Người Khúc gia rời đi không lâu, Lạc đại gia hồi phủ.
Ông ta hồi phủ, cũng không về phòng thay đi bộ y phục đầy bụi bặm, mà trực tiếp đến Gia Thiện đường của Lạc lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân ngồi trên kháng, đôi mắt khép hờ niệm chuỗi phật châu mười tám hạt (), hai nha hoàn ngồi bóp chân cho bà, thấy Lạc đại gia vào, vội đứng dậy hành lễ với ông ta.
Lạc lão phu nhân mở mắt nhìn ông, thấy ông vẫn chưa thay triều phục trên người, chậm rãi nói:
- Con vội vội vàng vàng đến đây làm gì? Có việc gì, đi tìm phụ thân các con đi, ta đã già, đã sắp không còn nữa, cũng chẳng giúp gì được cho các con đâu.
Lạc đại gia nghe xong không nhịn được sợ hãi, vội không ngừng nói:
- Sao mẫu thân lại nói vậy? Có ai nói huyên thuyên gì với người ư?
Lạc lão phu nhân hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Mấy nha hoàn đang hầu hạ trong phòng thấy thế đều hơi sợ hãi, vội không ngừng nhìn Thượng ma ma, thấy Thượng ma ma ném cho họ một ánh mắt, bèn thức thời lui ra, mà Thượng ma ma cũng mượn cớ ra ngoài, đến phòng bếp lấy trà bánh cho Lạc đại gia, tránh đi một lát, cho hai mẹ con họ có không gian trò chuyện.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con.
Lạc đại gia ngồi cạnh Lạc lão phu nhân, nói với bà:
- Nương, hiện giờ phụ thân đang nghỉ ngơi ở Tây Lăng uyển, hiếm khi Thấm nhi vào kinh, có cần sắp xếp cho Thấm nhi đến thỉnh an người không?
- Không cần đâu, sức khỏe phụ thân con cũng không được tốt, đừng để ai đến làm phiền ông ấy.
Lạc lão phu nhân lại liếc mắt nhìn ông, hừ lạnh nói:
- Con tưởng ta không biết con có ý định gì sao? Ta đã hỏi Thấm nhi, khi nhà Thấm nhi vào kinh, chẳng qua là trùng hợp gặp thuyền thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công trên đường đi, lại từng gặp mặt một lần trong lễ mừng thọ Chúc lão thái quân ở Chúc gia, bèn kết bạn vào kinh mà thôi.
Lạc đại gia hơi bực mình nói:
- Thế nhưng con nghe nói, thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công đều có phần ưu ái người tam phòng Khúc gia, cũng vô cùng khen ngợi Khúc Loan.
Tuy tuổi Khúc Loan còn nhỏ, nhưng Khúc Loan có hai tỷ tỷ, thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công còn chưa nghị thân đâu.
Phủ Bình Dương hầu có qua lại với phủ Trữ vương, nhưng giao tình này là giữa Lạc lão Hầu gia và Trữ vương kết giao trong quân, quan hệ giữa thế hệ này của thế tử Trữ vương và phủ Bình Dương hầu lại rất bình thường, đây cũng là chuyện Lạc đại gia lo lắng, lại không biết làm sao để cải thiện.
Thế nhưng, xưa nay biện pháp tốt nhất để củng cố quan hệ giữa hai gia tộc, không gì hơn là kết thông gia không phải sao!
Phủ Bình Dương hầu cực kì quan tâm hôn sự của thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công, nên hôm qua biết Chu Lang và Kỉ Lẫm có phần ưu ái Khúc Loan từ chỗ quản sự, Lạc đại gia liền động tâm.
Lạc lão phu nhân qua loa đáp:
- Mấy đứa nó còn trẻ lại tuổi tác tương đương, rồi cùng vào kinh, quen biết lâu ngày, đương nhiên là đối xử trọng hậu hơn một chút.
