“Nói thật thì, tôi nghĩ chúng ta nên dành nguyên ngày hôm nay để đi chơi. Nay là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ đấy, cậu biết không? Cho dù không bị thoái hóa cột sống thì cậu vẫn sẽ bị rụng tóc nếu cứ liên tục vùi đầu vào luyện tập như thế. Cậu có biết như điều đó đáng sợ đến mức nào không?”
"Rụng tóc?"
“Đúng. Nếu cậu luyện tập quá sức thì tóc cậu sẽ rụng hết. Chân tóc còn quan trọng hơn cả mạng sống của cậu. Vậy nên lết đít theo tôi ngay trước khi cậu hối hận.”
“Cậu đang bị rụng tóc?”
"Không, tôi không hề! Tuyệt đối không! Không bao giờ trong suốt cả cuộc đời của tôi! Đây được gọi là biện pháp phòng ngừa! Sau này cậu sẽ cảm thấy biết ơn tôi.”
Sau buổi tập sáng vào Chủ nhật, tôi kéo Ellen ra Phố Chính. Có vẻ như cô ấy vẫn không tin chuyện rụng tóc và mấy thứ khác. Chỉ đơn giản là cô ấy đã bỏ cuộc để tôi kéo đi.
Tuy nhiên, nếu tôi làm vậy trong quá khứ, cô ấy sẽ không để tôi kéo cô ấy đi dễ dàng như thế này và sẽ thẳng thừng từ chối tôi. Nhưng nhìn cô ấy miễn cưỡng theo sau tôi như thế này, tôi cảm thấy mối quan hệ giữa chúng tôi đã tiến gần hơn một chút.
Thời gian trôi qua, ai rồi cũng phải thay đổi.
Bất kể nhìn thế nào đi chăng nữa, trông tôi vẫn tệ hơn nhiều so với Nam tước Ashura.
[note50694]
Chỉ mới đây tôi đã gây ra một vụ khủng bố ở Thủ đô, và vài ngày sau đó tôi lại ăn vạ với một bạn học ở Temple muốn ra ngoài chơi vào cuối tuần.
Mình đang làm cái gì thế này?
"Cậu muốn ăn gì? Tôi mời."
Vì đã bỏ lỡ bữa trưa ở Temple nên chúng tôi quyết định ăn gì đó trước. Chúng tôi bị cấm ra khỏi Temple, vậy nên chúng tôi chỉ có thể đến những nơi ở gần đây.
“Không phải Cheonggukjang là được.”
Ellen này lập tức trả lời vì cô ấy biết nếu cô ấy không nói gì, tôi sẽ lại kéo cô ấy đi ăn cái món địa ngục ấy.
Cô ấy ghét nó đến thế sao?
“Tôi cứ tưởng cậu thích cheonggukjang?”
“Tôi ăn nó chỉ vì nó được đặt trước mặt tôi.”
“Nghe sốc thật….”
Có vẻ như cô ấy không thật sự thích món này. Thật kỳ lạ. Tôi thề đấy. Cũng có thể là do cô ấy ăn chưa đủ nhiều.
Chậc.
Có vẻ vẫn cần thêm một khoảng thời gian để khiến cô nàng thích ăn món này.
“Vậy, ý cậu là gì cũng được ngoại trừ choenggukjang?”
“Tôi không thích ăn mấy thứ kỳ lạ.”
Ellen lần nữa cắt lời trong lúc nhìn thẳng về phía tôi.
Tôi và Ellen học cùng lớp kiếm thuật vào thứ ba hàng tuần, vậy nên chúng tôi thường đi ăn trưa cùng nhau. Và mỗi khi cô ấy để tôi chọn món, tôi đều sẽ chọn những món ăn kỳ lạ và khiến cô ấy trải qua một bữa ăn khó khăn.
Một ví dụ điển hình là sầu riêng. Tôi không biết tại sao, nhưng thế giới này lại có món đó. Sau khi ăn một miếng, cô ấy vứt nó ngay xuống đường, hoàn toàn không giống với cô ấy chút nào.
Sau đó, cô ấy đến một góc tường và nôn mửa.
“Tại sao, đều là trải nghiệm cuộc sống cả đấy.”
