Harriet không ngừng khóc, vì vậy tôi thử vỗ nhẹ lưng cô ấy.
Hiển nhiên, cô ấy càng khóc to hơn và bảo tôi đừng đụng vào cô ấy.
Vì không biết phải làm gì để dỗ dành một đứa trẻ dang khóc nên tôi lấy một ít kẹo từ tủ đồ phòng bếp và đưa cho cô ấy.
Cô ấy nói không muốn ăn, nhưng khi tôi đưa đến miệng cô ấy, cô ấy giả vờ như không còn cách nào khác và đành ăn chúng.
Dễ thương thật, hình ảnh cô ấy vừa khóc vừa ăn kẹo trong khi tỏ ra không muốn ăn chỉ vì bị tôi chọc ghẹo.
10 trên 10….
Nhìn cái cách cô ấy cắn cây kẹo mút, chẳng có gì trên thế giới có thể dễ thương đến mức này.
“Chỉ bị tôi chọc một chút mà cậu đã run lẩy bẩy và khóc như một đứa trẻ lên ba. Cậu là con nít à? Cậu nghĩ tôi sẽ làm mấy chuyện đó thật sao?”
Cô nàng đã ngừng khóc và vẫn ngậm cây kẹo trong miệng trong lúc nhắm mắt, tôi cảm thấy không ổn nên chỉ đành ngậm miệng lại. Rồi cô ấy mở mắt ra và nhìn tôi.
"Cậu sẽ làm vậy! Ngay cả khi cậu không làm vậy với những đứa trẻ khác, cậu chắc chắn sẽ làm vậy với tôi!”
Huh. Tôi cảm thấy cô ấy thẳng thắn một cách đáng ngạc nhiên.
Dù cho tôi không làm vậy với những đứa trẻ khác, nhưng nếu cô ấy xin nghỉ phép và quay lại trường sau một năm, cô ấy nghĩ tôi nhất định sẽ bắt nạt cô ấy cho đến chết.
Đúng ra, cô ấy là một đứa trẻ thông minh hơn tôi rất nhiều. Cô ấy có thể dự đoán chính xác rất nhiều hành vi của tôi mà đến cả tôi cũng không hề hay biết. Ban đầu, cô ấy tưởng việc tôi bảo cô ấy đừng nghỉ phép như một kiểu tỏ tình, nhưng rồi tôi lại quay sang trêu chọc cô ấy vì suy nghĩ đó.
Đó là cái cách mà tôi dùng để đối xử với cô ấy.
Nếu tôi có một đứa con gái, tôi nghĩ tôi sẽ chọc ghẹo đứa con gái của mình hệt với cái cách tôi chọc cô ấy. Gaaah! Cô ấy càng khóc thì càng khiến tôi thích thú và muốn trêu chọc cô ấy nhiều hơn.
Chắc chắn 100% tôi sẽ đối xử với cô ấy như thế.
Harriet có vẻ đã khẳng định rằng nếu cô ấy nghĩ phép, cô ấy sẽ phải sống một cuộc sống như trong địa ngục tại Temple với tư cách là hậu bối của Reinhardt.
“Chà... Thành thật mà nói, sau khi nghe phân tích của cậu, tôi không thể phủ nhận bản thân sẽ không làm thế. Vậy tại sao cậu lại vẫn muốn nghỉ phép? Có lý do nào không?”
“Cậu định làm gì nếu biết được thông tin đó?”
Sau khi hỏi rằng sẽ tôi sẽ làm gì với thông tin đó, Harriet nghiên đầu sang một bên cùng với một tiếng “Hmpf”.
I/Dù cậu có phớt lờ tôi, khinh thường tôi hay sỉ nhục tôi là một kẻ ăn xin, thì cũng đều vô ích.
Cậu đã thua ngay khi cậu chịu theo tôi đến đây và nói chuyện cùng tôi.