Thấy dáng vẻ không quan tâm của Lạc lão phu nhân, trong lòng Lạc đại gia hơi nghi ngờ, có lẽ mình không nên nóng vội như vậy, tuổi tác thế tử Trữ vương và thế tử Trấn quốc công cũng không lớn, trên người không có chức vụ gì to tát, chẳng qua là dựa vào tổ tiên mà thôi, dù hiện giờ Khúc Loan có quan hệ với họ, cũng không làm nên chuyện gì lớn, còn cần phải quan sát một phen mới được.
Nghĩ thông suốt việc này, Lạc đại gia cũng thoải mái hẳn lên, nói việc khác với Lạc lão phu nhân.
Lên xe ngựa rồi, Quý thị có phần mặt ủ mày chau, thế nhưng khi nhìn Khúc Thấm, vội nén vẻ mặt phiền muộn lại, e Khúc Thấm hiểu lầm mình không hài lòng với sự sắp xếp của Lạc lão phu nhân.
Đạo hạnh của Quý thị còn thấp, làm sao Khúc Thấm không nhận ra, thế nhưng nhớ lại tính tình của Quý thị, ít nhiều cũng có phần hiểu được suy nghĩ của bà, đương nhiên sẽ không trách móc bà nặng nề.
- Nương, người sao vậy?
Khúc Liễm ngồi xuống cạnh bà, dịu dàng hỏi, tiếp tục đảm đương vai trò tiểu áo bông tri kỷ.
Quý thị liếc nhìn con gái lớn ngồi đối diện, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
- Không có gì đâu.
Chung quy bà khó lòng nói bà không quá hy vọng hai con đến Lạc phủ thường xuyên chăng? Phủ Bình Dương hầu là nhà ngoại của Khúc Thấm, Lạc lão phu nhân lại là trưởng bối, nếu bà ấy đã mở lời, hai con gái đến hiếu thảo với lão nhân gia cũng là hợp lý. Thế nhưng bây giờ bà và con cũng đến kinh thành, nếu hai con còn ở Lạc phủ, không khỏi khiến người khác nói ra nói vào.
Vả lại phủ Bình Dương hầu dù sao cũng là nơi phú quý, hai con gái ở đó cũng là ăn nhờ ở đậu, còn không bằng thoải mái ở tại nhà mình. Bà cũng chỉ thương hai con gái ở Lạc phủ có lắm điều không tiện, thậm chí sợ chúng phải nhìn sắc mặt người khác mà sống.
Hôm nay đến bái phỏng Lạc phủ, tuy mọi người trong Lạc gia hết sức khéo léo nhiệt tình, nhưng bà bẩm sinh mẫn cảm với buồn vui của người khác, sao không cảm nhận được sự lãnh đạm của mấy vị phu nhân Lạc gia dành cho họ, chẳng qua là ngại lão phu nhân yêu thương Khúc Thấm, nên hùa theo mà thôi.
Lạc gia trông thì phú quý, nhưng thật ra người ở đó xem thường những người không bằng bọn họ từ trong xương tủy, quan hệ thông gia thì sao? Không có lợi ích thì bị xem thường thôi.
Khúc Liễm thấy Quý thị cười gượng, dù không biết bà suy nghĩ cái gì, nhưng dù thế nào cũng là quan tâm mấy đứa con gái các nàng mà thôi, vì thế bèn nắm tay bà, bắt đầu nói linh tinh hết chuyện này sang chuyện khác.
Mãi đễn khi xe ngựa đến ngõ Song Trà, Quý thị đã được con gái nhỏ dỗ đến mặt mày hớn hở, làm Khúc Thấm và Khúc Loan cũng bị Khúc Liễm khiến cho dở khóc dở cười.
- Muội nha, lúc trước còn bảo Anh biểu muội mà mở miệng là thích dọa người, thật ra muội cũng không kém chút nào.
Khúc Thấm nhéo mặt muội muội.
Khúc Liễm bĩu môi nói:
- Đâu có? Muội luôn rất ngoan rất thục nữ trước mặt người khác, chưa nói linh tinh bao giờ.
