Khúc Thấm không hiểu vì sao sự việc xảy ra ở hai kiếp không giống nhau, nhưng nghĩ thấy mọi việc vẫn phát triển theo hướng tốt, không nén nổi sự vui mừng nhàn nhạt trong lòng.
Thấy muội muội cúi đầu, dáng vẻ nhút nhát, cho là nàng sợ nhận đồ của một nam nhân xa lạ sẽ gây ra chuyện không tốt nào đó, cố nhu hòa mà an ủi:
- Không sao đâu, phụ thân của vị Kỷ công tử kia có quan hệ lâu năm với phụ thân của chúng ta, nên cũng không coi là thất lễ, nếu cậu ta đã tặng, muội cứ nhận lấy đi, đừng lo lắng gì cả.
Sắc mặt Khúc Liễm thay đổi mấy lượt, đến khi ngẩng đầu lên, đã trông như rất khổ sở nhìn tỷ tỷ.
Căn cứ vào sự hiểu biết của nàng đối với tính tình của Khúc Thấm, nếu Kỷ công tử kia hoàn toàn không có quan hệ gì đến nàng, Khúc Thấm sẽ nghĩ cách để nàng đem đồ trả lại cho người ta, dù sao huyết ngọc này rất quý giá, ngọc bội lại thường là vật tượng trưng cho thân phận, có thể coi như một tín vật, không thể tùy tiện tặng cho người khác, dù là thế giao, có tặng cũng sẽ không khắc tên gì đó lên trên. Mà Khúc Thấm thế nhưng bảo nàng không cần để ý, cứ trực tiếp nhận lấy là được....
Khúc Liễm muốn đập đầu a.
Lẽ nào ở kiếp trước của Khúc Thấm, vị Kỷ công tử kia chính là....
- Được rồi, A Liễm, muội không cần lo lắng, hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi.
Khúc Thấm ôn hòa nói.
Khúc Liễm đau khổ nhìn tỷ tỷ, hơi thất vọng đi về.
Về phòng ngủ, Bích Xuân cũng sầu khổ tiến lên đón, chần chừ rồi hỏi:
- Tiểu thư, phải xử lý cái hộp nhỏ kia thế nào đây?
Khúc Liễm nhìn hộp gỗ đàn hương đặt trên bàn, thấy Bích Xuân rất mực lo âu, không nhịn được bảo:
- Ngươi đừng lo nữa, tỷ tỷ đã biết chuyện rồi, sẽ không trách tội ngươi đâu.
Bích Xuân nghe xong, lấy làm kinh hãi, sau đó mới yên lòng. Trong lòng nàng ta nghĩ, miễn là Khúc Thấm biết chuyện, căn cứ vào tính tình của Khúc Thấm, ắt sẽ để chuyện này hoàn toàn trôi qua, không cần phải lo nghĩ nữa.
Khúc Liễm mở chiếc hộp ra, bên trong giữa hộp bày một ngọc bội đỏ thẫm nằm trên vải nhung đỏ Hồng Chương, mặt trên khắc chim ưng, trông chính là khối mà thiếu niên kia kín đáo đưa cho mình lúc trước.
Dù đã đoán được, nhưng khi trông thấy, vẫn hơi chán nản.
Càng chán nản hơn là, thiếu niên kỳ lạ kia, mai sau lại có quan hệ với nàng.
Nếu trong vài dịp gặp gỡ trước đây, nàng còn có phần ấn tượng tốt cho cậu ta, thì từ khi xảy ra chuyện trong sơn động hòn non bộ, rồi chuyện về sau nữa, Khúc Liễm không còn tí tình cảm tốt đẹp nào nữa, chỉ thấy cậu ta lập dị khó hiểu, làm cho trực giác của nàng cảm thấy không bình thường, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Khúc Liễm xưa nay vẫn luôn tin tưởng giác quan thứ sáu của mình.
Một phen bối rối này, kéo dài thật lâu, làm nàng buổi tối cũng ngủ không ngon giấc.
Hôm sau, Chúc Gia cho người đến tặng nàng một chậu trà mai đang nở.
Khúc Liễm nhìn qua chậu trà mai kia, để Bích Xuân thưởng cho bà tử Chúc gia đến tặng, rồi ngẩn người.
Cứ ngơ ngác như vậy mấy ngày, ngày qua cũng không có sóng gió gì lớn nữa, người không giống bình thường, Khúc Liễm từ từ hồi phục lại.
