The Dragon That Lost Its Eggs Started Raising Me for Some Reason!

chương 15: niềm tự hào của một dân chuyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cơn gió đông lạnh buốt mang theo nó sự cô đơn thổi qua thành phố Kugutfulm.

Trên một con phố khá xa so với chi nhánh Hội mạo hiểm giả có một tòa nhà mới - Văn phòng hỗ trợ mạo hiểm giả McGregor.

Và hiện tại Gemel đang ở trong đó.

“...Thế này là quá nhiều.”

Gemel trừng mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi trong bộ vest qua một chiếc bàn lớn. Người đó với mái tóc được chải mượt mà tựa lưng vào chiếc ghế bọc da rồi khoanh tay lại.

“Ngài vừa nói, quá nhiều à?”

Người mặc vest vẫn tỏ ra kiêu ngạo và cho thấy sự không hài lòng ngay cả khi đang bị ánh mắt hống hách của Gemel hướng đến.

“Đúng vậy đấy! Số tiền này nó gấp bốn lần chỗ mà tao đã trả cho người quản lý trước đây!!”

Gemel nói rồi dùng tay đập xuống bàn.

Văn phòng hỗ trợ mạo hiểm giả McGregor được mở gần đây với mục đích hỗ trợ các mạo hiểm giả các công việc văn phòng và thu thập thông tin… Nói cách khác, họ là một công ty chuyên về quản lý.

Cũng do sự hiếm gặp của công việc này nên họ đã trải qua một thời gian khá là khó khăn nhưng cuối cùng chi nhanh Hội cũng đã đưa đề nghị hợp tác rồi thi thoảng sẽ có vài nhiệm vụ được giao cho họ.

Để nói họ đã có một chỗ đứng ổn định thì không đúng. Nhưng kể cả vậy, họ vẫn tỏ ra khá là kiêu ngạo.

Xây một tòa nhà hào nhoáng ở con phố chính, người đại diện thì có cái tôi quá cao và mức thù lao thương lượng với Gemel thì cao đến mức vô lý.

Tất cả mọi thứ đều khiến Gemel khó chịu. Gần đây hắn cũng rất khó ở, không làm được những công việc mong muốn, tiền quỹ của đội thì ngày càng giảm. Và không hề có nhiệm vụ chỉ định nào dành cho họ vậy nên họ chỉ có thể kiếm tiền từ các nhiệm vụ chinh phạt, nhưng chúng là không đủ cho bọn Gemel.

Gần đây, hội còn bị cảnh báo về việc hắn đã có thái độ không tốt với khách hàng vì vậy khiến hắn đôi khi nhận ủy thác thì còn bị từ chối nên mọi chuyện càng trở nên rắc rối hơn. Gemel đã nghĩ rằng không cần phải lễ phép với cái bọn không trả công cao đó nhưng có vẻ hội lại không nghĩ như vậy.

Seventh Dice dần từ “một tổ đội có các hành vi xấu nhưng vẫn được việc” trở thành “một tổ đội chỉ có các hành vi xấu”.

Cũng không phải do hắn cho rằng cần phải có một người quản lý để có thể thoát khỏi cái tình cảnh này.

Chỉ là Gemel không thể chịu đựng được các thủ tục và công việc thường ngày thì quá đỗi phiền phức. Cả căn nhà mà bọn chúng đang thuê làm căn cứ (mà chúng có thể phải bỏ nó và đi tìm một cái gì khác rẻ hơn) cũng ở trong tình trạng rất tệ và cần ai đó xử lý.

Và thế là hắn đến đây để có thể thuê một người quản lý khác nhưng phía bên kia lại quá kiêu ngạo.

“Ông muốn một người có thể đánh giá ủy thác và nhận các nhiệm vụ chỉ định cho ông. Hay nói cách khác, không phải ông đang muốn một người quản lý hạng nhất à?”

Đại diện văn phòng, Ivar McGregor vẫy vẫy ngón tay một cách trịch thượng trong khi ngồi yên.

“Qua đó tôi đã đưa ra mức giá phù hợp với công việc mà ông đang yêu cầu. Ở đất nước này có vẻ quản lý là một nghề khá ít xuất hiện và họ thực sự rất bận nên chúng tôi không thể thỏa hiệp dễ dàng được. Nếu ông muốn tìm một món hời thì hãy đến nơi khác. Ở đây chúng tôi cũng không làm mấy cái công việc rẻ tiền. Hơn nữa ông còn muốn người đó còn có thể dọn phòng cho ư? Mang đống yêu cầu đó ra chỗ khác và biến khỏi đây đi!”