Khúc Thấm nghe xong không khỏi nhớ đến chuyện ngày xưa, một vài chi tiết nhỏ xẹt qua trong đầu, bỗng hiểu được thế nào là trong lòng vừa thản nhiên vừa phiền muộn lại vừa đau lòng. Muội muội cũng không phải bẩm sinh đã là người im lặng ít lời, ngoan ngoãn nhu nhược, chẳng qua là ăn nhờ ở đậu, không thể thể hiện bản thân quá mức, cũng không thể xung đột gì với bọn tỷ muội Lạc gia, nếu không sẽ khiến quan hệ giữa tỷ muội bọn họ không tốt, cũng khiến ngoại tổ mẫu khó xử.
Lâu ngày, muội muội nhanh chóng trở thành người ngoan ngoãn yếu đuối trong mắt người Lạc gia.
Trong lòng cô không nhịn được có phần khổ sở, cảm thấy muội muội phải chịu tủi thân vì mình.
Bỗng dưng bị tỷ tỷ ôm vào lòng, Khúc Liễm không biết làm sao, lại nhìn vẻ mặt có chút đau lòng của tỷ ấy, chớp chớp mắt, không biết nguyên do.
Chẳng lẽ tỷ tỷ lại nhớ đến thảm kịch gì ở kiếp trước sao?
Về nhà rồi, Quý thị từ chối các con đưa bà về phòng, nói với họ:
- Lát nữa các con còn phải đến ngõ Du Lâm thỉnh an đại bá các con, nhanh về chuẩn bị, rồi mau chóng sang đó, tránh để đại bá các con phải đợi.
Ba người cũng không ép, vâng lời về phòng mình.
Thay y phục, uống ngụm trà, ba tỷ đệ lại ngồi xe đến ngõ Du Lâm.
Ngõ Song Trà rất gần ngõ Du Lâm, ngồi xe không quá một khắc đã đến.
Vừa đến trước cửa nhà ở ngõ Du Lâm, đúng lúc gặp Khúc đại gia - Khúc Phách tan việc về.
Khúc đại gia sớm biết hôm nay mấy cháu trai cháu gái nhà tam đệ sẽ đến thỉnh an ông, nên còn cố tình về sớm, bấy giờ nhìn thấy các cháu đương nhiên rất vui mừng, vội nói:
- Loan nhi đã lớn vậy rồi sao? Mau vào đi! Hai tỷ tỷ của con đâu?
Vừa nói xong, liền thấy màn xe ngựa bị nhấc lên, hai cô gái xinh đẹp ngồi trong xe, dịu dàng cười với ông, giòn giã đồng thanh gọi "Đại bá".
Khúc đại gia càng vui mừng, quản gia đến, vội cho người mở cửa lớn, dẫn ba cháu trai cháu gái vào nhà.
Gien của Khúc gia rất tốt, người Khúc gia đều có bề ngoài dễ nhìn, Khúc đại gia cũng không ngoại lệ, dáng người ông cao gầy, dung mạo tuấn nhã, giờ đã bốn mươi tuổi, nhưng trông không già chút nào, chỉ là sắc mặt hơi nghiêm khắc, đến khi vui mừng qua đi, không nhịn được ra vẻ nghiêm nghị với mấy cháu trai cháu gái.
Ba tỷ đệ ngồi trong phòng uống trà, quản gia đích thân mang trà bánh đến, uống hết một chung trà, thấy Khúc đại gia đã thay thường phục ra ngoài.
Ba tỷ đệ vội đứng dậy, cung kính hành lễ với Khúc đại gia.
Khúc đại gia đánh giá họ, ánh mắt dừng trên người Khúc Thấm lớn tuổi nhất, nghĩ đến nguyên nhân năm nay họ vào kinh, không nhịn được âm thầm thở dài.
Khúc đại gia hỏi chuyện ở phủ Thường châu, lại hỏi chuyện sinh hoạt thường ngày của mấy tỷ đệ và việc học của Khúc Loan, biết họ sẽ ở lại kinh thành một thời gian, nhân dịp nói:
- Loan nhi không xao lãng việc học hành được, không biết các con có sắp xếp gì chưa?
Khúc Loan đứng dậy đáp:
- Tuổi con còn nhỏ, lại vừa đến kinh thành, nương và các tỷ tỷ lại không ra cửa lớn, cũng không hiểu biết nhiều về kinh thành, mong đại bá giúp đỡ tư vấn cho con đôi phần.