Chắc quanh đây cũng có bán đậu hũ thối nên tôi rất muốn để cô ấy nếm thử.
"Không. Cậu chỉ thích toàn những món kỳ lạ.”
Không phải do tôi thích những món ăn kỳ lạ, chỉ là do tôi thích xem phản ứng của cô ấy khi ăn những món này.
Thành thật mà nói, nếu cứ ăn những món này liên tục, tôi nghĩ chắc mình cũng sẽ nôn mất.
“Tôi muốn ăn thịt.”
Sau cùng, Ellen thấy rằng không thể tiếp tục để việc này lại cho tôi, vậy nên cô ấy đã tự chọn món mình muốn ăn.
“Ừ, cuối cùng cậu cũng đã vượt qua được vấn đề tự lựa chọn theo ý thích rồi.”
Tôi hành động như thể tôi đang dạy cô ấy một bài học về việc tự đưa ra quyết định theo ý thích của mình. Ellen tiếp tục đi về phía trước mà chẳng thèm để ý đến mấy lời vô nghĩa của tôi.
* * *
“Tôi thỏa mãn rồi.”
“Vậy thì ăn thêm đ... Không. Cậu không được ăn thêm.”
Theo phản xạ, khi tôi vừa bảo Ellen ăn thêm một phần 400 gram bít tết thăn, tôi đã nhanh chóng sửa lại lời của mình. Nếu cô ấy ăn thêm, tôi sợ rằng túi tiền của mình sẽ không cánh mà bay mất.
“Mười đĩa là quá đủ rồi.”
Cửa hàng này là một trong những cửa hàng có mức giá khá cao trong số các cửa hàng tại Phố Chính. Dù được cho một số tiền tiêu vặt kha khá, nhưng để nuôi được cô nàng này thì bạn cần phải cướp ngân hàng hoặc gì đó tương tự.
Ellen có vẻ hơi ủ rũ. Tất nhiên, những người khác cũng có thể dễ dàng đọc được biểu cảm của cô ấy.
Thực tế là cô nàng này dễ đọc đến một cách đáng ngạc nhiên.
“Ah, được rồi! Nhưng chỉ một phần nữa thôi đấy!”
“Vậy, thêm một phần bít tết Porterhouse ”
“...Chồng đĩa này cao thật.”
Thật sai lầm khi mời cô ấy đi ăn ngoài.
* * *
“Giờ đến lượt cậu trả tiền cho món tráng miệng. Đây là luật bất thành văn.”
"Được."
Ellen, người đã càn quét hoàn toàn những món bít tết mà tôi mua, nhẹ nhàng gật đầu trước lời nói của tôi khi chúng tôi trên đường tới quán tráng miệng. Tại Phố Chính không chỉ có các nhà hàng mà còn có các quán cà phê và nhiều cơ sở giải trí khác nhau.
Dù thiết lập như vậy nhưng ngoại trừ một số cửa hàng có chọn lọc, tôi chưa từng mô tả chi tiết về những loại cửa hàng có tại đây.
-Kang!
Và vì lý do nào đó, tôi có thể nghe thấy tiếng phát ra từ những nơi trông có vẻ như là sân đánh bóng. Chỗ đó thật sự là sân đánh bóng à? Họ thay thế máy ném bóng thứ gì được cơ chứ?
Lời giải thích hợp lý nhất là họ có một loại máy ném bóng chạy bằng ma thuật? Nếu vậy thì dễ hiểu rồi.
Không chỉ có vậy
-Pang!
Lúc đầu, tôi tự hỏi âm thanh đó là gì, nhưng hóa ra đó là thanh từ những cây cung.
-Ngay tâm!
Nó trông giống như trò chơi bắn súng [note50693] , nhưng thay vào đó họ sử dụng cung tên thay cho súng. Cũng có vài người sử dụng phi tiêu hoặc những thứ khác. Sao ở đây lại có mấy cửa hàng giải trí tạp nham có pha trộn yếu tố hiện đại thế này? Tôi đoán đây hẳn là hậu quả của trình độ tưởng tượng kém cỏi của tôi.
Ah, thì ra toàn bộ là do lỗi của tôi.