“Nói cậu nghe thì có ích gì chứ? Bộ cậu tưởng rằng cậu có thể làm gì đó cho tôi sao?”
Thật ra tôi cũng chẳng có ý kiến hay ho nào cả, nhưng chúng tôi có thể cùng nghĩ ra một phương pháp nào đó trong lúc trò chuyện. Và nếu chúng tôi vẫn không thể nghĩ ra bất kỳ phương pháp nào và cô ấy vẫn không muốn rời khỏi lớp học này, tôi có thể sử dụng “Sửa đổi”. Tuy nhiên, tôi không rõ mình sẽ phải tốn bao nhiêu điểm để khiến Đại công tước Saint-Owan không tiếp tục ép buộc Harriet phải nghỉ phép.
Harriet nheo mắt lại nhìn tôi. Chắc chắn là cô ấy không hề đặt niềm tin nào lên tôi cả. Cô ấy chỉ coi tôi như cọng cỏ cứu mạng cuối cùng khi không còn sự lựa chọn nào khác.
“Chẳng phải cậu nên vui nếu tôi nghỉ phép sao? Rồi năm sau cậu có thể bắt nạt tôi thỏa thích như cậu muốn.”
Dường như Harriet đang suy nghĩ về một điều hoàn toàn khác. Cô ấy nghĩ tôi sẽ rất vui vì tôi có thể bắt nạt cô ấy thỏa thích, vậy nên cô ấy thắc mắc tại sao tôi lại không muốn cô ấy nghỉ phép.
“Ah, nãy chỉ là nói giỡn thôi. Tôi không hề muốn cậu nghỉ phép.”
Có một vài lý do phức tạp đằng sau việc này, nhưng rất khó để tôi giải thích cho cô ấy hiểu.
"Tại sao…. cậu không muốn tôi nghỉ?”
Chết tiệt.
Tại sao tôi phải tiếp tục chơi cái trò vấn đáp vô bổ này với cô ấy chứ?
…Cô ấy trông rất phấn khích.
Mẹ kiếp.
“Chỉ là, ở bên cạnh cậu rất vui.”
Ah.
Nhưng nói thật thì, đúng là vui thật. Harriet nhăn mày lại, trông như cô ấy tự cảm thấy bản thân thật ngốc khi mong đợi bất cứ điều gì từ tôi.
“Này! Sau cùng cậu chỉ không muốn tôi nghỉ phép là để tiếp tục trêu chọc tôi!”
“Dù là vậy đi nữa, quan trọng nhất vẫn là kết quả sau cùng! Cậu không muốn nghỉ học kỳ này! Tôi cũng không muốn cậu nghỉ! Dù lý do của tôi là gì thì chúng ta đều có cùng một mục đích, không phải sao?”
Ánh mặt của Harriet trông như đang chửi rủa tôi. Không, ý tôi là, nếu chúng ta có cùng mục đích, thì lý do của tôi cũng đâu có quan trọng gì đâu?
Trước kia thái độ cô ấy khá mơ hồ không biểu hiện rõ ra cô ấy có thích tôi hay không. Còn bây giờ biểm cảm ghê tởm thể hiện rõ trên khuôn mặt của cô ấy.
Chà, con người đều có những thứ mà họ thích cũng như thứ họ ghét, đó là một phần để tạo nên con người.
Nói cách khác, con người giống như món cheonggukjang vậy.
Lúc đầu, cái mùi của nó như kiểu “Ew!” nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ bắt đầu nghĩ khác đi như:
A.
Món này.
Có lẽ mình cũng không ghét nó đến mức đó.
Mình muốn nếm lại nó sau một thời gian dài...
Cái cảm giác đại loại như thế?
Dù sao đi nữa, lúc này trông Harriet thật sự rất khó chịu, nhưng cuối cùng cô ấy cũng chịu mở miệng vì nghĩ rằng mọi chuyện chẳng thể nào tệ hơn được nữa.