Nói xong, hơi do dự, lại nói chuyện hôm nay Lạc lão phu nhân bảo nó đến tộc học Lạc gia.
Khúc đại gia nghe xong hơi kinh ngạc, rồi lại không ngoài dự đoán. Xưa nay Lạc gia hành động mạnh mẽ bá đạo, có thể thấy được một hai từ việc đệ đệ tục huyền năm xưa. Lạc lão phu nhân có thể để Khúc Loan vào tộc học Lạc gia, chẳng qua là nể mặt Khúc Thấm mà thôi. Thế nhưng, dù trong lòng ông cũng rất không đồng ý việc này, song cũng không thể bác thể diện của Lạc gia, chần chừ không biết làm thế nào cho phải.
Cân nhắc một lát, Khúc đại gia nói:
- Ý tốt của Lạc lão phu nhân không thể không nhận, Loan nhi có thể đi học trong tộc học Lạc gia một thời gian trước thử xem. Nếu có nơi phù hợp, rồi đi cũng không muộn.
Khúc Loan cung kính thưa vâng.
Tỷ muội Khúc Liễm nghe xong cũng động lòng, nếu nói nơi tốt nhất ở kinh thành, không đâu sánh bằng Quốc Tử Giám và thư viện Đan Sơn. Nơi trước không cần phải bàn, nơi sau cũng có học giả uyên thâm đương triều, lại không so đo xuất thân của học sinh, người có tài có đức đều được vào, nhưng khảo hạch vô cùng nghiêm ngặt, mỗi tháng có một lần thi, nếu không qua được, thì không được nhập học hoặc bị cho thôi học.
Thế nhưng, nó cũng có một khuyết điểm, là chỉ tổ chức nhận học sinh vào mùa xuân và mùa thu, nếu qua thời gian chiêu sinh, thì chỉ đành phải chờ. Mà không thể nghi ngờ là, giờ đã qua đợt chiêu sinh mùa xuân, chỉ có thể đợi đến mùa thu, mà giờ đến thu còn mấy tháng nữa lận.
Theo ý Khúc đại gia, chẳng lẽ ông có cách cho Khúc Loan nhập học ngoài thời gian chiêu sinh sao?
Thư viện Đan Sơn hơn tộc học Lạc gia không biết bao nhiêu lần, nếu đến khi ấy Khúc Loan đi thư viện Đan Sơn, Lạc gia cũng sẽ không cảm thấy mất thể diện, cũng không làm mất tình cảm.
Đương nhiên là Khúc Liễm hy vọng đệ đệ đến thư viện Đan Sơn, nên giương đôi mắt trông mong nhìn đại bá, hi vọng ông có thể nhanh chóng đưa đệ đệ vào danh sách.
Đến khi sắc trời không còn sớm, cũng sắp tối, ba tỷ đệ cáo từ.
Khúc đại gia dặn dò Khúc Loan:
- Mấy ngày nay chăm chỉ đọc sách vào, đến khi đi tộc học Lạc gia cũng đừng bướng bỉnh, chú tâm theo tiên sinh đọc sách, có gì không hiểu có thể đến hỏi ta, con là nam nhân duy nhất trong nhà, phải chăm sóc cho mẫu thân và hai tỷ tỷ.
Khúc Loan đồng ý.
Khúc Liễm bên cạnh thấy vậy thì rất buồn cười, đến khi lên xe, nói với tỷ tỷ:
- Tỷ, đại bá vẫn là người rất tốt, thoạt trông ông nghiêm túc, nhưng cách đối nhân xử thế rất đúng mực, chỉ là hơi dong dài thôi.
- Đúng vậy...
Khúc Thấm nhẹ giọng nói, ánh mắt hơi mơ màng.
Cô cũng không hiểu nổi, đại bá như vậy, rõ là vẫn rất tốt, vì sao cuối cùng lại thỏa hiệp? Nếu khi ấy đại bá chịu ra mặt, có phải cô sẽ không bị người ta ép vào phủ hoàng tử, sống gian nan như vậy không? Có lẽ hi sinh một nữ nhân để bảo toàn gia tộc, mới là lựa chọn của một tộc trưởng đủ tư cách chăng?
