The Darkness Was Comfortable for Me

chương 59: một ngày thuận lợi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Yuigaiichi

Edit: Màu

________________________________________________________________

Công cuộc thám hiểm của bọn tôi diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Nói rõ ràng hơn chút thì bọn tôi chỉ săn ở Tầng 2 vốn đã quá quen thuộc mà thôi, gọi bằng mĩ từ “thám hiểm” có hơi sai sai. Cả nhóm đều muốn xuống tầng tiếp theo (cũng bởi Grapefull có thể trinh sát cả Tầng 3 mà không gặp khó khăn mà), còn Rifreya cũng có vài mánh kinh nghiệm ở Tầng 4, tuy nhiên với trang bị hiện tại (chủ yếu là của tôi) thì chuyện đi tiếp rõ là không thể. Thêm vào đấy, còn có một số chuyện tôi muốn làm nữa, nên có thể nói, cuộc đi săn ở Tầng 2 này thực sự quá phù hợp với mục đích của tôi.

Chà, tốc độ diệt quái của cả bọn khá bất thường, nếu hướng đến lợi ích kinh tế thì chỉ cần ở đây là đủ rồi, không cần phải mạo hiểm để lên Tầng 3 và 4 làm gì. Nhưng cái tôi muốn là lượng view cơ, dạo này nó tăng ít lại rồi, cũng tới lúc phải chuyển sang bước tiếp theo thôi.

Bỗng, Grapefull la lên:

“Có bọ ngựa-nya!” (Grapefull)

Bấy giờ đang là buổi chiều sau hôm tôi đến tiệm rèn. “Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới” thật ạ.

“Rifreya, hãy thử xem cô có thể hạ nó với sự trợ giúp của tôi không. Nếu muốn đi xuống những tầng tiếp theo, ta cần phải hạ nó nhanh nhất có thể, tối đa một phút. Tuy nhiên, nhớ rằng không cần phải cố quá để thành quá cố đâu nhé.” (Hikaru) [note61374]

“Đã rõ.” (Rifreya)

Khả năng phối hợp của tôi và cô nàng giờ đã tiệm chạm đến ngưỡng đồng điệu đến ngạc nhiên.

[Hắc ám trói buộc] chỉ có hiệu nghiệm trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng về khoản hạn chế hành động đối phương thì công dụng lại hữu hiệu vô cùng. Nếu tận dụng tốt, ta có thể dễ dàng tung ra đòn chí mạng. Bởi thế nên vài ngày qua, hai đứa chúng tôi cố gắng luyện tập canh thời gian sao cho thật chuẩn.

Khác với hầu hết dạng quái ở tầng này lúc nào cũng đi theo bầy, bọ ngựa luôn luôn đi một mình. Với cả, nó cũng không phải thuộc dạng hiếu chiến (dạng gặp là đụng ấy), mà lại giống kiểu sát thủ rình con mồi sơ hở rồi lao ra giết hơn. Chính vì lý do đó, miễn là trinh sát nhận ra nó trước, trốn khỏi nó không phải chuyện khó khăn muôn trùng. Người ta còn bán cả bom khói của akacua phục vụ cho kế “Tẩu vi thượng sách” nữa đấy chứ.

Tôi ẩn thân trong bóng tối, còn Rifreya thì rút kiếm ra và tiến về phía con bọ ngựa.

Chỉ số chiến đấu của loài này thực ra lại vô cùng đơn giản.

Cả sức mạnh lẫn tốc độ của nó đều vượt xa orge, đặc biệt là phần tay có những chiếc lưỡi hái vô cùng sắc bén, đến mức có thể dễ dàng chặn cả lưỡi kiếm của Rifreya. Một con thì không nói, nhưng con nào con nấy đều có thứ vũ khí chết chóc ấy cả, chẳng có bất cứ ngoại lệ nào nên khó chịu vô cùng. Phần thân trên của nó có hình dạng của con người (trừ cái đầu bọ ngựa) với một vóc dáng vạm vỡ mà cân đối đến hoàn hảo (không chút phần thừa nào luôn), lại còn toát ra cái khí chất đặc trưng của một “kẻ mạnh” đe dọa đối thủ nữa, còn thân dưới có bốn cái chân giống côn trùng vô cùng chắc khỏe để giữ thăng bằng, vậy nên dù to lớn nhưng nó có thể di chuyển với tốc độ cao cực kì cao. Suy ngược lại thì tiền đề của chiến thuật “mất thăng bằng” sẽ không có hiệu quả với con này.

Nghĩ lại chuyện hồi trước bản thân có thể đánh bại một con quái vật như thế, khiến tôi bất giác tự khâm phục chính mình thêm phần nào.

