Khúc Liễm ngồi trong nhà thủy tạ (), tư thế thoạt trông rất đoan trang, cũng không gây sự chú ý cho người khác.
Lúc bấy giờ có rất nhiều tiểu cô nương các gia đình huân quý có quan hệ với phủ Bình Dương hầu đến nhà thủy tạ, một đám tiểu cô nương dịu dàng như hoa tụ tập lại một nơi, khi nói khi cười, cũng không gây cảm giác như chim hoàng oanh() thánh thót, mà ngược lại như một bầy ong mật kêu ong ong, khiến người khác hơi phiền lòng.
Ít nhất là giờ Khúc Liễm đang cảm thấy thế.
Khúc Liễm ngồi giữa họ, vẫn giữ nụ cười khéo léo trên môi, người ta hỏi câu nào nàng đáp lại câu ấy, ngẫu nhiên vô ý nói ra một vài câu hay ho, nhanh chóng dỗ đám tiểu cô nương xung quanh đến mặt mày hớn hở, ánh mắt nhìn nàng rất hiền hòa, khiến nàng giữa những quý nữ nơi đây như cá gặp nước.
Khi Khúc Liễm lại biến thành người khôn khéo dỗ đám tiểu cô nương xoay quanh, thì thật ra vẫn luôn nhìn hướng ra ngoài nhà thủy tạ, ngóng trông bóng dáng của Bích Xuân.
Hôm nay là sinh nhật Lạc lão phu nhân, đệ đệ cũng được nghỉ một ngày, nhất định sẽ đến mừng thọ Lạc lão phu nhân cùng mẫu thân. Nàng đã dặn Bích Xuân, nếu mẫu thân đến, thì liền đến báo cho nàng một tiếng, giúp nàng có cớ hay để rời khỏi nơi này. Mặc kệ là hôm nay có chuyện gì xảy ra, Khúc Liễm không cân nhắc lâu bèn quyết định, tìm cớ về phòng nghỉ tạm.
Thế nhưng, hình như là lâu lắm rồi thì phải?
Đến khi có người đến, Khúc Liễm theo bản năng nhìn qua, khi thấy Lạc Lâm dẫn một tiểu cô nương vào, không khỏi sửng sốt.
Tiểu cô nương kia mặc bối tử văn vân bằng gấm màu đỏ thẫm, đầu cài trâm vàng nạm ngọc ruby, tai đeo khuyên tai vàng nạm ngọc ruby, trên cổ đeo một chuỗi ngọc, liếc nhìn một cái, chỉ thấy toàn thân rực rỡ ánh vàng, vô cùng quý báu, lập tức hấp dẫn sự chú ý của tất cả các cô nương nơi đây.
Khúc Liễm nhận ra nàng ta, đúng là vỉ tiểu thư phủ Cảnh Đức hầu gọi Kỉ Lẫm là "Kỉ biểu ca" ở núi Thạch Cảnh lần trước, dáng vẻ chừng mười hai mười ba tuổi, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, tạo cho người khác khách khí xa cách, cũng không nhiệt tình gì mấy với Lạc Lâm mang khuôn mặt tươi cười tiếp đón, nhưng cũng không thất lễ.
- Ôi, cái người đáng ghét này lại đến nữa.
Khúc Liễm nghe Lạc Anh ngồi cạnh nhỏ giọng làu bàu, giọng nói rất nhỏ, chỉ riêng mình nghe được, không nhịn được nhìn nàng ta.
Lạc Anh thấy Khúc Liễm nhìn sang, tinh thần hưng phấn hẳn lên, bèn kề sát vào Khúc Liễm, nhỏ giọng nói với nàng:
- Ta nói cho ngươi biết, cô ta tên là Tịch Tư, là đích tiểu thư Tịch gia phủ Cảnh Đức hầu, người đâu mà đáng ghét thế, luôn bày ra vẻ mặt xem thường người khác, nghe nói ở nhà rất được sủng ái, nên mới được chiều quá sinh hư, đáng ghét như quỷ vậy.