Nếu có một thanh kiếm ở đây, Gemel chắc đã rút nó ra luôn rồi. Thật thần kỳ khi mà đến giờ hắn vẫn chưa động tay động chân đấy.

“Đừng có mà đòi hỏi! Các người cũng chỉ là những tên chạy vặt chẳng biết làm gì khác ngoài việc ăn bám bọn tao, những mạo hiểm giả…! Cái văn phòng chết tiệt này sẽ thất bại sớm thôi! Và khi đó tao sẽ thuê bọn mày làm người dọn dẹp!”

Gemel đi đến phía cửa đóng rầm một cái rồi rời đi.

Khi vị khách không mời mà tới kia rời đi, Ivar thở dài.

“Ngài vất vả rồi.”

“Ta cũng không thể để cho bản thân mệt mỏi chỉ bởi những thứ cỏn con như này được. Những loại người này có nhan nhản khắp nơi. Chúng lúc nào cũng sẽ tự cao với sức mạnh của mình hơn cả anh hùng. Thật sự mấy tên này có phải mạo hiểm giả không vậy?”

Một nhân viên khác trong phòng nín thở sợ hãi vì Gemel trước đó thể hiện sự thiếu tôn trọng với Ivar.

“Có vẻ tên đó là người mà cậu quản lý trong lời đồn đã làm việc cho.”

“Chắc vậy rồi.”

“Ta cũng đã nói chuyện với anh ta vài lần, có vẻ đã được đào tạo bài bản… Thật sự đấy, tại sao một người như vậy lại bán sức mình đi với giá rẻ mạt như vậy chứ? Thậm chí việc đó còn làm hạ thấp giá trị của chúng ta xuống đấy, chết tiệt.”

Ivar nhớ lại người đàn ông được nói là đã từng làm việc cho Gemel.

Anh cho rằng Gemel đã đánh giá thấp các người quản lý cũng một phần là do hắn chỉ biết mỗi người đó.

Thường, quản lý mạo hiểm giả hay xuất hiện tại các khu vực nhỏ lẻ trên thế giới, và vương quốc này cũng không phải ngoại lệ. Ivar cũng là người đã người truyền bá cái khái niệm người quản lý này ở đây.

Ivar nghĩ về những lần nói chuyện với anh ta, người đã làm quản lý ở thành phố này trước khi anh đến.

“Tôi tự hỏi liệu anh ta có phải đến từ Maltgartz.”

“Chắc là thế. Tôi nghe nói anh ta đã có chứng nhận mạo hiểm giả để có thể làm một quản lý. Ở Maltgart thì mấy công việc thám hiểm đó đều được xử lí bởi cơ quan có thẩm quyền vì vậy dù vương quốc rất lớn nhưng tầm ảnh hưởng của Hội mạo hiểm giả ở đó không đáng kể. Đó là lý do tại sao những người quản lý đã ra đời để làm những công việc mà Hội thường làm…”

Ivar, một người đã được đào tạo bài bản, thể hiện cảm xúc khá là phức tạp trong khi cắt đầu điếu xì gà.

“Suy cho cùng, những ai không biết giá trị thực của mình rồi bán rẻ bản thân thì là vẫn là do không có đủ năng lực thôi. Nhưng một phần cũng do anh ta đã chọn sai thời điểm nếu chọn lúc mà khi nghề quản lý mạo hiểm giả được phổ biến rộng rãi thì có lẽ…”

Sau đó Ivar châm điếu xì gà vào cái bình châm lửa (một vật phẩm ma thuật nhỏ có hình dạng giống một cái bình dùng để châm lửa thứ mà bạn đặt vào bên trong nó), hít một hơi và thở ra một làn khói.

Làn khói nhanh chóng tản ra rồi biến mất trong không khí.

“Aaa, chết tiệt! Tại sao một người có năng lực đến vậy lại chết sớm chứ? Và tên của anh ta là gì ý nhở?”

“Thật sự thì tôi cũng không biết.”

“Kỳ lạ quá… sao tôi có thể quên được cơ chứ…”

Ivar muốn vò đầu nhưng lại không thể vì sẽ làm hỏng bộ tóc nên anh chỉ nắm lấy không khí một cách bơ vơ.

Vì công việc nên anh rất giỏi trong việc nhớ tên và mặt của người khác. Tuy nhiên, bây giờ, trong ký ức của Ivar, cái tên của người đó đã hoàn toàn biến mất khỏi trí nhớ của anh.

Truyện Chữ Hay