Thế nhưng dựa vào cái gì mà cô bị người ta thiết kế, cũng bị người khác hy sinh? Chẳng lẽ số phận nữ nhân hèn mọn, không đáng giá đến vậy sao?
- Tỷ, người làm sao vậy?
Khúc Thấm lấy lại tinh thần, thấy dáng vẻ lo lắng của đệ đệ muội muội, gượng cười, thả lỏng móng cắm sâu vào thịt trong lòng bàn tay, lắc đầu, nói với họ:
- Không sao đâu, chỉ là gần đây mệt mỏi quá, nghỉ ngơi vài ngày là được.
Khúc Loan nghĩ tỷ ấy thật sự quá mệt, quan tâm đưa tỷ ấy đi nghỉ ngơi, Khúc Liễm lại cảm thấy tỷ tỷ ắt là nhớ lại chuyện ở kiếp trước, mà chuyện này chắc có liên quan đến đại bá. Chẳng lẽ ở kiếp trước đại bá đã làm chuyện gì có lỗi với tỷ tỷ sao?
Nhớ đến lời tỷ tỷ nói mơ hồ lúc trước, trong mơ tỷ ấy tin lầm người, cuối cùng chết thảm trong thôn trang, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Sau khi bái phỏng phủ Bình Dương hầu và Khúc đại gia, hai ngày sau, bọn họ nghỉ ngơi.
Tuổi Khúc Liễm còn trẻ,đầy sức sống, vốn không cần nghỉ ngơi gì, đi loanh quanh trong nhà ở ngõ Song Trà, bèn cân nhắc việc nuôi vài chậu hoa trong nhà. Trong viện trừ hai cây du ( cổ thụ và một ít hoa cỏ bình thường, thoạt trông trống trải, không có sức sống gì, kém quá xa nhà họ ở phủ Thường châu.
Thế nên, để khiến nơi này càng giống một ngôi nhà, Khúc Liễm nghĩ phải có nhiều hoa cỏ hơn mới đẹp.
Quý thị cũng nghĩ vậy, vô cùng tán thành con gái nhỏ bận rộn hoa hoa cỏ cỏ thế này, tránh thêu thùa cả ngày trong phòng, không tốt cho mắt.
- Bên núi Thạch Cảnh có nông dân chuyên trồng hoa, nếu muội thích, có thể đến chọn ít loại về.
Khúc Thấm nói với muội muội, cũng không muốn ép muội ấy.
- Nhưng nếu ra ngoài, nhớ phải mang theo nhiều người, mang khăn sa che mặt đó.
Khúc Liễm nghe xong rất vui vẻ, cảm nhận được từ đáy lòng, vẫn ở nhà mình là tốt nhất, ra ngoài thế này cũng tiện, chỉ cần tỷ tỷ đồng ý, sẽ không còn ai ngăn cản, cũng không có hạ nhân dám bàn tán, không như ở Lạc gia, phải thận trọng trong từng lời nói từng việc làm.
Ngoài Khúc Liễm muốn ra ngoài tìm hoa về trồng, Quý thị cũng muốn đi thờ thỉnh một pho tượng Phật về thờ, Khúc Thấm cũng suy nghĩ làm sao để kiếm tiền, người trong nhà đều bận rộn.
Khúc Loan nghe nói Khúc Liễm muốn đến núi Thạch Cảnh mua hoa, vội buông quyển sách trên tay, phải theo Khúc Liễm ra ngoài.
- Một mình nhị tỷ ra ngoài đệ cũng lo lắng, chẳng bằng đệ đi cùng nhị tỷ. Hơn nữa chẳng phải nhị tỷ thường bảo học hành phải kết hợp với nghỉ ngơi ư? Đi ra ngoài nhiều chút cũng tốt.
Khúc Loan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, kiên quyết không để tỷ tỷ như hoa như ngọc ra ngoài một mình, nó lo lắng a.
Khúc Liễm cũng bị nó thuyết phục.
Quý thị và Khúc Thấm đều đồng ý, Khúc Thấm thậm chí còn vô cùng vui mừng nói:
- Loan đệ lớn rồi, biết chăm sóc tỷ tỷ.