“Cha tôi... bảo tôi xin nghỉ phép. Rất nhiều lần.”
Hệt như dự đoán.
* * *
Harriet bắt đầu giải thích hoàn cảnh của mình.
Khi tin tức về vụ khủng bố ở Thủ đô Đế Quốc lần đầu bị lộ ra, Đại công tước lúc đó đang ở tại Thủ đô Đế Quốc chứ không phải Đại công quốc Saint-Owan. Trong thời gian diễn ra lễ kỷ niệm chiến thắng của Đế Quốc, hầu hết các quý tộc quyền lực đều có mặt ở thủ đô.
Harriet không gặp cha mình ở Đại công quốc, cô ấy vẫn luôn ở Thủ đô. Trong trường hợp đó, cô ấy có thể lập tức trở lại Temple, nhưng cô ấy đã không làm thế.
“Ông ấy nói với tôi rằng vì một việc như thế diễn ra giữa Thủ đô Đế Quốc, nên ngay cả Temple cũng quá nguy hiểm. Đó là lý do tôi vẫn luôn ở cùng cha...”
Sau cuộc khủng bố, lễ hội cũng như tất cả các sự kiện liên quan đến nó đã bị hủy bỏ. Đại công tước Saint-Owan có lẽ đã để Harriet ở đâu đó gần Lâu đài Hoàng gia hoặc bên ngoài Thủ đô Đế Quốc để bảo vệ cô ấy. Có lẽ ông ấy nghĩ rằng phải tự tay bảo vệ con gái của mình trong thời điểm Thủ đô hỗn loạn như thế là điều đương nhiên.
Đại công quốc Saint-Owan là nơi cực kỳ tiên tiến trong lĩnh vực ma thuật, và gia tộc của Đại công tước là một gia tộc pháp sư. Do đó, Harriet de Saint-Owan ít nhiều đã được định sẵn là mang trong người dòng máu của pháp sư xuất chúng nhất từ khi mới được sinh ra.
Cô ấy được ban phước cho một tài năng mạnh mẽ có thể sử dụng tất cả các loại ma thuật, gồm cả ma thuật triệu hồi, ma thuật tấn công, ma thuật hỗ trợ, ma thuật chế tạo, ma thuật tâm trí, giả kim thuật và thậm chỉ là cả ma thuật đen. Harriet sở hữu tài năng cho phép cô ấy hiểu và có thể sử dụng được bất kỳ loại ma thuật nào có tồn tại một cách hoàn hảo.
Nói cách khác, vì gia tộc Saint-Owan là một gia tộc có nguồn gốc từ ma thuật,
nên Đại công tước là một đại pháp sư cấp cao. Dù sao ông ấy cũng đã từng tham gia vào Chiến tranh Thế giới Quỷ.
Đại công tước Saint-Owan hiện là một trong những pháp sư mạnh nhất của Đế Quốc.
Ông ấy thừa sức để bảo vệ con gái của mình, vậy nên ông ấy không thể tiếp tục cho cô ấy theo học tại Temple khi Thủ đô Đế Quốc vừa bị tấn công. Ông ấy muốn cô nhập học vào một trường ma pháp trong lãnh thổ của mình hoặc sẽ trực tiếp dạy cho cô ấy, dù cho nền giáo dục đó có thể không tốt bằng Temple.
Thẳng thắn mà nói, thì ngay từ đầu cô ấy đã không cần phải đến Temple làm gì cả.
“Theo lời cậu nói, không phải ông vẫn luôn giữ cậu bên cạnh sao?... Làm thế nào mà cậu trở lại Temple được?”
Có vẻ như Harriet được phép tạm thời trở lại sau khi mè nheo, khóc lóc và làm ầm ĩ lên trước mặt cha mình, người muốn cô ấy nghỉ học ở Temple.