Mỗi lần nhớ lại bản thân đang bị mắc kẹt trong một thế giới thuộc thể loại giả tưởng trung cổ kết hợp hiện đại, tôi lại cảm thấy sau gáy mình ngứa ran.
“Tôi nghĩ chúng ta sẽ chẳng thể tìm thấy bất cứ thứ gì ở đây.”
“Có lẽ cậu nói đúng.”
Chúng tôi đang đi tìm một cửa hàng tráng miệng chứ không phải một cửa hàng giải trí. Khi tôi chuẩn bị quay đầu lại, tôi chợt nghe thấy một giọng nói khá quen tai.
-K, Không! Ah. Không thể như thế được! Tại sao!
Một giọng nói rên rỉ phát ra từ một cửa hàng gần đó. Tôi chỉ có thể nhìn thấy từ phía sau nên tôi không chắc cô ấy đang làm gì, nhưng có vẻ cô ấy đang vật lộn để kéo dây cung.
-Pach!
“Ah! Bắn hụt rồi!”
Rất khó để kéo dây cung nếu bạn không biết cách dùng cung sao cho chính xác. Trông có vẻ như cô ấy chỉ đang lãng phí tiền của chính mình.
Khi tôi đến gần hơn và thấy rõ khuôn mặt của người đang ở trước mắt, tôi lập tức nhận ra cô ấy là ai.
“Chào, tiền bối.”
“U, urgh!”
Cô gái có thân hình nhỏ hắng giật mình khi nghe thấy có người gọi cô ấy, khiến cô ấy bắn trật mục tiêu.
“Cô đang làm gì ở đây vậy?”
“L, là... Là cậu?”
Đó là Redina, một tiền bối nhỏ con năm hai mà tôi đã từng có vài xích mích trong quá khứ.
“Cô ở đây có một mình thôi à? Đám anh chị của cô đâu rồi?”
Có vẻ như cô ấy chỉ đi chơi có một mình. Nếu có người khác ở đây, họ sẽ không nỡ để một cô gái nhỏ nhắn phải vật lộn với cây cung như thế này. Trông cảnh tượng này thảm không nói nên lời.
Nghe được những lời của tôi, Redina lớn tiếng phản bác.
“Họ không phải anh chị, họ là bạn của tôi!”
“Ah, sao lại hét lên như thế?”
Dù sao thì, tôi cảm thấy có lỗi với cô ấy vì nhiều lý do. Adriana nói với tôi rằng thực ra cô ấy là một người yếu lòng và cô ấy cảm thấy lo lắng về việc tôi có thể bị thương trong trận đấu tay đôi đó.
Tôi thực sự muốn xin lỗi cô ấy, nhưng đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có cơ hội để làm vậy. Tôi không ngờ rằng mình sẽ gặp cô ấy ở một nơi như thế này.
Khi tôi tiến lại gần hơn để xem cô ấy đang làm gì, có vẻ cô ấy đang tham gia một trò chơi bắn cung. Nói cho dễ hiểu, muốn lấy quà thì phải tích đủ điểm. Phần này giống hệt như trò chơi ở hiện đại.
Tuy nhiên, các mục tiêu ở khá xa, nên tôi nghĩ cô nàng nhỏ con này sẽ khó có thể bắn trúng các mục tiêu này. Có lẽ là sau 2 năm nữa thì có thể.
“...Ý tôi là, nhìn là biết cô đếch thể bắn trúng rồi, sao cứ nổi sùng lên thế?”
"Cái gì!"
Dù biết mình không thể bắn trúng nhưng cô ấy vẫn cố chấp mà chơi. Nói vậy nhưng cái tên chủ tiệm ngồi trơ mắt nhìn cảnh này hẳn cũng là một kẻ có vấn đề về đầu óc.
Nhìn danh sách giải thưởng, toàn bộ chúng đề là búp bê. Cái quái gì thế này?
“Tôi không quan tâm cậu muốn nói gì, vậy nên đừng làm phiền và biến chỗ khác giùm tôi.”
Redina đẩy tôi ra và bảo tôi đừng làm phiền cô ấy.
“Dù không biết cô muốn làm gì, nhưng có lẽ tôi có thể giúp đấy.”