Nhìn tỷ ấy ra vẻ "Nhà chúng ta có con trai mới lớn", Khúc Liễm và Khúc Loan đều hết chỗ nói, chẳng qua Khúc Liễm hiểu, với tuổi tâm lý hiện tại của tỷ tỷ, không chừng thật sự đối xử với họ như con, nên càng ngày càng có phong phạm dong dài rồi.
Như đã nói, sáng hôm sau, tỷ đệ Khúc Liễm chuẩn bị xong xuôi, liền sai hạ nhân đóng xe xuất phát.
Chỉ là trước khi xuất phát, có khách đến nhà họ.
Đây cũng là người khách đầu tiên đến bái phỏng sau khi vào kinh.
- Kỉ đại ca đến sao?
Khúc Loan nghe hạ nhân báo lại rất vui mừng ra đón, quả là thấy Kỉ Lẫm ngồi uống trà trong phòng, mặc cẩm bào màu xanh lá, trên hông đeo thắt lưng bằng lụa màu xanh đậm, bên trái lộ ra một hà bao tường vân thêu màu xanh trang trí, bên phải giắt một khối dương chi bạch ngọc, toàn thân phong độ lỗi lạc, như một cây trúc đứng thẳng tắp.
- Vi huynh không mời mà đến, kính xin Loan đệ đừng trách.
Kỉ Lẫm khiêm tốn nói.
Khúc Loan vui mừng nói:
- Kỉ đại ca đến, ta mừng còn không hết nữa là. Không biết hôm nay Kỉ đại ca vì việc gì mà đến?
Kỉ Lẫm cười nói:
- Đâu có chuyện gì? Chẳng qua nhớ đến mọi người vào kinh đã được vài ngày, hẳn đã an bài thỏa đáng, muốn đến xem mọi người có cần giúp đỡ gì không. Đúng rồi, ngày đó trên thuyền, vi huynh đã đồng ý với đệ, đợi khi đến kinh thành, sẽ dẫn đệ đi du ngoạn cho thỏa một phen, thưởng thức phong cảnh kinh thành mà.
Khúc Loan không ngờ huynh ấy còn nhớ đến chuyện này, lại còn muốn làm thật, không nhịn được hết sức cảm động. Lúc ấy mọi người cùng nhau trò chuyện, chẳng qua là tùy ý nhắc tới mà thôi, không ngờ Kỉ Lẫm lại để trong lòng, từ đó có thể thấy được nhân phẩm huynh ấy, làm cậu hơi khâm phục.
Thế nhưng nhớ lại hôm nay cậu đã đồng ý ra ngoài với Nhị tỷ, không khỏi áy náy nói:
- Đa ta Kỉ đại ca nhớ đến tiểu đệ. Chỉ là e hôm nay không được, hôm qua đệ đã đồng ý với Nhị tỷ, hôm nay phải cùng tỷ ấy ra ngoài, đến núi Thạch Cảnh chọn ít hoa đem về.
Ánh mắt Kỉ Lẫm chợt lóe, nụ cười trên mặt càng thêm ấm áp:
- Thì ra là vậy. Nếu A Loan không ngại, ta có thể dẫn đường cho các đệ. Bên núi Thạch Cảnh có rất nhiều nông dân trồng hoa, nhưng để chọn được hoa tốt, giá cả phải chăng, ắt phải tìm người trong nghề mới được, vi huynh bất tài, vừa lúc biết được đôi chút.
Khúc Loan càng thêm cảm động, nhưng cậu hơi do dự, tuy cậu tin tưởng nhân phẩm của Kỉ Lẫm, nhưng cũng biết nam nữ phân biệt, đương nhiên không thể tùy tiện đồng ý, đành nói:
- Xin Kỉ đại ca chờ một lát, đệ hỏi tỷ tỷ đã.
- Đương nhiên phải vậy.
Kỉ Lẫm ung dung cười nói, đến khi Khúc Loan đi rồi, ngón tay vuốt ve cánh sen trên chung trà, không nhịn được biểu lộ vẻ mặt hài lòng.