Khúc Liễm lại liếc nhìn vị Tịch Tư tiểu thư kia, tuy rằng cảm thấy xem ra nàng lớn lên quả là kiêu căng, nhưng nàng ta cũng có vốn để kiêu ngạo, bởi vì không quen biết, nên cũng không sao nhìn nàng ta mà chán ghét được. Chính Lạc Anh cũng là quý nữ được các trưởng bối yêu quý nuông chiều, cũng không biết có phải vì hai tiểu thư gia thế tuổi tác tương đương, tính tình cũng tương tự, nên sinh ra chán ghét nhau không.
- Nàng ta lớn lên rất đẹp mà.
Khúc Liễm nói ngắn gọn, không nói xấu sau lưng người khác.
Lạc Anh một mực khinh bỉ nàng:
- Trong mắt ngươi, ai cũng là người tốt cả, ta còn nghi ngờ rốt cuộc ngươi có ghét ai không. Nói cho ngươi biết, cô ta thật sự rất đáng ghét, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần chỗ nào chúng ta cùng đến, thế nào nàng ta cũng so đo với ta, hơn nữa nàng ta còn ỷ vào đại tẩu của mình là cháu của phu nhân Trấn quốc công, mỗi lần mở miệng đều gọi Kỉ Huyên Hòa biểu ca, cũng không e thẹn...
Khúc Liễm hiểu, hóa ra là có liên quan đến nam nhân, nên tỷ muội cũng chưa chắc đã nhường đâu.
Đang nói, ánh mắt Tịch Tư như lướt qua, thấy Lạc Anh, bèn đi tới bên này.
Lạc Lâm theo sau, trên mặt nở nụ cười thản nhiên, nhìn sao cũng có vẻ " vui sướng khi người khác gặp họa".
- A Anh à, sao ngươi lại rảnh rỗi trốn trong góc phòng này vậy? Thật không giống ngươi nha.
Tịch Tư không khách khí nói, ánh mắt lướt qua người Lạc Anh, rõ ràng dừng mắt trên chuỗi hồng san hô đeo trên tay Lạc Anh lâu một chút:
- Hôm nay là sinh nhật tổ mẫu ngươi, ta nhớ rõ lão phu nhân thương ngươi nhất, sao ngươi không ở cạnh lão nhân gia người vậy?
Tuy Lạc Anh mới oán trách một phen với Khúc Liễm, nhưng diễn trò trước mặt mọi người, phong thái khí độ tươi cười không chút sai phạm, dịu dàng nói:
- Tổ mẫu lão nhân gia hiểu ta, sợ ta ở lại đó nhàm chán, nên cho ta ra ngoài đón tiếp khách khứa. Nhưng thế mà hôm nay A Tư ngươi ăn diện không tệ, ánh vàng rực rỡ, giống như là búp bê vàng ý.
Nụ cười của Tịch Tư phai nhạt, ra vẻ rất phiền não:
- Ta cũng thấy vậy, chỉ là nương ta nhất quyết nói hôm nay là sinh nhật Lạc lão phu nhân, cũng không keo kiệt việc ăn diện được, dù sao nhà ta cũng không thiếu mấy lượng bạc đó. Nếu là ý của trưởng bối, làm vãn bối đành phải vâng theo, đúng không?
Lạc Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Xưa nay Tịch bá mẫu vẫn luôn hào phóng.
- Ha ha.
Trong lời nói của hai tiểu cô nương có hàm ý, ánh mắt chém giết trong chốc lát, rốt cuộc Tịch Tư đi mất.
Khi Lạc Anh ngồi vào nhà thủy tạ bên kia, không khỏi nhìn lại về phía cô gái ngồi cạnh Lạc Anh, nàng ngồi nghiêng cạnh Lạc Anh, thậm chí bị Lạc Anh che nửa người, thoạt nhìn không nổi bật, nếu vô ý một chút thì sẽ bỏ qua. Thế nhưng nàng ta cảm thấy hình bóng của cô nương này rất quen thuộc, hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy một nha hoàn ăn mặc có chút thể diện bước vào, rồi đến chỗ Lạc Anh. Vừa rồi Tịch Tư có gặp qua nha hoàn này, nhớ rõ là người hầu hạ bên cạnh Lạc đại thiếu nãi nãi. Đã thấy sau khi nha hoàn kia hành lễ với Lạc Anh xong, thì nói nhỏ vài câu, mới đầu dáng vẻ của Lạc Anh không mấy kiên nhẫn, nhưng sắc mặt bỗng kinh hỉ, làm trái tim của Tịch Tư hiểu biết chút tính tình của Lạc Anh nhảy lên thình thịch.
