Còn chừng bốn năm ngày nữa đến kinh thành, thuyền neo lại ở một bến đò.
Khúc Liễm ngủ rất lâu mãi đến trưa mới dậy, đầu óc mơ màng, thấy thuyền dừng lại, bèn uể oải trở mình, vừa nằm sấp mà lăn lộn, vừa hỏi thuyền đi đến đâu rồi.
Hai nha hoàn Bích Xuân và Bích Hạ một người hầu hạ nàng rời giường, người còn lại đưa nàng chén nước ấm uống nhuận giọng, đáp:
- Nghe nói đã đến nơi gọi là bến Ô Hào rồi.
Khúc Liễm ngẩn người mà nghe, mãi đến khi rửa mặt xong, uống hết chén nước, mới tỉnh táo hơn một chút.
- Sao thuyền lại ngừng? Cần bổ sung gì à?
Từ bé đến giờ Khúc Liễm đã theo tỷ tỷ vào kinh vài lần, có ấn tượng với các hầu hết các bến đò ven đường, nhưng lại không có chút ấn tượng nào về bến đò này, có thể chứng minh rằng, bến đò này không phải là đầu mối giao thông quan trọng.
Bích Xuân vừa dọn dẹp vừa đáp:
- Có lẽ thế ạ!
Khúc Liễm không hề trả lời, rõ là đã mặc y phục, nhưng vẫn cảm thấy cả người mệt mỏi, không thể chống đỡ nổi, bèn lười biếng mà ngây người làm tổ trên ghế mỹ nhân, mãi đến khi Khúc Thấm vào.
- Sao vậy? Mới tỉnh ngủ à?
Khúc Thấm cười ngồi xuống cạnh muội muội, nhéo nhéo khuôn mặt của nó, biết rõ đức hạnh của nó, không nặng không nhẹ mà trách:
- Đã sớm bảo muội rồi, đừng có tham ngủ trưa, đến tối sẽ không ngủ được, chẳng lẽ muội muốn mình biến thành gấu trúc thì mới chịu nghe hay sao?
Khúc Liễm ôm tỷ tỷ thơm thơm mềm mềm, cọ tới cọ lui, không chút sức sống nói:
- Trên đường đi rất buồn chán, chỗ nương giờ không cần muội theo chăm sóc nữa, cả ngày đều ở trên thuyền, cũng không biết làm gì, cũng không dễ chịu, không thể làm gì khác hơn là ngủ nhiều một chút cho mau hết thời gian mà.
Khúc Thấm buồn cười mà gõ trán nó:
- Muội con bé này, lại ba hoa nữa rồi.
Tuy mỗi lần đều nói mấy câu, nhưng rốt cục vẫn nuông chiều những thói quen xấu này của nó.
Khúc Liễm cười hì hì, so với vị tỷ tỷ chịu sự giáo dục dành cho tiểu thư khuê các cổ đại chính tông này, từ trong xương tủy nàng vẫn còn có phần lười nhác tùy tiện, bình thường không biểu hiện ra, nhưng đôi khi cũng vô thức mà toát ra chút chút. May mà nàng là con gái út trong nhà, mẫu thân và tỷ tỷ đều có phần nuông chiều, miễn là giữ thể diện bên ngoài là được, còn lại thì đều tùy nàng.
Sau khi Bích Hạ pha trà mang đến, hai tỷ muội vừa uống trà vừa trò chuyện, đương nhiên là nói đến chuyện của đệ đệ Khúc Loan.
-... Trước kia nghe mấy cữu cữu phủ Bình Dương hầu có nhắc qua, Kỷ Huyên Hòa từ nhỏ đã thông minh hiếu học, cậu ta từng là thư đồng của ngũ hoàng tử, Thái phó đương triều cực kỳ tán thưởng cậu ta, ngay cả Thánh Thượng cũng khen ngợi cậu ta có thêm, là một thư sinh giỏi có tài. Loan đệ giao thiệp với cậu ta, nếu được cậu ta chỉ bảo một chút, cũng không tồi đâu.
Khúc Liễm thấy tỷ tỷ tôn sùng Kỷ Lẫm như vậy, có phần không phục mà nói:
- Tỷ à, hắn ta mới mười bốn tuổi, cùng lắm là lớn hơn đệ đệ vài tuổi mà thôi.
Khúc Thấm nở nụ cười:
- Học vấn không quan hệ đến tuổi tác, có một số người bẩm sinh đã thông minh, học một biết mười, Kỷ Lẫm cũng vậy đấy.
Hơn nữa ba năm sau, Kỷ Lẫm tham gia khoa cử, không chỉ đoạt khôi quán, mà còn một đường thẳng tiến, đề tên bảng vàng. Một cử nhân mười bảy tuổi, tuy không phải tự cổ chí kim chưa hề có, nhưng cũng là cực kỳ hiếm thấy ở kinh thành, đặc biệt là trong số con cháu nhà huân công quý tộc, đa số dựa vào gia thế, ít ai chịu đi con đường khoa cử.
Kiếp trước cô từng nghe đồn, Kỷ Lẫm có khả năng nhìn qua là nhớ, văn hay võ tốt, vô cùng xuất sắc. Nếu không vì gia thế, e là nếu cậu ta tiếp tục khảo thí, sẽ là Trạng nguyên trẻ nhất trong lịch sử.
Cho nên, đệ đệ kết bạn với Kỷ Lẫm, theo Kỷ Lẫm cùng học hành, trong lòng Khúc Thấm rất nguyện ý.
Nhưng Khúc Liễm lại lo lắng, nhìn bộ dáng tỷ tỷ, trong lòng nàng có chút khúc mắc. Càng thêm khó hiểu hơn là, tỷ tỷ lại âm thầm thăm dò thái độ của nàng dành cho Kỷ Lẫm, dù tỷ tỷ chỉ mơ hồ nói qua, người bình thường chắc sẽ không nghe ra, nhưng Khúc Liễm và tỷ ấy từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, lại giỏi suy diễn, sao lại không hiểu được.
Khi sắp đến lúc, hai tỷ muội đứng dậy, đến phòng của Quý thị, cùng Quý thị ăn tối.
Bữa tối không có mặt Khúc Loan.
Quý thị cười nói với hai con gái:
- Chu công tử phái người đến mời đệ đệ các con đi, nói là trước khi neo thuyền, có sai người đi mua một ít đồ nhắm đặc sản, mời nó sang nếm thử, cũng cho người tặng đến một ít.
- Họ sẽ không uống rượu chứ?
Khúc Liễm có chút lo lắng hỏi, dù sao vẫn cảm thấy thế tử Trữ vương kia rất không đáng tin.
Nghĩ vậy, nàng liếc tỷ tỷ một cái, thế tử Trữ vương kia sau này có thể thành đôi với Chúc Kiêm ư? Chúc Kiêm tuy là xuất thân từ danh môn thế gia ở phủ Thường châu, Chúc lão gia quá cố từng là các lão đương triều, học trò khắp nơi, còn Chúc lão phu nhân xuất thân từ phủ quận vương, trạch bị hậu nhân (hiểu nôm na là ân huệ kéo dài đến các đời sau, nhưng mình không biết dịch sao cho hay>