"Hả?"
Nghe những lời này, biểu cảm của Redina hơi thay đổi.
“Ý tôi là, tôi muốn xin lỗi về những hành động lần trước. Thành thật mà nói, tôi đã nghe Adriana nói khá nhiều về cô. Tôi đã định xin lỗi từ trước đó rồi nhưng tôi chưa có cơ hội để làm vậy. Vậy nên, để tạ lỗi cho những lời tôi từng nói, để tôi giúp cô lần này.”
“……Cậu có giỏi bắn cung không?”
Tôi không đến mức giỏi, nhưng tôi tự tin rằng mình giỏi hơn cô ấy. Redina thở dài và đưa cho tôi cây cung.
“Cô muốn cái nào?”
"Cái đó."
Redina đang chỉ vào một món đồ chơi nhồi bông hình con gấu. Khi tôi hỏi cô ấy đang nhắm đến giải thưởng nào, cô ấy ngay lập tức chỉ thẳng vào nó như một đứa trẻ.
Trông con gấu bông đó khá lớn, nhưng...
……Nó là giải nhất.
"Ah. Tốt thôi."
Tôi mua một vé và kéo dây cung.
Mình là một cung thủ thiên tài.
-Pặc!
Tất nhiên, mọi chuyện chẳng diễn ra như những gì tôi mong muốn.
* * *
Cần phải bắn toàn bộ 10 mũi tên trúng mục tiêu 100 điểm để đạt được điểm số tối đa là 1000. Và vật phẩm mà Redina nhắm đến là giải thưởng chỉ có thể lấy được chỉ khi đạt điểm tối đa.
“…….”
“…….”
“…Cậu cũng có hơn gì tôi đâu?”
Tôi ghi được 120 điểm, điểm số chỉ đủ để nhận giải thưởng cơ bản nhất. Nó chẳng khác gì so với 0 điểm cả. Redina còn chẳng biết cách kéo cung. Ít nhất thì tôi biết, nhưng cái điểm số kia vẫn còn cách biệt quá lớn.
Nếu không có sức mạnh siêu nhiên của mình thì chắc tôi còn chẳng thể bắn trúng nổi một mục tiêu. Đây là lần đầu tiên tôi sử dụng cung tên, vậy nên tôi nghĩ rằng chỉ cần bắn trúng được một mục tiêu đã là thành tích quá tuyệt vời rồi.
“E hèm! Chà…. Có vẻ như không suôn sẻ lắm nhỉ?”
"Cái gì cơ? Cậu đang tỏ ra khoe khoang đấy à?”
Redina vẫn giữ thái độ như thể cô ấy giỏi hơn tôi và cho rằng tôi chỉ đang khoe khoang.
“Đó chỉ là khởi động thôi, lần này tôi sẽ nghiêm túc.”
Tôi mua thêm một tấm vé từ chỗ chủ tiệm.
“Tôi đã nói sẽ lấy cái giải thưởng đó cho cô, nhưng tôi chưa từng nói mình sẽ là người bắn.”
Ngay từ đầu tôi đã biết mình chẳng đủ trình để lấy giải nhất dù cho có cố thử bao nhiêu lần.
“Đây. Mời cậu biễu diễn.”
“?”
Tôi ngay lập tức đưa cây cung cho Ellen.
[note50692]
* * *
-Pặc!
"……Wow."
Redina mở to mắt và thẫn thờ nhìn mũi tên thứ mười trúng mục tiêu 100 điểm.
“…… Woah.”
Tôi cũng có phản ứng tương tự.
"……Huh."
Ngay cả chủ tiệm cũng bối rối.
Cô ấy chỉ nhìn mục tiêu một cách lơ đễnh và kéo dây cung, nhưng mỗi lần buông ra, mũi tên đều sẽ bay thẳng tới mục tiêu 100 điểm.
“Cậu đã từng dùng cung trước đây à?”
"Không hẳn."
Tài năng của cô ấy bao gồm cả năng lực sử dụng thành thạo tất cả các loại vũ khí. Thế quái nào mà cô ấy lại có thể nói rằng cô ấy không thường sử dụng cung trong khi cô ấy có vừa đạt được điểm tuyệt đối? Đây có phải một trò lừa đảo không? Mấy cái mục tiêu thậm chí còn chẳng gần tới mức đấy.