Tuy rằng thiếu niên kia là một khúc nhạc đệm, nhưng giờ nàng mới có tuổi thôi, còn nhỏ tuổi lắm, với lại cô nương chưa lấy chồng cũng không tiếp xúc với bên ngoài nhiều, có một số việc hãy còn rất xa xôi, bây giờ mà phiền não cũng là quá sớm rồi, thêm chuyện tỷ tỷ trọng sinh nữa, chứng minh chuyện tương lai không phải là không thể thay đổi. Vì vậy, tâm trạng nàng nhanh chóng thoải mái hơn.
Kể từ khi Khúc Liễm thoải mái phá huy tinh thần AQ, ngày nào cũng như ngày nấy, mỗi ngày ngoài việc theo mẫu thân niệm kinh hành lễ ở tiểu Phật đường, Khúc Liễm còn luyện chữ, làm y phục cho người trong nhà, nuôi hoa chăm cỏ, không hề ra khỏi cửa, chẳng khác gì mười mấy năm qua.
Thế nhưng, Khúc Liễm cũng chưa đến mức không màng thế sự, ít nhất nàng cẩn thận phát hiện ra tỷ tỷ rất có hứng thú thăm dò vị phụ tá năm ấy đi theo phụ thân họ, còn tích cực tìm người hơn cả đệ đệ Khúc Loan, e là tỷ ấy có tính toán gì đó.
Hành vi của Khúc Thấm có chút bí ẩn, vốn xưa nay vẫn quy củ, ngoài những lời thổ lộ lúc nói mớ khi trong cơn bệnh nặng ra, thì từ đó về sau tỷ ấy nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày, ngay cả một chút cũng không chịu tiết lộ, khiến Khúc Liễm dù có lòng muốn biết nhiều chút, thì từ đó cũng không dám dò xét nữa, chỉ có thể rầu rĩ mà bỏ qua.
Vào tuần cuối của tháng ba, người kinh thành đến.
Người được cử đến là ma ma hầu hạ bên cạnh Lạc lão phu nhân của phủ Bình Dương hầu.
Khúc Liễm nghe Bích Xuân báo lại, vội bỏ chiếc váy cho tỷ tỷ mới làm được một nửa trong tay xuống, hỏi:
- Thực sự là đến vì lúc trước tỷ tỷ ngã bệnh sao?
Khi Khúc Thấm ngã bệnh, ma ma Lạc phủ đưa đến phục vụ việc giáo dục cho Khúc Thấm dĩ nhiên sẽ mang thông tin này về kinh thành, dựa vào sự quan tâm mà Lạc lão phu nhân sành cho Khúc Thấm, đương nhiên sẽ cho người đến thăm, nên nàng cũng không lấy làm lạ. Nhưng chỉ có điều không ngờ là, Lạc lão phu nhân lại phái ma ma khéo léo hầu hạ bên cạnh mình đến.
Khúc Liễm cũng từng đến Lạc gia, biết chút ít về mấy vị ma ma và các đại nha hoàn bên người Lạc lão phu nhân.
Bích Xuân thưa:
- Thượng ma ma đang ở chỗ phu nhân ạ, phu nhân mời người và nhị tiểu thư cùng sang đó.
Tỷ muội Khúc Liễm vẫn luôn tôn trọng người bên cạnh Lạc lão phu nhân, nghe xong vội đi sửa soạn, thay y phục, họp nhau ở cổng Thu Uyển cư mà cùng đi đến Đào An cư.
- Tỷ tỷ, ngoại tổ mẫu chắc là biết tỷ bị ốm, nên mới sai Thượng ma ma đến thăm tỷ đấy.
Khúc Liễm vừa đi vừa nói.
Khúc Thấm có hơi phân tâm, tùy tiện gật đầu.
Thấy thế, trong lòng Khúc Liễm hơi ngạc nhiên, bỗng dưng hiểu được lần này Thượng ma ma đến là có thâm ý sâu sắc, e là không chỉ vì đến thăm Khúc Thấm sinh bệnh thôi đâu.
Nhanh chóng đến Đào An cư, Quý thị đang tiếp đãi Thượng ma ma ở phòng khách.
Tuy Quý thị là người không thích giao tiếp với người khác, nhưng Thượng ma ma là người được yêu thích hầu hạ bên cạnh Lạc lão phu nhân, dù không phải là rất khôn khéo, nhưng cũng là nhân vật có mặt mũi, không hề tẻ nhạt, mà còn âm thầm gợi chủ đề, hai người có hỏi có đáp, bầu không khí không tệ.
