The Darkness Was Comfortable for Me

chương 61: solo cùng thiên thiết đoản đao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

trans: Yuigaiichi

edit: Echo

-------------------------------------------------------------------

Ngày hôm sau, tôi tới đón Rifreya rồi hướng đến tiệm rèn. Để cho chắc, tôi dặn cô nàng thật kĩ:

“Hôm nay cô chỉ đi với tôi lấy vũ khí thôi rồi về nhé. Gần đây cả bọn toàn loanh quanh trong hầm ngục nên giờ tranh thủ nghỉ ngơi thì tốt hơn. Từ ngày mai, theo kế hoạch chúng ta sẽ khám phá hầm ngục trong ba ngày liên tiếp đấy.” (Hikaru)

“Tôi biết mà, bởi vậy lịch trình hôm nay chỉ có đi bảo trì vũ khí thôi, xong rồi về thẳng nhà trọ và dành thời gian thư giãn.” (Rifreya)

Và đó là câu trả lời của cổ.

Ờ thì tôi có biết được sức lực người ta thế nào đâu mà đòi khuyên bảo này nọ, Theo Grapefull, bình thường mạo hiểm giả sẽ vào hầm ngục 1 ngày rồi nghỉ 1 ngày. Bởi đây là công việc khá nặng nhọc nên lịch trình như thế là ổn áp nhất, vừa đảm bảo điều kiện sức khỏe vừa đảm bảo nguồn thu nhập vẫn dồi dào. Quay sang nhìn lại tổ đội của bọn tôi thì… làm ba nghỉ một. Tuy tôi có lý do riêng nhưng nếu hai gái không chịu nổi thì đánh thay đổi lịch trình vậy, dù sao hiện tại tôi muốn giữ thế này đã.

“Chào, hàng của cậu xong rồi.”

Khi bước vào tiệm, ông chủ tiệm thông báo rằng vũ khí của tôi đã hoàn thành và lấy ra một thanh kiếm màu đen. Trông ổng hơi cục súc mà làm việc uy tín phết.

“Ta không nghĩ là có vấn đề gì đâu, nhưng cứ kiểm tra lại cho chắc. Phần bao kiếm và tay cầm được làm bằng gỗ cây Hắc Đào, với cả ta có buộc một lớp vải da vào tay cầm để tránh làm rơi nếu tay đổ mồ hôi hay đại loại vậy, nếu không thích thì cứ thay.”

Cả bao kiếm và tay kiếm đều là màu đen, chắc là để khớp với sức mạnh và trang phục của tôi - đen từ trên xuống dưới.

Thanh kiếm khá ngắn nhưng nặng, bất giác khiến tôi tự hỏi mình dùng có ổn không. Hẳn là ông chủ tiệm làm theo yêu cầu của tôi - một thanh kiếm tập trung vào độ bền, hoặc chỉ đơn giản là làm dựa trên đánh giá của ổng qua bài vung kiếm thử.

“Hikaru, Hikaru, mau rút thanh kiếm ra đi.” (Rifreya)

“Rồi rồi. Tôi cũng đang hồi hộp lắm nè…” (Hikaru)

Tôi rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, và…

“Wow…Màu đen luôn…!” (Hikaru)

“Hợp với cậu lắm đấy, Hikaru !” (Rifreya)

Cứ ngỡ thanh kiếm sẽ sáng loáng như bao thanh khác nhưng không, của tôi là một màu đen tuyền. Kiếm mà cũng màu đen được, Sasuga isekai !!!

“Ta làm nó từ Hắc Thiên Thiết, do nó là một loại kim loại không quá phổ biến cả về cung lẫn cầu thành ra cảm giác giống như ta đang trục lợi cậu để xả kho vậy. Cơ mà hợp với cậu mà đúng không?”