Ông chủ tiệm đưa cho Ellen giải nhất là con gấu bông lớn với vẻ mặt hơi thất vọng.
“Này, học viên. Mấy đứa như nhóc không nên làm mấy việc như này. Lần này ta sẽ đưa giải nhất cho nhóc, nhưng sẽ không có lần sau đâu, hiểu rồi chứ?
"……Vâng."
Tôi có thể hiểu lời phàn nàn của ông chú, vì nếu có người nào đó có tài năng về bằn cung đến đây mỗi ngày, cửa tiệm của ông chú sẽ sớm sạc nghiệp. Tất nhiên, tài năng của Ellen không phải là bắn cung.
Ellen ôm lấy con gấu bông to gần bằng mình và đứng đó. Redina nhìn chằm chằm vào con gấu bông trên tay Ellen. Cô ấy có vẻ hơi ghen tị.
Ellen lặng lẽ đưa con gấu bông lớn cho Redina.
“H, hả? Cô đưa nó cho tôi sao?”
“Tôi không cần nó.”
“W, woah! Cảm ơn! Cô đúng là một đứa trẻ ngoan!”
Ellen tôn trọng Redina vì cô ấy vẫn là tiền của chúng tôi. Redina có vẻ rất xúc động ôm lấy con gấu bông còn to hơn cả cơ thể mình. Cô ấy đi khập khểnh vì phải vác con gấu, nhưng cô ấy có vẻ rất cao hứng.
“Này, vừa rồi cũng là tôi trả tiền, có phải cậu nên trả lại số tiền đó cho tôi không?”
"……Ừ."
Redina nhìn tôi bằng một ánh mắt khinh miệt. Trông như cô ấy sẵn sàng ném con gấu bông đó đi chỉ vì mấy lời ngạo mạn của tôi.
“Cậu đúng là một kẻ đầy vấn đề, nhưng vấn đề lớn nhất của cậu chính là cậu không biết khi nào nên ngậm miệng lại.”
“Đó là vấn đề lớn nhất của tôi? Chỉ thế thôi à? Chà, cảm ơn vì lời khen đó.”
Redina rất vui vì cô ấy cuối cùng cũng nhận được giải thưởng này, nhưng mặt cô ấy lại đỏ lên khi nghe những lời trêu chọc của tôi. Nhưng biểu cảm đấy chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Redina quay sang nhìn Ellen với đôi mắt lấp lánh.
"Về chuyện đó! Này hậu bối, có phải cô rất giỏi mấy việc thế này không?”
“?”
Nơi mà Redina đang chỉ là một quầy hàng phóng phi tiêu ở bên kia đường. Tôi không rõ giải nhất là gì, nhưng chắc nó cũng là một thứ tương tự với con gấu bông này. Ellen khẽ gật đầu như thể cô không còn lựa chọn nào khác.
Khoan đã, con nhóc này.
“Giờ cô tính làm thế nào để xách theo thêm một con gấu bông khác với kích thước thế này?”
“C, chuyện đó….”
Chỉ ôm một con thôi đã khiến cô ấy trông vô cùng chật vật, nhưng nếu có thêm một con nữa thì làm thế nào mà cô ấy có thể mang chúng về ký túc xá được? Tất nhiên là tôi cũng có thể vác hộ cô ấy, nhưng làm vậy phiền thấy bà.
“Đừng để tâm đến mấy thứ đó nữa, đi ăn chút đồ ngọt đi.”
“Oy! Gâu bông của tôi!”
Tôi lấy con gấu bông mà Redina đang ôm và vác nó theo.
* * *
Chúng tôi đang ngồi ở một quán cà phê gần đó. Mỗi người chúng tôi chọn một món đồ uống và tráng miệng riêng. Trên bàn chứa đầy đồ ngọt, từ bánh ngọt, macarons đến kem.
Đáng lẽ lần này là Ellen trả tiền, nhưng tôi quyết định moi ví ra vì hiện tại Redina đang ở cùng chúng tôi.
Tôi gọi trà đen.