Tuy nhiên, có lẽ ông đã biết tin cô ấy có thể nghỉ phép ở Temple và quay trở lại vào năm sau. Đây có lẽ là điều kiện thỏa hiệp cuối cùng mà Đại công tước Saint-Owan đồng ý.
Một năm có lẽ là khoảng thời gian đủ để bắt được phủ phạm và ổn định lại Thủ đô Đế Quốc.
Thật ra, phân tích của Đại công tước cũng khá hợp lý. Đúng hơn, trong trường hợp này, việc Harriet nhất quyết không chịu nghỉ phép mới là vô lý.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất chính là tôi chắc cmn chắn rằng từ thời điểm này sẽ không còn bất kỳ cuộc khủng bố nào xảy ra nữa. Tất nhiên, tôi không thể đoán trước được tương lai, nhưng không có khả năng Harriet sẽ bị cuốn vào cuộc bạo loạn của quỷ tộc.
Dù sao đi nữa, tôi là người duy nhất biết những lo lắng của Đại công tước tại thời điểm này là hoàn toàn không có cơ sở.
“Thử khóc lóc và làm ầm lên rằng cậu không muốn nghỉ phép.”
“Tôi đã thử r…!”
Tất nhiên, cô ấy đang tính nói cô ấy từng thử làm vậy rồi, nhưng cô nàng đột nhiên giật mình và nhanh chóng bịt miệng lại. Cô ấy nghĩ rằng tôi sẽ chê cười vì cô ấy vẫn còn khóc lóc nhõng nhẽo trước mặt phụ huynh.
“Trẻ con mà, khóc lóc cũng có sao đâu. Không cần phải xấu hổ đâu, cậu nói phải không?”
Sẽ cực kỳ xấu hổ nếu tôi làm mấy việc như thế, nhưng cô ấy được phép làm vậy. Trước lời nói của tôi, vẻ mặt của Harriet trở nên ảm đạm. Mặt cô ấy lại đỏ như cà rốt và cô ấy hơi cúi đầu xuống.
“Không có tác dụng gì đâu….”
Cuối cùng, cô ấy vẫn thú nhận bản thân từng khóc lóc và mè nheo một cách tuyệt vọng. Từ góc nhìn của Đại công tước, ông ấy sẽ không cho phép con gái mình đi chỉ vì cô ấy khóc lóc ầm ĩ. Dù sao thì đây là quyết định có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của con gái ông ấy.
“Hmm…. Chúng ta nên làm gì đây?"
Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do hợp lý nào để Đại công tước cho phép con gái mình tiếp tục học ở Temple trong năm nay. Trước những suy nghĩ mơ hồ của tôi, đôi mắt đang nhắm của Harriet mở ra và nhìn chằm chằm tôi về phía tôi.
"Cái gì? Vậy kết quả là cậu cũng không thể nghĩ ra bất kỳ biện pháp nào.”
“Không, tôi chỉ bảo rằng chúng ta nên ngồi cùng nhau để suy nghĩ ra biện pháp. Chứ tôi có từng nói tôi có cách để giải quyết chuyện này chưa?”
“Hmpf!”
“Cứ*t cũng cần phải rặn mới rớt ra ngoài được mà, đúng không? Vậy nên ta cũng phải rặn mới ra được ý tưởng chứ.”
“Eeeeew! Đồ bẩn thỉu! Cậu làm tôi buồn nôn quá!"
“Sao? Bộ cậu đi ỉa không rặn hay gì?”
“Eww! Urg! Aah!”
Harriet bịt tai lại và hét lên như thể đang giả vờ không nghe thấy tôi nói gì. Có vẻ cô ấy cảm thấy cuộc trò chuyện với tôi đang dần chệch theo hướng tồi tệ hơn thay vì đi đến câu trả lời.
