pantsu chứ?”
“Ờm thì, cô cứ coi như là tôi có một hoàn cảnh phức tạp ở đằng sau đi.”
-Tôi ban đầu là một người đàn ông mà! Đương nhiên tôi chưa bao giờ mặc những thứ như này rồi!
Lucella hét lên trong lòng.
Cô bắt đầu cởi bỏ tấm da rồi đến chiếc áo choàng. Lúc này cô đang hoàn toàn khỏa thân, Lucella nhẹ nhàng xỏ chân qua chiếc quần lót trông chả đáng tin cậy chút nào. Cô kéo nó lên, mang cho cô chút cảm giác nhột nhột.
“Hơi bó quá thì phải.”
“Vậy em muốn thử bloomers không? Nó che nhiều da hơn nên sẽ làm em hơi khó chịu vì theo đạo no-pan [note51650]nhưng ít nhất thì nó sẽ bớt bó.”
“Đừng có nói như thể tôi là con chiêm trong cái giáo phái no-pan ấy.”
“Cửa hàng không cho thử đồ lót nhưng chị đã trả toàn bộ rồi nên em không phải lo đâu. Dù sao cũng cần có vài cái dự phòng chứ.”
Viola ném một chiếc quần lót rộng thùng thình vào người Lucella. Nổi bật lên là họa tiết bông hoa xinh xắn, mềm mại cùng với một dải ruy băng đỏ trang trí ở phía trước, nhưng nó lại có vẻ quá rộng.
Dù sao thì Lucella vẫn mặc nó lên nhưng cảm giác như cô đang chỉ mặc không một cái quần ống rộng vậy. Nếu mà không có một cái quần hay một cái váy nào đủ dài thì nó sẽ lộ ra mất.
Còn cho phần trên thì nó không khác mấy với cái áo sơ mi của nam… nhưng nó lại hơi… rộng.
Để ý kĩ thì phần ngực của cái áo nó được làm rộng ra. Phía dưới được may thêm một lớp vải, phình ra chút làm tôn lên đường cong của Lucella dù chẳng cần thiết lắm.
-Bộ đồ lót này thật sự trẻ con và dễ thương… nhưng mình có cảm giác thà không mặc còn hơn vậy...
Lucella bỗng cảm thấy xấu hổ.
Cô nghĩ rằng thà chỉ mặc một bộ da quanh người còn tốt hơn.
“Em thấy đồ thế nào?Thường thì quanh đây cô gái nào cũng mặc bộ đồ như này hết đó.”
Viola đã rời khỏi phòng thay đồ trong khi Lucella không để ý và quay lại với mấy bộ quần áo nữa.
Trước hết là một bộ váy trắng có thể sử dụng cả ở trong nhà lẫn đi ra ngoài. Rồi khoác bên trên là một tấm vải dài đơn giản có khoét một lỗ phía trên để thò đầu qua và được thắt bằng một cái thắt lưng quanh eo. Nó có màu đỏ cùng với hoa văn kẻ sọc dùng như một chiếc áo khoác vậy.
Trước khi Lucella nhận ra thì trên người cô đã được mặc đầy đủ một bộ quần áo và Viola đang nhìn cô với đôi mắt lấp lánh như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật mình vừa làm ra vậy.
“Tuyệt…! Tuyệt vời! Cái bộ da trước đó đem lại cái cảm giác hoang dã nhưng rất thuần khiết nhưng cái này thì hoàn toàn khác! Sự ngây thơ của một bộ thường phục thật sự là không có gì có thể sánh bằng được! Em đẹp lắm luôn!”
Viola còn hăng hái hơn cả trước.
“Chị muốn cho em mặc bộ màu đỏ trùng với màu tóc. Vậy cô nghĩ sao người mẹ yêu dấu?”
“Ờm…”
Kafal, người không hề biết gì về thời trang chỉ biết đứng một bên nhìn Viola thử đồ cho Lucella. Sau khi thấy đứa con mình mặc quần áo đàng hoàng, bà to mắt ngạc nhiên.
“Lucella… Tuyệt quá. Giống những con người khác… nhưng… vẫn… là Lucella.”
Bà nhẹ nhàng chạm vào Lucella và vuốt ve mái tóc đã được chăm sóc và tỉa nhẹ. Việc này khiến Lucella cảm thấy hơi nhột.
“Vậy thì chính em cảm thấy thế nào?”
“Ít ra thì nó nhẹ hơn tấm da thú… nhưng mà tôi cứ thấy run run không thể bình tĩnh được.”
“Đến chỗ cái gương kia soi thử đi!”
Lucella nghĩ rằng chỉ cần nhìn xuống là biết mình hiện tại trông như thế nào rồi. Nhưng đến khi bị Viola đẩy đến trước gương, cô nín thở.
Trong gương là một cô gái xinh đẹp với bộ trang phục màu đỏ lộng lẫy.
Viola không hề phóng đại, thật sự người con gái trong sáng ngây thơ trong gương kia rất xinh đẹp.