Cơ thể Redina run lên khi ăn một chiếc bánh nhỏ. Ellen không biểu hiện quá nhiều, nhưng như mọi khi, cô ấy chăm chú ăn tất cả mọi thứ trước mặt.
Tôi không hề chạm vào những món tráng miệng mà chỉ nhấm nháp tách trà đen của mình. Redina nhìn tôi như thể tôi đang làm điều gì đó kỳ lạ.
“Cậu thích trà đen đến vậy à?”
“Chà, cũng tàm tạm.”
Tôi không biết nhiều về vị của trà, nhưng tôi vẫn gọi trà đen. Ở đây cũng có cà phê, nhưng tôi không muốn uống thứ đó. Redina thử nếm một ngụm trà rồi nói nó không ngon chút nào.
“Nếu chỉ là ‘tàm tạm’ thì tại sao lại không ăn gì?”
“Trà đen chỉ ở mức tàm tạm thôi, nhưng tôi không thích đồ ngọt lắm.”
Tôi ghét đồ ngọt, nhưng tôi có thể uống trà đen, vậy nên tôi chỉ gọi mỗi trà đen. Redina nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật lạ.
“Nếu không thích đồ ngọt, tại sao cậu lại đến nơi này để ăn tráng miệng?”
“Tôi tới chỗ này vì hai người đấy. Hai người trông có vẻ thích mấy món đồ ngọt này.”
Redina hơi nheo mắt lại. Dường như cô ấy hơi cảm động do tôi mua đồ ngọt cho họ dù tôi không thích ăn chúng.
“Tôi cũng không thích đồ ngọt.”
Tôi khịt mũi trước những lời của Ellen.
“Ừ, kể cả khi cậu không thích đồ ngọt thì nó cũng chẳng phải vấn đề gì lớn với cậu vì cậu là một kẻ ham ăn mà.”
“…….”
"Sao? Không thể cãi lại vì tôi nói quá đúng?”
Dù nói là không thích đồ ngọt nhưng cô ấy lại là người ăn nhiều nhất trong số chúng tôi. Redina cũng đang ăn từng miếng nhỏ, nhưng cô ấy chẳng thể so được với một Ellen đang không ngừng nhét đồ ngọt vào miệng.
“Hậu bối à. Cô sẽ tăng cân nếu cứ ăn như vậy.”
Ellen thẳng thắng đáp lại lời khuyên lo lắng của Redina.
“Sẽ không.”
Câu trả lời này thường sẽ dễ khiến người khác tức giận, Redina nhìn cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc.
'Có phải vì cô ấy vẫn còn trẻ không?’
Redina trông như đang suy nghĩ điều gì đó tương tự vậy.
“Tôi không rõ cơ thể cô ấy có cấu tạo như thế nào, nhưng cô ấy là một kẻ phát cuồng với việc luyện tập, vậy nên cô ấy sẽ không tăng cân đâu.”
“À...Tôi đoán tài năng của cô ấy hẳn là thuộc loại chiến đấu. Và tại sao cậu cứ nói mấy chuyện vô nghĩa không vậy... Thôi. Đừng bận tâm.”
Redina lắc đầu như thể đã thừa nhận rằng cô ấy sẽ không nhận được bất cứ câu trả lời nào từ tôi.
“Tôi chỉ muốn nói rằng tôi xin lỗi.”
Khi cô ấy nói chuyện chính, Redina cúi người xuống.
"Không sao. Dù gì thì tôi cũng đã thắng trận đấu tay đôi đó, vậy thì cần gì phải xin lỗi chứ?”
Sau khi tôi thắng trận đấu tay đôi lố bịch đó, tôi đã quăng hết mọi chuyện lui sau đầu rồi, và dường như Redina cũng không muốn phải xin lỗi.
Rồi sau đó cô ấy cười một cách tinh nghịch.
“Nói thật thì, tôi cũng chẳng ưa gì cậu, nhưng tôi càng không thích tên đó hơn.”
Mayarton, kẻ đã đấu với tôi, chắc chắn hắn không phải kẻ có danh tiếng tốt lành gì. Vậy nên có vẻ Redina đã cực kỳ phấn khích khi tôi giành được chiến thắng.