Sẽ thật vô nghĩa nếu dùng những lý do như ‘cô ấy sẽ bị tụt lại phía sau nếu cô ấy nghỉ phép’. Cô ấy là một đứa trẻ rất đặc biệt, vậy nên Đại công tước có thể thuê các pháp sư từ lãnh thổ của mình đến dạy riêng cho cô ấy.
Vậy lấy lý do ‘một đứa trẻ như cô ấy không muốn xa cách với bạn bè’ thì sao? Đại công tước sẽ chỉ nói rằng cô ấy có thể gặp lại họ vào năm sau.
Chẳng có bao nhiêu lý do để Harriet có thể tiếp tục ở lại Temple.
Toàn là mấy lời biện minh.
Tôi không biết mình cần làm gì để đứa trẻ này khỏi bị ép phải nghỉ học, nhưng chúng tôi chẳng thể nghĩ ra được lý do chính đáng nào. Tôi hoàn toàn tin rằng sẽ không còn bất cứ nguy hiểm nào xảy ra, nhưng tôi nghĩ Đại công tước sẽ không tin lời tôi...
Không, đến ngay cả Hoàng tử và Công chúa vẫn đi học ở Temple như thường, vậy tại sao một vị Đại công tước hành động như thế trong khi ông ta còn chẳng bằng cái rắm khi so sánh với bọn họ?
Tôi tức điên lên đi được.
Ah. Nghĩ lại thì, đúng là thế rồi.
Sao mình không dùng nó làm lý do?
“Hoàng tử và Công chúa đi học ở Temple như thường. Đúng không?”
Cả hai người họ dường như không có ý định nghỉ phép. Từ đầu thì cả Lâu đài Hoàng gia và Temple đều nằm ở Thủ đô Đế Quốc, vậy nên có nghỉ phép hay không cũng đều như nhau.
"……Huh."
“Nhưng nếu cậu đột nhiên nghỉ phép trong tình huống này, chẳng phải hai người họ sẽ có ấn tượng xấu về gia tộc Saint-Owan sao?”
“H, huh? Ch, chuyện đó... Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Harriet tái mặt khi tôi đột nhiên nhắc đến Hoàng tử và Công chúa.
“Không, cách này sẽ có hiệu quả. Cả hai người quan trọng như bọn họ vẫn đến Temple ngay cả sau khi sự kiện như thế xảy ra tại Thủ đô, nhưng mặt khác, một công tước như cậu, lại xin nghỉ phép vì sợ Thủ đô quá nguy hiểm. Nếu ta mở rộng vấn đề này ra một chút, chẳng phải ta có thể biến nó thành Đại công tước phớt lờ độ an toàn của Temple và đồng nghĩa ông ấy đang phớt lờ đến sự an nguy của cả Hoàng tử và Công chúa không?”
“Hả…?”
Tất nhiên, mọi chuyện đều phải phụ thuộc vào cách diễn đạt của người nói. Trên thức tế, nếu phải nói rõ ra liệu hai người đó có quan tâm về vấn đề này hay không, câu trả lời sẽ nghiên về không quan tâm. Tuy nhiên, nó vẫn có thể trở thành một vấn đề miễn là chúng tôi đủ khả năng để biến nó thành vấn đề.
Và giờ đang là thời điểm nhạy cảm.
Lớp Royal như đang đứng trên bờ vực vì Hoàng tử và Công chúa. Vậy nên, hẳn bầu không khí trong Lâu đài Hoàng gia còn căng thẳng hơn thế này nhiều.
Những câu nói như “Tôi muốn con gái mình nghỉ phép vì ở đây rất nguy hiểm!” đều là những câu nói khá nhạy cảm trong thời điểm này.
Bên cạnh đó, cô ấy không chỉ là một học viên bình thường nào đó ở Temple, mà cô ấy là bạn cùng lớp với vị Hoàng tử cao quý nhất.