Thượng ma ma là một phụ nhân có gương mặt tròn, tươi cười tự nhiên độ lượng, hết sức nhiệt tình, trên người mặc một bộ bối tử màu hoa đinh hương, tóc kết theo kiểu búi tròn, bên trên cài hai cây trâm vàng nạm phù dung hoa hạnh, dù ăn mặc theo kiểu hạ nhân, nhưng rất tinh xảo, có thể thấy được là người có mặt mũi bên cạnh chủ tử ở Lạc gia.
Thấy Khúc Thấm vào Khúc Liễm vào, Thượng ma ma vội đứng lên, ánh mắt dừng trên người Khúc Thấm, rồi hốc mắt bỗng dưng đỏ lên, sau khi xúc động hành lễ với hai vị tiểu thư xong, nói với Khúc Thấm:
- Tiểu thư thật sự gầy hơn trước nhiều, lão phu nhân nghe nói tiểu thư ngã bệnh, trong lòng không biết sốt ruột đến mức nào đâu...
Nói rồi nước mắt lại dâng lên.
Khúc Thấm dường như cũng bị bà ta làm cho cảm động, cả khóe mắt đều đỏ lên, nghẹn ngào nói:
- Là con bất hiếu, làm phiền ngoại tổ mẫu lão nhân gia bà nhớ mong, mọi sự của con đều tốt hết ạ...
Hai người thương cảm một lúc sau, cuối cùng lại ngồi xuống.
Khúc Liễm lặng lẽ dìu Khúc Thấm ngồi xuống vị trí cạnh tay Quý thị, thường đem tầm mắt nhìn Thượng ma ma.
Thượng ma ma là người nhanh nhạy, đương nhiên phát hiện ra ánh mắt của Khúc Liễm, giương mắt nhìn lên, trong lòng không nhịn nổi rung động, chỉ cảm thấy vị tứ tiểu thư Khúc gia này càng lớn càng đẹp mắt, tuy rằng khí thế không rực rỡ hào phóng như nhị tiểu thư, nhưng gương mặt sáng lạn này có thể bù đắp hết thảy, chả trách thiếu gia Lạc gia vẫn mãi nhớ thương, biết bà đến còn lặng lẽ nhờ bà tặng lễ vật cho vị này.
Bỗng dưng thấy ánh mắt của Khúc Thấm nhìn sang, Thượng ma ma vội hoàn hồn, hỏi thăm sức khỏe Khúc Thấm, bày tỏ lòng quan tâm và yêu quý của Lạc lão phu nhân, cùng với một số quà tặng Lạc gia đưa đến cho mấy tỷ đệ Khúc Thấm.
Sau cùng, Thượng ma ma cũng nói đến mục đích của chuyến đi này:
- Tam thái thái, người cũng biết đó, mẫu thân nhị tiểu thư mất sớm, lão phu nhân chúng tôi yêu thương nhị tiểu thư, mắt thấy nhị tiểu thư mỗi năm một lớn, trong lòng bà có chút nhớ mong. Lần này nghe nói nhị tiểu thư ngã bệnh, thật sự là ăn ngủ không yên, may mà nhị tiểu thư là người lành nên ắt được trời phù hộ (nguyên văn: cát nhân ắt có thiên tướng).
Quý thị hơi xấu hổ, lời của Thượng ma ma khiến bà có cảm giác, như Lạc lão phu nhân trách cứ bà không chăm sóc Khúc Thấm được tốt, trong lòng vừa oan ức lại vừa khó chịu.
Tiếp đó, lại nghe Thượng ma ma chuyển lời, rằng lão phu nhân muốn đón Khúc Thấm vào kinh ở, Quý thị vội nói luôn mồm:
- Lão phu nhân, đây là...
Rồi nhớ lại ý tứ mà Thượng ma ma tiết lộ đối với tương lai của hai con gái, trong lòng bà vừa vui mừng lại vừa không nỡ.
Thượng ma ma lại cười nói:
- Xin tam thái thái yên tâm, lão phu nhân chúng tôi rất lo lắng cho nhị tiểu thư, nên mới đón nàng ấy vào kinh ở.
Tươi cười trên mặt Quý thị không tắt, rất mực vui vẻ.