“Ừ, thích cực luôn ấy, nhưng… Hắc Thiên Thiết? Như kiểu thiên thạch rơi từ trên trời xuống thành kim loại ấy hả?” (Hikaru)

“Cậu nói thế cũng được. Kim loại này rất đặc biệt nhưng nguồn cung không ổn định, với lại ứng dụng ngoại trừ làm dao găm hay kiếm ngắn thì chẳng chế được gì hơn. Thêm vào đó, đa số khách hàng không thích màu đen nên ta lại đau tìm cách xử lý hết đống này trong kho. À phải, nghe nói kim loại này được Dạ Nữ Thần yêu mến, nên ta dùng chúng một phần vì nghĩ sẽ tương thích tốt với thuộc tính của cậu.”

“À, Hikaru không biết nhỉ. Ám Đại Tinh linh-sama còn được xem là Nữ Thần đó. Có hai nhóm, một là Hỏa, Thổ, Quang Đại Tinh linh-sama - tức các Nam Thần - là thuộc quyến của Nhật Thần. Còn lại Thủy, Phong, Ám Đại Tinh linh-sama - đều là Nữ Thần - là thuộc quyến của Nguyệt Thần. Trong số đó, nghe nói Ám Đại Tinh linh-sama là người thân cận nhất của Nguyệt Thần.” (Rifreya)

Ra là có sự phân chia như vậy. Ừ thì các Đại Tinh linh thực sự tồn tại và tiếp xúc với con người nên nói vậy cũng đúng. Nhưng dẫu sao một thế giới nơi các vị thần dạo bước trên mặt đất quả thật vẫn quá xa lạ tới một người Nhật Bản hiện đại như tôi. Khó mà biết được liệu câu chuyện mà cô ấy là cổ tích hay hiện thực nữa.

“Dù sao thì Ám Đại Tinh linh-sama còn được gọi là Dạ Nữ Thần nữa nên chẳng mấy ai gặp được ngài ấy cả.”

“Nếu cháu nhớ không lầm thì ngài ấy chỉ xuất hiện những đền thờ tự nhiên thôi thì phải. Nhắc tới nó làm cháu muốn đến thăm Đại Đền Ám Tinh linh ở Milliestas một lần ghê.” (Rifreya)

“Nghe nói đám tu sĩ ở đấy đang ráo riết tìm Ám Đại Tinh linh-sama đấy. Dựa theo thuộc tính thì chắc là ngài ấy chỉ xuất hiện vào buổi đêm thôi, bảo sao tới giờ vẫn chưa tìm thấy.”

“Quang Đại Tinh linh-sama hình như cũng khó tìm lắm đó. Cháu nghĩ người ta cùng lắm là tìm được những đền thờ tự nhiên của các ngài ấy thôi, chứ tạo ra đền thờ nhân tạo coi bộ hơi khó.” (Rifreya)

Rifreya và ông chủ tiệm bắt đầu bàn về cái Đại Tinh linh hệt như mấy đứa otaku bàn về sở thích của mình vậy, nghe chẳng hiểu gì hết. Tôi phớt lờ hai người đó và thử kiểm tra thanh kiếm của mình.

Thực lòng thì, nhìn thanh kiếm này làm tôi nhớ lại thanh katana của Nhật. Dù sao cũng là hàng đặt riêng nên mang hình dạng này là hợp nhất rồi.

Bao kiếm màu đen, và phần vải bọc chuôi kiếm để tránh bị rớt khi đang sử dụng cũng tương tự như vậy. Lưỡi kiếm dài khoảng 35cm, thêm phần chuôi hơi cong và dài, đủ để cầm bằng hai tay là 25cm, tổng cộng 60cm. Món vũ khí này khá nặng, nhưng chắc cho có thể dùng cả hai tay nên tôi thấy cũng không ảnh hưởng gì mấy, đâm hay chém gì đều tốt cả. Ít nhất thì, với phong cách chiến đấu hiện tại (và có lẽ là cả về sau nữa), một món vũ khí giúp tôi tung đòn thật chuẩn xác là điều hết sức cần thiết.