Tùy thuộc vào cách giải thích tình huống này, có thể suy ra rằng đây là hành động xúc phạm Hoàng tử. Trong khi Hoàng tử đang phải đau đầu vì vụ khủng bố này, nàng công chúa nhỏ của Đại công quốc Saint-Owan lại xin nghỉ phép vì cô ấy nghĩ rằng Temple quá nguy hiểm.
Hành động này có thể coi như là đang ném một tảng đá lên một tầng băng mỏng.
“Bertus và cậu thậm chí còn học cùng lớp. Và dù không phải cố ý, nhưng hành động này của cậu có thể khiến Hoàng tử cảm thấy tổn thương. Ngoài ra, dù Thủ đô vừa trải qua một sự cố, nhưng Hoàng tộc Đế Quốc vẫn là gia tộc quyền lực nhất trong suốt cả lịch sử. Nếu cậu khiến một trong hai mất thiện cảm, tương lai của cậu sẽ gặp rất nhiều vấn đề. Quan trọng hơn là, đây không phải vấn đề chọn bên, hành động của cậu có thể xúc phạm đến đồng thời cả hai bên.”
Đây không phải vấn đề bỏ một bên để chọn bên còn lại. Vấn đề này có thể sẽ khiến bạn mất đi sự ưu ái của cả hai bên.
Mặt Harriet hoàn toàn tái nhợt khi nghe những lời của tôi. Cho dù cô ấy có cảm thấy bản thân quyền lực và cao quý đến mức nào, cô ấy vẫn là kiểu người có xu hướng khép mình lại trước những người có địa vị cao hơn.
“V, vậy…. vậy, tôi phải làm sao? Chẳng phải thế này tệ lắm sao?”
….Khoan, sao nó lại thành ra thế này?
“…Này, đồ ngốc. Tôi nói cậu nghe là để cậu biết lựa lời đi thuyết phục cha cậu. Tại sao kết quả người bị thuyết phục lại trở thành cậu vậy?”
"Ah…. Huh?"
Harriet ngạc nhiên đến nỗi cô ấy thậm chí còn không thể trả lời tôi một cách đàng hoàng.
Nếu mọi chuyện diễn ra hệt như chúng tôi vừa nói, thì đây chắc chắn là một vấn đề nghiêm trọng, nhưng thực tế không phải vậy. Đó là lý do tôi bảo cô ấy nói với cha rằng nghỉ phép có thể gây mất lòng một số người trong thời điểm nhạy cảm này và có thể dẫn đến rất nhiều rắc rối.
Tuy nhiên, cô nàng lại nghĩ đây là sự thật nên đã ngồi run cầm cập nãy giờ.
“Cậu có thật sự nghĩ rằng họ sẽ cảm thấy bị xúc phải chỉ vì cậu xin nghỉ phép?”
Gia tộc của Đại công tước Saint-Owan đúng là một gia tộc rất hùng mạnh. Họ không phải là một gia tộc sẽ cảm thấy sợ hãi bởi vì vô tình xúc phạm vài người như thế.
Nói cách khác, ngoại trừ Hoàng tử và Công chúa, những người có cấp bậc tương đương với cô ấy trong lớp chỉ có A-3 Liana de Grantz, con gái của Công tước Grantz và A-6 Heinrich, người thuộc hoàng tộc Kernstadt.
“Đó chỉ là do tôi bịa ra thôi. Trên thực tế, khả năng cao là họ còn không thèm quan tâm, nhưng điều quan trọng nhất là phải khiến cho cha cậu nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này. Vậy nên ta mới diễn đạt vấn đề theo hướng đó. Nếu Temple thật sự nguy hiểm, vậy tại sao họ vẫn đi học? Suy ra, nơi đây rất an toàn. Và chắc rằng cậu đứng thẳng người khi nói chuyện với cha cậu.”
“O, ooh….”
Harriet gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Tôi không chắc việc này có hiệu quả hay không, nhưng ít nhất cũng đáng để thử.