Đến khi thấy Lạc Anh đột ngột đứng dậy, ánh mắt Tịch Tư âm trầm, ánh mắt vẫn đuổi theo hình bóng của Lạc Anh.
Bây giờ Lạc Anh thật sự là vừa mừng vừa sợ, nàng không ngờ thế mà đại tẩu lại đặc biệt phái nha hoàn đến báo riêng cho nàng biết đại trưởng công chúa Thục Nghi đến, tuy bảo đây là ý của mẫu thân, để nàng ta ngoan ngoãn chút đừng chạy loạn, thế nhưng Lạc Anh không thèm để ý cảnh cáo của mẫu thân, tâm của nàng ta chỉ muốn bay đến Gia Thiện đường, hận không thể lập tức sang đó.
Để không khiến người khác nhìn ra sự bất thường, Lạc Anh vẫn duy trì dáng vẻ dịu dàng mà kiêu ngạo.
Chỉ là Lạc Anh tự cho là mình thoạt trông không khác gì bình thường, nhưng Khúc Liễm và bọn tỷ muội Lạc gia đều có phần hiểu rõ tính cách của Lạc Anh, sao lại không nhìn ra tâm tư nàng ta không còn ở đây, không nhịn được cũng đoán thầm trong lòng vừa rồi không biết nha hoàn của Lạc đại thiếu phu nhân đến nói gì, mà khiến nàng ta kinh hỉ đến vậy.
Các cô nương ở đây chú ý đến sự khác thường của Lạc Anh đều không yên lòng nữa.
Một khắc sau, thì thấy Thượng ma ma vốn hầu hạ bên cạnh Lạc lão phu nhân đến.
Thượng ma ma vào nhà thủy tạ, hành lễ cho các vị tiểu thư, rồi cười nói với mấy tiểu thư Lạc gia:
- Hôm nay có khách quý đến, lão phu nhân mời các tiểu thư sang gặp khách.
Có thể khiến Thượng ma ma đến đây thông báo, đương nhiên là thân phận khách quý này vô cùng tôn quý, các cô nương ở đây đều hơi giật mình.
Các tiểu thư Lạc gia tất nhiên cười đi theo.
Thượng ma ma nhìn nhìn, lại nói với Khúc Liễm đang cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân:
- Biểu tiểu thư, lão phu nhân bảo người cũng sang nữa.
Nụ cười của Khúc Liễm hơi gượng gạo, trước mặt bao người, không nể mặt Thượng ma ma cũng không hay, đành phải đứng dậy.
Đám người Lạc Anh, Lạc Lâm cũng ngoảnh đầu nhìn lại, Lạc Anh hơi nhíu mày, trong lòng Lạc Lâm cũng có chút hoài nghi, lại nhìn gương mặt tươi cười không thay đổi của Thượng ma ma, trong lòng hơi hiểu, nghĩ sở dĩ tổ mẫu gọi Khúc Liễm, là sợ nếu chỉ gọi tiểu thư trong nhà ra gặp khách, mục đích rất rõ ràng, sẽ khiến khách quý không thích, nên gọi cả biểu tiểu thư thường ở Lạc phủ lên cho đủ số.
Lạc Anh kéo Khúc Liễm, cười nói với Thượng ma ma:
- Này A Liễm cùng đi với chúng ta đi.
- Thượng ma ma, từ từ đã, ta cùng đi với mọi người.
Tịch Tư cười hì hì đi đến, giữ tay Lạc Lâm, nói với Thượng ma ma:
- Đại trưởng công chúa Thục Nghi đến phải không, ta làm phận cháu, đương nhiên phải sang hành lễ với lão nhân gia người rồi.
Ánh mắt Thượng ma ma tối đi, cười gật đầu với Tịch Tư.
