Lucella trở về tổ trước khi trời lặn và không lâu sau bóng hình của Kafal cũng xuất hiện trên nền trời đang ngả dần sang màu hoàng hôn.
“Mừng trở về, Kafal.”
Bà vỗ cánh một cái thật mạnh rồi hạ xuống, sau đó nhanh chóng dùng mũi ngửi khắp người Lucella với một điệu bộ trông khá lo lắng.
“Grooar….rooar…”
Gương mặt khổng lồ của Kafal trông như đang muốn đâm vào người của Lucella vậy. Sau đó miệng bà mở rộng, lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn.
“Grrraaah…”
Lucella có thể cảm nhận rõ được sự tức giận cũng như thất vọng vì sự bất cẩn của cô từ Kafal. Có vẻ như bà ấy đã nhận ra rằng cô đã tiếp xúc với con người cũng như biến họ trở thành những kẻ không thể tha thứ vì đã tiến vào ngọn núi.
“À thì, đúng là tôi đã gặp vài người… nhưng không sao đâu. Họ cũng không động gì đến tôi và tôi cũng không nghĩ họ đã làm gì tổn hại ngọn núi đâu.”
Lucella cố gắng bao biện trong khi vẫy vẫy cánh tay.
Nhưng sự thật thì đúng là họ chỉ đến để thu thập thảo một mà thôi, một nhóm mạo hiểm giả cực kì vô hại. Ngay cả một con quái vật còn có thể vờn họ đến đường cùng cơ mà. Chẳng có gì xảy ra như Kalfa lo sợ đâu… Lucella nghĩ vậy.
Kafal chăm chú nhìn Lucella và sau đó bà đưa đôi tay khổng lồ của mình xuống mặt đất. Ma năng dần cô đặc lại, toả sáng trong lòng bàn tay đó, và lúc mà ánh sáng dịu đi…
Trong lòng bàn tay xuất hiện bóng hình một người phụ nữ nhưng nhìn cô cứ mờ ảo, như một làn sương vậy.
“...Ai đây?”
Đó không phải là một sinh vật sống - Lucella ngay lập tức nhận ra điều đó.
Nó là một khối năng lượng đã được cô đặc đến cực hạn dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy. Và nếu bỏ qua kích thước của nó thì có thể thấy khối năng lượng đó đang tỏa ra một sự hiện diện không khác gì với Kafal cả.
Thật khó để có thể diễn tả… nhưng việc nó không có một hình dạng cố định là điều duy nhất Lucella có thể miêu tả về khối năng lượng. Nó giống như việc đắp cát cháy (burned sand) để làm ra một cơ thể con người tạm thời vậy.
Theo tiêu chuẩn con người, người phụ nữ có vẻ ngoài gần 40 tuổi. Với mái tóc đỏ rực giống như Lucella, trên người mặc một chiếc váy màu đỏ đậm không rõ chất liệu, trông như một ngọn lửa đang cháy bập bùng vậy. Làn da thì trắng, bóng, không khác gì cặp sừng của Kalfa. Bà ấy sở hữu một nét mặt trang nghiêm và nổi bật trên đó chính là đôi đồng tử dọc hẹp trông như mắt con mèo dưới ánh mặt trời, màu nâu nhạt, trong veo.
Nói chung thì người phụ nữ đó giống như là phiên bản người lớn của Lucella vậy.
“Đây chả lẽ là một ảo ảnh được tạo ra từ ma thuật sao?”
Có rất nhiều ma pháp có thể tạo ra ảo ảnh.
Cái thì điều khiển ánh sáng cái thì can thiệp vào giác quan của người khác khiến họ thấy những thứ không tồn tại.
Những nguyên lý đằng sau những ảo ảnh đó vẫn chưa được giải thích, Kafal cũng đã sử dụng ma thuật tạo ra ảo ảnh… hoặc đó là những gì Lucella nghĩ, tuy nhiên…
“Lucella.”
“Nó nói được ư…?!”
Với một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng như tiếng củi cháy lách tách, ảo ảnh hình người đó gọi tên Lucella.
“Con người… đã đến đây à?”
“C-cái… Chờ đã, trước đó thì, chuyện gì đang diễn ra thế?! Ngươi… ngươi có thể nói tiếng người sao?!”
Thấy điệu bộ bối rối của Lucella trước diễn biến bất ngờ, người phụ nữ màu đỏ lẫn con rồng khổng lồ cùng lúc cười.
“Ngạc nhiên. Hehehe! Lucella đang ngạc nhiên!”
Bà ấy nói như là vừa thành công một trò đùa vậy.
----------------------
“Vậy là, bà ra ngoài không phải là để đi săn, thay vào đó đi học cái ma pháp này từ những con rồng khác sao?”
Sau khoảng 20 phút nói chuyện, từ những câu từ đứt quãng của Kafal, Lucella kết luận rằng bà có vẻ đã đến chỗ một con rồng mà bà quen.
Những con rồng được cho là có thể biến đổi thành hình dạng của con người, và Kafal đã học được ma pháp đó.
Đương nhiên đó không phải là ma pháp có thể học được trong một sớm một chiều ngay cả đối với một con rồng, vậy nên hiện tại bà ấy vẫn chưa thể biến hình thành một con người mà chỉ có thể tạo ra một cái cơ thể bằng cái ảo ảnh và điều khiển nó như một con rối.
“Ma pháp… biến thành… con người. Kafal… chưa thể… dùng nó… bây giờ. Chỉ… có thể… tạo ra… một thế thân.”