“...... Dễ thương quá.”
Lucella lẩm bẩm rồi ngay lập tức hoàn hồn lại thì thấy Viola cười toe toét, mắt kính sáng lên.
“Đ-Đừng có hiểu lầm! Ý tôi không phải thế!”
“Vậy em không thấy dễ thương à? Hay em cảm thấy nó có vấn đề gì đó?”
“Ý tôi là, nghe cứ như một đứa tự luyến ý nếu tôi thừa nhận vậy…”
“Có vấn đề gì nếu nói một thứ dễ thương dễ thương chứ? Em phải nhìn thẳng vào hiện thực đi.”
Những thứ dễ thương thì nó dễ thương. Đó là chân lý rồi, đâu từ chối được.
Tuy nhiên việc cảm thấy chính mình dễ thương lại là một cảm giác quá lạ lẫm với bản thân Lucella.
Tim cô hiện đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Dễ… thương?”
Kafal nghiêng đầu hỏi.
“Đúng vậy đó ngài rồng. Khi mà thấy một thứ đáng yêu khiến bạn muốn yêu và vuốt ve, con người chúng tôi gọi nó “dễ thương”. Có rất nhiều ví dụ hay định nghĩa cho từ này nhưng mà…”
“Lucella… dễ thương.”
“Mggh!”
Kafal lập tức lao đến người Lucella rồi ôm cô ấy thật chặt. Bà ấy dường như thích cái ý kiến ôm với cả âu yếm của Viola và hành động theo nó.
“Dễ thương… dễ thương… dễ thương.”
“Nào, xin đấy, bỏ ra đi…”
Sau đó, Kafal đang đắm chìm trong sự dễ thương của Lucella bỗng dừng lại.
Khi Lucella tự hỏi chuyện gì đang diễn ra thì Kafal, người vẫn đang ôm cô ấy nhìn vào tấm da mà cô đã cởi ra và gấp lại.
“Da… ghét?”
“Không, không phải thế!”
Lucella lắc đầu quầy quậy.
-Hiểu rồi, dù sao đây cũng là thứ Kafal cho mình và mặc suốt thời gian qua… Sẽ tệ lắm nếu vứt tất cả chúng đi chỉ vì tôi đã đến thị trấn.
Cũng nhờ những tấm da này mà cô đã có thể vượt qua mùa đông cũng như giữ được lòng tự trọng của con người thay vì trần truồng chạy quanh núi.
Tuy vậy, Lucella cũng không thể mặc như thế trong khi đi lại giữa thị trấn con người.
“Nhìn xem, mọi người ở đây đều ăn mặc như thế này mà… ý tôi là, ăn mặc cũng phải đúng theo địa điểm nữa. Mặc độc một tấm da thú giữa nơi đông người không phù hợp đâu nhưng trên núi thì sẽ không sao.”
“Ừ…”
Dù cô nghĩ rằng giải thích vậy xong là được rồi nhưng Kafal vẫn cảm thấy chút thất vọng.
-Hử? Bà ấy chỉ để ý mỗi chuyện đấy thôi à?
Đôi bàn tay đang ôm chặt lấy tôi cứ có như là đang muốn níu kéo tôi vậy.
“Bây giờ đi ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng thôi! Đúng như dự đoán, kính tôi chưa bao giờ sai cả! Chúng ta có một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành ở đây có thể thu hút tất cả ánh mắt mọi người chỉ với bộ thường phục mà!”
“Vậy còn việc để không còn nổi bật đâu rồi?”
Lucella cảm thấy không ổn trong khi Viola kéo cô ấy ra khỏi phòng thay đồ.
Những kệ hàng được xếp như trọng một cửa hàng tạp hóa, trên đó là những bộ quần áo đã được may sẵn và có một số khách hàng khác đang xem chúng.
Những người phụ nữ nghe thấy giọng của Viola nhìn về phía đó rồi đơ người ra, kể cả các nhân viên của cửa hàng cũng không nói nên lời, gần đó cũng có một cặp phụ huynh đang mua quần áo cho con ngay lập tức chọn bộ đồ giống như cái Lucella đang mặc.
-Ý cô là gì khi nói vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành hả…. ý cô là sao?!
Lucella cảm thấy xấu hổ, mặc cô nóng bừng lên.
Nó không phải kiểu xấu hổ khi phạm sai lầm hay làm cái gì đó khó coi. Chỉ là cô ấy đã mở ra cánh cửa đến với một thế giới mới, với một kiểu xấu hổ hoàn toàn khác mà thôi.
“Mấy cô gái trông có vẻ hào hứng nhỉ?”
“Ô, Tim à.”
Người đàn ông mặc giáp đáng lẽ đã đi để hỏi chuyện Gemel đang ở một góc ở cửa hàng nói chuyện với Wein.
Và khi thấy bộ dạng của Lucella thì anh ta nở một nụ cười lớn.