Tịch Tư thở phào nhẹ nhõm, may là mình đoán đúng, khách quý đến đúng là đại trưởng công chúa Thục Nghi.
Mấy tỷ muội Lạc gia thấy Tịch Tư, trong lòng khó hiểu làm thế nào nàng ta biết được, chẳng lẽ nàng ta đã biết trước đại trưởng công chúa Thục Nghi sẽ đến? Nhớ lại đại tẩu của Tịch Tư là cháu gái phu nhân Trấn quốc công, e là nàng ta đã sớm biết đại trưởng công chúa Thục Nghi sẽ đến.
Đến khi đoàn người ra khỏi nhà thủy tạ, các cô nương trong nhà thủy tạ xôn xao hẳn lên.
Các nàng không ngờ đại trưởng công chúa Thục Nghi luôn ru rú trong nhà thế mà hôm nay lại đến tham gia sinh nhật Lạc lão phu nhân, mặc kệ vì sao hôm nay đại trưởng công chúa Thục Nghi đến, nếu ra mắt lão nhân gia bà bộc lộ tài năng, ý nghĩa thật sự là phi phàm. Lúc này chỉ hận các nàng là khách phủ Bình Dương hầu, không được chủ nhân mời, đi theo như Tịch Tư cũng không hay, dù sao Tịch Tư có thể tự nhiên như vậy, là do đại tẩu nàng ta là cháu gái của phu nhân Trấn quốc công, là quan hệ thông gia của Trấn quốc công, nên đi theo đi nữa, cũng là hợp tình hợp lý.
Lạc Anh giận đến mức gương mặt nhỏ nhắn sa sầm, hơi dùng sức túm Khúc Liễm, làm Khúc Liễm thấy đau, bèn rút tay mình về.
Lạc Anh cũng không để ý, tiếp tục âm thầm trừng Tịch Tư,
Tịch Tư liếc nàng ta một cái, một mực ra vẻ kiêu ngạo.
Hai tiểu cô nương dùng ánh mắt chém giết lẫn nhau, trong lòng Khúc Liễm như có móng vuốt đang cào, sưng lên mất ấy nhỉ? Có cách nào tìm cớ trốn đi không?
Đến khi đến Gia Thiện đường, nàng vẫn không phát hiện ra cách nào để rời đi, mà ngược lại còn bị Lạc Anh kéo vào. Ở giữa nàng ta và Tịch Tư. Khúc Liễm thấy hai nàng ấy ra vẻ tức giận, trong lòng có chút hâm mộ tính cách thẳng thắn của họ, chỉ có những đứa bé được trưởng bối yêu chiều, mới có thể sống vô tư như thế, không giống nàng ngoài mặt luôn phải theo quy củ ra sao ra vẻ yếu đuối thế nào, như thế đã là chuyện thường.
Sau khi Thượng ma ma vào thông báo, liền cười nói với các nàng:
- Mời các tiểu thư vào, đại trưởng công chúa Thục Nghi cũng đang mong gặp mọi người đấy.
Trong mắt tất cả các cô nương nơi đây đều tràn ngập kinh hỉ, nhưng ngoài mặt lại cố ra vẻ rụt rè đoan trang, cần phải lưu lại một ấn tượng tốt cho đại trưởng công chúa Thục Nghi. Chỉ là khi các nàng đi vào, nhìn thấy thiếu niên đứng cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi, đều lập tức ngẩn ngơ.
Thượng ma ma đâu có nói thế tử Trấn quốc công đã ở đây chứ?
Tuy rằng bối rối vì nhiều hơn một thiếu niên, thế nhưng mấy tiểu cô nương nhanh chóng khôi phục sự tự nhiên, bước lên hành lễ với đại trưởng công chúa Thục Nghi và Lạc lão phu nhân.
Người trong phòng cũng không nhiều, trừ Lạc lão phu nhân và hai bà cháu đại trưởng công chúa Thục Nghi, còn có mấy vị lão phu nhân các gia đình có quan hệ thân thiết với phủ Bình Dương hầu, Khúc Thấm, Lạc Cận và mấy vị phu nhân Lạc gia làm vãn bối ở cạnh, đều đang đứng.