“Ngôn ngữ con người… nói được… cần thiết. Bởi Lucella… không hiểu được… ngôn ngữ của rồng…”
Ngồi dựa lưng vào cơ thể rồng to lớn của Kafal và nói chuyện với cái “thế thân” của bà ấy, Lucella cảm thấy thật kỳ lạ.
Đúng hơn thì việc nói chuyện được với Kalfa đã kỳ lạ rồi.
Cho đến bây giờ, Lucella chỉ có thể đoán được ý nghĩ của Kafal qua sắc thái giọng nói và hành vi của bà ấy. Thật khó để nói rằng thế là đủ nên là việc có thể giao tiếp với nhau rõ ràng là tốt hơn rồi.
“Sẽ… hữu dụng… bây giờ. Lucella… chuyện gì… đã xảy ra…”
Rất khó để có thể đọc được biểu cảm của một con rồng.
Nhưng bây giờ, Lucella có thể thấy rất rõ biểu cảm của cái thế thân của Kafal.
Bà ấy đang trưng ra một biểu cảm lo lắng giống như lúc một người mẹ đang lo nghĩ cho đứa con của mình vậy.
“Có một vào mạo hiểm giả lên núi. Họ đến để thu thập thảo dược. Cuối cùng thì đi lạc và tôi đã dẫn cho họ nửa đường để xuống núi.
Lucella cố gắng giải thích theo cách đơn giản nhất có thể.
“Lucella… ổn không? An toàn? Không bị thương?”
Kafal dùng đôi tay của cái thế thân chạm lên khắp cơ thể Lucella để kiểm tra. Cô cảm thấy rất lạ, nó giống như một đám mây đang cố gắng chạm vào người vậy.
-Mình đã nghĩ rằng bà ấy ghét việc các mạo hiểm giả đi lên ngọn núi, nhưng sự thực thì bà ấy chỉ lo cho mình thôi sao? Mình đã nghĩ bà sẽ hỏi mình tại sao lại giúp họ hay cái gì đó như vậy cơ…
“Tôi vẫn ổn. Họ còn suýt chết vì một con quái vật cơ.”
“Hiểu rồi. Thật tốt quá.”
Kafal thở phào nhẹ nhõm rồi dùng cái thế thân ôm Lucella. Cảm giác rất là kỳ lạ giống như được một con thú nhồi bông ôm vậy.
“...Bà cũng đang học ngôn ngữ của con người à?”
“Có một chút. Nhưng…nhớ được một chút…nghe Lucella…nói”
Kafal nói như đó là điều hiển nhiên, điều này khiến Lucella cảm thấy ngạc nhiên lẫn vào đó là một chút khó xử.
-Trong khi đó, mình không thể hiểu được ngôn ngữ loài rồng một chút nào, và cũng chẳng có ý định học nó…
Lucella đã bỏ cuộc trong việc học tiếng rồng, chỉ nội nghĩ về việc học mà không hề có bất cứ hướng dẫn nào là đã thấy không thể rồi.
Vì thế mà việc biết Kafal đang cố gắng học ngôn ngữ con người suốt thời gian qua khiến Lucella cảm thấy khó chịu bởi cứ như đã đẩy hết trách nhiệm của mình cho bà ấy vậy.
“Sao thế?”
“Không sao… Cảm ơn bà vì đã cố gắng học ngôn ngữ con người vì tôi nhé.”
Tuy vậy cô vẫn không thể nói ra tất cả nội tâm của mình được mà chỉ quyết định đưa ra một lời cảm ơn.
“Kafal. Bà có thể kể lại cho tôi lúc mà tôi mới đến ngọn núi này không? Tôi vẫn không thể nhớ lại bất cứ điều gì…”
Đây là một cơ hội rất hiếm nên Lucella muốn tận dụng nó nhưng Kafal lại cúi đầu xuống.
“Chuyện đó… khó khăn. Kafal… ngôn ngữ con người… không tốt. Có thể… nói sai… không được.”
“Tôi hiểu rồi.”
“Chờ… một thời gian… nữa. Cho đến khi mẹ… nói… tốt hơn.”
Có lẽ nó liên quan đến một hoàn cảnh khá là phức tạp hoặc có thứ gì đó rất quan trọng mà bà muốn truyền đạt lại nên không thể nói bằng những câu từ chưa hoàn chỉnh hiện tại.
“Ngôn ngữ con người… không ổn. Khó… truyền đạt… mọi thứ. Cần… trở nên… tốt hơn.”
“Bà nói cũng đúng.”
Sau đó thay cho lời nói, Kafal dùng thế thân ôm chặt Lucella cùng với đó dùng cơ thể rồng của mình quấn cô ấy, đưa mặt lại gần hơn.
Có thể thấy rõ ràng rằng Kafal rất yêu quý Lucella nhưng chỉ biết điều đó thôi thì vẫn chưa thể nói lên được điều gì cả.
-----------------
Trans: bây giờ Kafal có dạng người rồi nên chuyển xưng hô sang bà tôi nha có gì muốn đóng góp hay ý kiến nhất là về xưng hô thì mong mọi người cứ nói còn về từ ngữ hay văn phong có vấn đề thì vẫn sẽ tiếp tục xem từ ý kiến mọi người. Tuần này sẽ cố gắng chạy xong đến chap 24 do tuần trước khá là bận. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Edit: không đâu, đợi tiếp đê, bom đọc cho đã <(“)