“Ồ, em dễ thương lắm đấy. Cách phối màu khiến tôi khá ngạc nhiên… Hử, sao thế?”
“À không… nhưng mà nghe những lời nói khách quan của người khác càng làm tôi cảm thấy như không còn đường lui nữa vậy...”
“Đường lui? Em nói cái gì thế?’
Lucella trông có vẻ khó xử hơn là hạnh phúc trước những lời khen của họ.
“...Ờm, vậy anh tìm thấy thông tin gì về người đó chưa?”
“À ừ, tôi vừa thảo luận chuyện đó với Wein.”
Lucella quyết định nói thẳng nào vấn đề chính, cố gắng quên đi về bộ quần áo với sự xấu hổ này.
“Theo lời Gemel thì, anh ta nói là mình cũng chả quan tâm hay để ý đến người đó, cũng không bao giờ nói chuyện luôn nên chả biết gì cả. Có vẻ Gemel cũng bị ảnh hưởng giống những người khác, tên và hồ sơ của người đó cũng đã bị lãng quên và biến mất.”
“Chẳng phải quá lạnh lùng khi mà không cố gắng thân thiết với người trong tổ đội của mình sao?”
Wein nhún vai như thể anh ta cũng không tin nổi câu chuyện vừa rồi vậy.
Nếu là một thành viên tạm thời thì không sao nhưng đã làm việc với nhau khá lâu rồi mà không hề biết gì về nhau sao…
Bằng cách nào đó, Lucella biết điều này.
Những thành viên cùng tổ đội luôn phải giúp đỡ lẫn nhau, phó thác tính mạng cho nhau nên việc này phải có ẩn tình gì đằng sau đó.
“Tôi đã nghe được một chút ở Hội, chắc chắn là người đó từng người quản lý của Seventh Dice mà.”
“Một quản lý?”
“Về cơ bản là làm mấy việc như thủ tục và tất cả mấy công việc lặt vặt khác. Vậy nên người đó đã đăng ký làm mạo hiểm giả và gia nhập tổ đội đó nhưng không hề đi theo thành viên làm ủy thác. Các thành viên khác cũng không coi người đó là một phần của tổ đội.”
Hiểu rồi, vậy người này không phải là một thành viên để cùng nhau chiến đấu mà chỉ là một người hầu mà thôi, mọi chuyện dần có lý hơn rồi…
Lucella nghĩ vậy nhưng thật sự vẫn có vài điểm kỳ lạ.
“...Kỳ lạ phải không? Người vô danh đó cuối cùng lại bị quái vật tấn công và chết trong khi làm ủy thác? Tại sao một người quản lý như vậy lại tham gia vào một ủy thác chứ?’
“Nếu suy nghĩ của tôi chính xác… Gemel nói là người đó đã bị giết trong ủy thác tiêu diệt cá mập hai đầu vào mùa hè năm ngoái, chắc chắn có lí do gì đó khiến người đó phải đi theo. Seventh Dice đúng thật là đã nhận ủy thác đó nhưng vẫn có điều gì đó không ổn ở đây.”
“Nói cách khác… ý anh là họ đã nhận cái nhiệm vụ đó chỉ để có thể công khai cái chết của người đó trong khi che giấu nguyên nhân thật sự cho cái chết của người đó?”
“Tôi thực sự mong đó không phải là sự thực nhưng mà….”
Một trong số họ nuốt nước bọt.
Cuộc trò chuyện dần đi theo một hương kỳ lạ, đầy mùi âm mưu.
“Chà mục tiêu của chúng ta không phải là tìm ra nguyên nhân người đó chết. Nếu có điều gì đáng ngờ thì đó là công việc của hội. Còn việc của chúng ta là lần theo manh mối của người đó và tìm thấy thông dịch viên ngôn ngữ rồng.”
“Nhưng liệu người thông dịch đó có thật sự tồn tại không? Có thể đó chỉ là câu chuyện người đó bịa ra thôi mà?’
“Nhưng chúng ta nghe mọi người nói rằng người đó không phải là một người như vậy.”
Không hề có manh mối nào trong tay, Wein tỏ ra lo lắng.
Lucella không biết người đó là ai nên cũng chắc chắn được, nhưng từ quan điểm của một người đã chung sống với một con rồng, cô không thể tưởng tượng một con người nào có thể học được cái thứ ngôn ngữ khó như vậy. Vậy nên Lucella vẫn nửa ngờ nửa vực về thông tin của người thông dịch viên này.
“Nói về điều đó thì, Gemel có hỏi…”
Tim định nói gì đó nhưng cuối cùng lắc đầu như thể chối bỏ nó.
“Thực sự thì chả có gì đáng bận tâm đâu. Có lẽ anh ta chỉ thấy tò mò thôi.”
“Hử? Vậy thì được thôi.”
Lucella quyết định không bận tâm đến điều đó nữa.
---------------
Trans: thật sự chap này khó quá ;-;
Edit: đau khổ