Thấy Tịch Tư đi theo mấy tiểu thư Lạc gia mà đến, ai cũng sửng sốt, thế nhưng vì có lão phu nhân phủ Cảnh Đức hầu ở đây, không thể hiện gì khác thường.
Khúc Liễm xen lẫn trong nhóm tỷ muội Lạc gia như bình thường, dáng vẻ ngoan ngoãn cụp mắt, cũng không mấy thu hút.
Chỉ là, không biết làm sao, từ khi tiến vào đã cảm thấy một ánh mắt cực kỳ sắc bén đáng sợ dừng trên người nàng, làm cho nàng suýt toát mồ hôi lạnh. Thế nhưng trong phòng có quá nhiều người, nàng cũng không tiện ngẩng đầu xem thử, lại càng không dám nhìn thiếu niên đứng cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi kia, chỉ sợ hắn lại làm trò gì đó trước mặt mọi người.
Sau khi hành lễ xong, nàng nhanh chóng ngẩng đầu liếc nhìn một cái, thực ngoài ý muốn phát hiện thiếu niên bên cạnh đại trưởng công chúa Thục Nghi giờ đang mỉm cười đứng yên, nhìn không chớp mắt, dáng vẻ công tử như ngọc, khiêm tốn thủ lễ, thực khiến cho người khác tán thưởng.
Trong lòng Khúc Liễm hơi kinh ngạc, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng nỗi lo của nàng chưa kịp tiêu tan, thì đối diện với ánh mắt lợi hại lạnh thấu xương của đại trưởng công chúa Thục Nghi, dọa nàng nhanh chóng cúi đầu.
Không chỉ riêng Khúc Liễm bị dọa sợ, mấy cô nương khác ở đâu cũng đều hơi sợ hãi, hiển nhiên là cái loại cảm giác mạnh mẽ lạnh thấu xương trên người đại trưởng công chúa Thục Nghi hoàn toàn khác mấy lão phu nhân bình thường mặt mũi hiền lãnh, thật sự khiên nhóm tiểu cô nương khó mà chịu được.
- Đã lâu không gặp công chúa, nghe nói lão nhân gia đến, nên vãn bối bèn mặt dày mà đến vậy.
Tịch Tư cười nói, đôi mắt to sáng ngời nhìn đại trưởng công chúa Thục Nghi, thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu.
Trên mặt đại trưởng công chúa Thục Nghi nở nụ cười, hơi thở mạnh mẽ nghiêm nghị trên người bà thoáng dịu đi, toàn thân có vẻ dễ thân hơn một chút, cũng khiến áp lực lên các tiểu cô nương không còn quá nặng, cư xử cũng tự nhiên hơn.
- Cháu có tâm rồi.
Tịch Tư hé môi cười, tiếp tục ngây thơ nói:
- Đó là đương nhiên, lão nhân gia người lợi hại thế, cháu còn muốn học người thật nhiều thật nhiều đấy.
Lão phu nhân Cảnh Đức hầu cũng cười nói:
- Công chúa đừng nghe con bé nói nhảm, con nít trong nhà, cứ thích đi giúp vui thôi.
- Tổ mẫu, người ta nói thật mà.
Tịch Tư dậm chân, dáng vẻ như thể bị oan ức, chọc cho mọi người bật cười.
Đại trưởng công chúa Thục Nghi nhìn bốn năm tiểu cô nương như những đóa hoa mới nở, cười nói với Lạc lão phu nhân:
- Trông đều rất xinh đẹp, cũng là bà có phúc, có nhiều cháu gái nhỏ tri kỷ thế này.
- Sao mà như lời bà nói được chứ, nhiều cháu gái, cũng muốn phát sầu đây...
Lạc lão phu nhân vội khách khí đáp.
Bỗng dưng, ánh mắt đại trưởng công chúa Thục Nghi dừng ở một người, cười nói:
- Ôi, đứa bé này bình thường trông thật xinh đẹp, mau đến ta xem cái nào.
Mọi người vội vàng nhìn sang, khi nhìn đến người đại trưởng công chúa Thục Nghi nói, trong lòng đều nhảy lên một cái.
Khi phát hiện ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, Khúc Liễm như nằm mơ.