“Giờ ta đã có hai lý do để dùng. Đầu tiên, là tình hình lúc này khá nhạy cảm nên việc nghỉ phép có thể để lại ấn tượng rất xấu đối với Hoàng tử và Công chúa. Thứ hai, cả hai người đó vẫn tiếp tục học tại Temple vì họ tin rằng nơi đây an toàn, và cho dù trước đây không an toàn, nhưng hiện tại an ninh của Temple đã được tăng cường rất nhiều, đồng nghĩa nó đã an toàn hơn trước rồi. Hãy diễn đạt theo cách đó.”
“À, …. Ừ."
Harriet gật đầu sau khi nghe tôi nói một tràn. Chà, tôi không chắc sẽ thành công, nhưng thà có còn hơn không. Ý tôi là, Harriet đã chịu nói chuyện với tôi, vì thế nếu sau này có nghĩ ra được ý tưởng tốt hơn, tôi sẽ nói cô ấy nghe sau.
Sẽ càng tốt hơn nếu chính Bertus khuyên cô ấy đừng nghỉ phép.
Nếu Bertus là người nói cô ấy đừng nghỉ, những lý luận của tôi sẽ đạt được hiệu quả tối đa. Chẳng phải sẽ thật tuyệt vời nếu hắn ta chịu mở lời sao? Dù chỉ là bày tỏ một cách gián tiếp thôi cũng được.
Bằng cách đó, người nghe có thể diễn giải lời nói đó theo cách mà họ muốn. Ngay cả khi Bertus nói vậy chỉ vì một lý do đơn giản là hắn ta không muốn bạn cùng lớp của mình phải lưu ban thêm một năm.
Tôi có nên nhờ Bertus nói với Harriet gì đó liên quan đến chuyện nghỉ phép không?
Làm vậy có thể tạo ra chứng cứ rõ ràng, nhưng tôi phải miễn cưỡng nợ hắn ta một lần. Tôi cảm thấy bản thân cần phải suy nghĩ thêm về việc này.
Dù sao thì, sau khi lắng nghe toàn bộ những lời tôi nói từ nãy đến giờ, Harriet nhìn tôi một cách trống rỗng.
“C... Cậu bị làm sao vậy?”
Nếu cẩn thận lắng nghe thì sẽ nhận ra được những lý do của tôi toàn là bịa đặt, có lẽ đó là lý do tại sao cô ấy nhìn tôi như vậy. Tuy nhiên, cũng có thể là cô ấy ngạc nhiên khi tôi là người đã nghĩ ra được những lý do nói trên.
“Dồn đủ cố gắng thì sau cùng sẽ nhận được kết quả tương xứng.”
"Hả?"
Biểu cảm của Harriet càng trở nên kỳ lạ hơn, như thể cô ấy không hiểu tôi đang nói cái quái gì. Sau đó, Harriet và tôi tiếp tục nói về những chi tiết cụ thể.
“Không, cậu cứ nói những gì nảy ra trong đầu cậu là được... Chà, cậu biết đấy, chúng ta có thể viết sẵn kịch bản nếu cậu muốn?”
“Tôi sẽ lo lắng và quên hết lời thoại!”
“Chết tiệt. Cậu thực sự là một học viên thuộc chuyên ngành ma thuật sao?”
"Tôi không phải là đồ ngốc!"
“Không, vừa rồi tôi còn chưa hề nói cậu là đồ ngốc, phải không? Cậu tự coi mình thành đồ ngốc à?”
“Hiện tại cậu không nói, nhưng trước đây cậu toàn nói vậy! Tên ngốc nhà cậu!”
Cứ thế, chúng tôi vừa trò chuyện vừa cãi nhau trong phòng ăn. Trước khi tôi nhận ra, màn đêm đã buông xuống.
“…….”
"Oh. Hóa ra cậu ở đây."
"Huh?"
Và như mọi khi, giờ là lúc Ellen Artorius xuất hiện.