“Tuyệt…Thật sự quá tuyệt luôn…!” (Hikaru)

Phần tôi thích nhất là trông nó ngầu vãi chưởng.

Yêu cầu của tôi là rộng 7cm và dày 2cm, thành ra tôi cứ nghĩ vũ khí của tôi trông sẽ tệ lắm cơ, ai ngờ được nó lại là thanh katana Nhật, thứ đáng lẽ không hề tồn tại trên thế giới này chứ, đã vậy nó vẫn đáp ứng mục đích ban đầu của tôi là tiêu diệt quái vật, thế nó mới hay.

NGẦU QUÁ XÁ!

“Trông cậu thích nó nhỉ. Làm cái nghề rèn này chỉ để trông chờ cái khoảnh khắc đáng quý này thôi đấy.”

“Hiếm khi Hikaru nở nụ cười như thế nên hẳn là cậu ấy hạnh phúc lắm đấy.” (Rifreya)

Từ khi nào hai người kia đã thôi bàn chuyện và quay sang nhìn tôi. Bị bắt gặp cười một mình như thế đúng là ngại thật mà. Tôi tra kiếm vào vỏ rồi cất tiếng:

“Cảm ơn ông, món vũ khí tuyệt lắm. Suốt thời gian qua tôi chỉ có con dao găm vừa cũ vừa yếu trong người, trông chẳng khác gì bọn lưu manh cả, nhưng giờ tôi có cảm giác như mục tiêu trở thành mạo hiểm giả chuyên nghiệp đang gần hơn bao giờ hết.” (Hikaru)

“Dĩ nhiên rồi. Dẫu sao mạo hiểm giả và vũ khí là hai thứ không thể tách rời mà. Hãy xem nó như một người đồng đội và chăm sóc kĩ càng nhé. À phải, cậu có biết cách bảo dưỡng nó không vậy?”

“Bôi dầu lên đúng không?” (Hikaru)

“Ừ, nếu bị bẩn, cứ dùng vải lau sạch lớp dầu cũ đi rồi bôi lên lớp dầu mới là được. Nói chứ cậu chủ yếu dùng nó trong hầm ngục mà, có mấy khi bị bẩn đâu nên cũng đừng bận tâm quá.”

Tôi hiểu rồi, do quái vật trong hầm ngục khi chết không để lại xác, từ máu, dịch nhầy hay thậm chí một mẩu thịt nên nếu có bị bẩn thì chúng chủ yếu đến từ máu và mồ hôi của người dùng là nhiều.

Vừa nghe cách bảo dưỡng, tôi lục trong túi và trả nốt 20 xu bạc còn lại. Ông chủ còn tặng tôi cả dụng cụ bảo dưỡng miễn phí nữa cơ, tốt bụng ghê!

Tôi giắt kiếm vào hông, quay sang Rifreya và nói:

“Tới đây thôi nhé, Rifreya. Giờ tôi có việc rồi. Sáng mai tôi sẽ lại đón cô.” (Hikaru)

“À, ừm. Tạm biệt Hikaru nhé.” (Rifreya)

Khuôn mặt của cô nàng như muốn tôi nán lại thêm chút nữa, và nó khiến con tim tôi dao động, nhưng tôi ngay lập tức giấu nhẹm nó sang chỗ khác trong tâm trí và cất bước.

Tôi trở về hội, nhờ họ làm giấy phép vào hầm ngục, mua vài bình thuốc dự phòng rồi tiến vào “bãi săn” một mình.

Tôi đang làm gì á? Dĩ nhiên là kiếm lượt xem rồi.

Và cách hiệu quả nhất chính là chiến đấu và mạo hiểm bằng cả tính mạng này.

…Dẫu sao, đám khán giả đang mong cầu cái chết của tôi mà.

Truyện Chữ Hay