“Hắn ta tệ đến thế à?”
“Chính tiền bối đó đã ép tôi phải đi giáo dục các cậu. Tôi không muốn bàn thêm về chủ đề liên quan đến tên đó. Tôi hoàn toàn không muốn.”
Hắn ta đã buộc một người yếu mềm và nhỏ tuổi nhất trong lớp 2A đi giáo dục đám hậu bối của mình.
Khoan đã, tôi đã nghe nói rằng cô ấy là một người không thể nói xấu bất kỳ ai, nhưng chẳng phải cô ấy chửi tôi là một kẻ biến thái một cách vô cùng tự nhiên hay sao?
Tất nhiên, tôi không thể phàn nàn bất cứ điều gì vì tôi chính là một kẻ như vậy.
“Nhân tiện, cô bao nhiêu tuổi?”
"Tôi? Tôi 15."
Hiển nhiên tuổi của cô ấy không giống với các bạn học cùng lớp vì cô ấy đã nhảy lớp, nhưng cô ấy thậm chí còn nhỏ hơn hậu bối của mình tận 2 tuổi.
Cô ấy 15 tuổi.
Tôi đang phải sống giữa một bầy trẻ con.
Một lần nữa tôi nhận ra rằng tôi đang sống giữa một đám trẻ còn nhỏ tuổi hơn nhiều so với tuổi thật của tôi ở kiếp trước.
“Chuyên ngành học của cô là gì?”
"Ồ…. Cậu không biết à?”
“Tôi sẽ biết nếu cô từng nói cho tôi nghe.”
Cô ấy học cái quái gì mà có thể vượt tận 3 năm vậy?
“Chuyên ngành của tôi là ma thuật.”
Chuyên ngành của cô là ma thuật. Nói rồi, Redina đưa tay ra.
Và sau đó, một ngọn lửa nhỏ bùng lên giữa lòng bàn tay của cô ấy. Ngọn lửa ấy đột nhiên bùng lên giữa lòng bàn tay cô ấy mà không hề có dấu hiệu báo trước.
“...Cô có sức mạnh siêu nhiên?”
Tương tự như ‘Nhiệt lượng’?
"Không. Đây là ma thuật.”
-Tách! Tách!
Ngọn lửa nhỏ trên bàn tay cô ấy biến mất nhường chỗ cho những tia chớp bắn ra. Ellen cũng không thể rời mắt khỏi lòng bàn tay của Redina.
"Đây là….thứ gì?"
Ngọn lửa và tia chớp hiện ra từ lòng bàn tay cô ấy mà không hề có một dấu hiệu báo trước, và lần này, cô ấy nâng chiếc thìa trước mặt mà không cần chạm vào nó.
Cái gì thế này? Đa sức mạnh siêu nhiên? Có cả mấy thứ như thế này à?
“Như tôi đã nói, tất cả chúng đều là ma thuật.”
Redina mỉm cười khi cầm lấy chiếc thìa đang lơ lửng trên không trung, múc một miếng bánh và cho vào miệng.
Một tài năng liên quan đến ma thuật.
“Nó được gọi là ‘Vô niệm’.”
Lúc này tôi mới nhận ra tại sao trông như cô ấy vừa sử dụng nhiều sức mạnh siêu nhiên cùng một lúc.
Cô ấy không cần niệm chú để sử dụng những ma thuật đó. Tất nhiên, đây chỉ là những ma thuật cấp độ thấp nhất, và bất kỳ pháp sư cao cấp nào cũng có thể kích hoạt những ma thuật này mà không cần niệm chú. Nhưng sau này cô ấy thậm chí còn có thể sử dụng cả những ma thuật cấp cao mà không cần niệm chú.
Chuyện quái gì nữa đây? Tôi chưa bao giờ thiết lập ra một tài năng như thế này.
“Tôi là A-1 của năm hai.”
Một người có tài năng về sức mạnh thần thánh bá đạo và có kỹ năng thể chất tuyệt đỉnh như Adriana cũng chỉ là Số 2.
Người có tài năng còn hơn cả cô ấy trong năm hai không ai khác chính là đứa nhóc đang ngồi trước mặt chúng tôi.