Ngoài lề chút xíu, lũ bọ ngựa là quái của tầng 4 với 6, tức là sức mạnh của chúng thuộc ngưỡng tầng dưới. Chuyện tại sao chúng lại xuất hiện ở tầng 2 toàn tép riu này, quả thật là một trong vô vàn bí ẩn của hầm ngục.

Trở lại với trận chiến, khi khoảng cách của Rifreya và con bọ ngựa còn khoảng tầm 10m, tôi mở rộng [Tà vân], đồng thời sử dụng [Dạ trùng hiệu triệu] khai màn cuộc tấn công.

Quái vật khi bị nhấn chìm trong bóng tối sẽ cố gắng tìm kiếm “sự hiện diện” của kẻ địch. Với trường hợp của con bọ ngựa, nó có thể cảm nhận mục tiêu ngay lập tức và lao tới tấn công. Để đối phó, tôi triệu hồi những con côn trùng, vừa để hạn chế hành động của nó, vừa che giấu đi “sự hiện diện” của Rifreya.

“[Hắc ám trói buộc]!” (Hikaru)

Khi Rifreya vừa vào tầm tấn công, tôi giải trừ [Tà vân] rồi ngay lập tức khóa chuyển động của nó bằng [Hắc ám trói buộc]. Khả năng khống chế của

[Hắc ám trói buộc] mạnh nhất là khi nó vừa được thi triển rồi sẽ yếu dần theo thời gian, quái càng khỏe thì sẽ thoát ra càng nhanh, nhưng cùng lắm thì thời gian hiệu quả của nó chỉ dưới 30 giây thôi. Nhưng trong một cuộc chiến, ta chỉ cần tạo sơ hở cho đối phương để tấn công là được, và kĩ năng này lại làm quá tốt việc đó. Chỉ cần canh đúng lúc đòn tấn công đang tung ra để trói địch lại, chúng sẽ không kịp trở tay. Độ hiệu quả của đòn tạo sơ hở lại còn càng tăng cao nhờ sự thay đổi ánh sáng đột ngột nữa chứ.

Và sẽ như thế nào nếu kẻ địch đang bị khống chế đó bị tấn công bởi một thanh đại kiếm to bằng người trưởng thành nhỉ? Khỏi nói, hết cứu là chắc kèo.

Đấy chính là đòn tấn công phối hợp của tôi và Rifreya.

*Zan!*

Rifreya chém xuống 1 đòn bằng tất cả sức lực khiến cơ thể quái vật đứt lìa, cùng lúc rớt xuống đất một viên Linh thạch cỡ lớn. Tôi nhặt nó lên kiểm tra, tiếc rằng đây không phải Hỗn hệ, nhưng ít ra nó có màu sắc - hình như là loại Phong, nên cũng có thể bán được kha khá đấy chứ. Vừa xem xét viên Linh thạch, tôi vừa lẩm bẩm: “Kế hoạch thuận lợi đấy chứ. Nếu chiêu này có tác dụng với bọ ngựa thì lũ quái Tầng 3 sao làm khó được chúng ta nhỉ.”

Một trong những điểm đáng sợ của hầm ngục là khi ta đang tấn công quái vật, rất có thể sẽ có con quái khác đột kích khiến ta không kịp trở tay. Để tránh điều đó, ta sẽ để trinh sát phát hiện kẻ địch rồi tung đòn phủ đầu thật mạnh và kết thúc trận chiến thật nhanh chóng.

Bởi thế, nếu ta hạ được con bọ ngựa - kẻ thù mạnh nhất của Tầng 2 này, trong vòng 20 giây đổ lại, thì có nghĩa rằng ở khu vực này và cả Tầng 3 chẳng còn đối thủ nào đe dọa được ta nữa (dĩ nhiên nếu chúng tôi sơ suất thì cả bọn vẫn ‘đăng xuất’ khỏi server isekai như thường).

Theo như Rifreya và Grapefull, quái vật ở Tầng 3 thường đi lẻ, nếu có theo bầy thì cũng không quá đông, rất thích hợp với mục tiêu của tổ đội chúng tôi. Nói thế chứ tới lúc đó đi đã rồi hẵng tính, nhưng kết quả của ngày hôm nay giúp tôi có thêm một chút tự tin rồi đấy.

Sau một chốc, hai người kia bắt đầu tụ tập lại. Rifreya lên tiếng, tỏ vẻ nghi hoặc:

“Hạ được con bọ ngựa chỉ bằng một đòn duy nhất…Mọi chuyện sao lại dễ đến vậy chứ…” (Rifreya)

“Rifreya tuyệt quá trời quá đất luôn-nya! Em làm cái nghề trinh sát này từ lâu nhưng chưa beo giờ thấy ai có thể đánh bại con bọ ngựa đó đỉnh đến vậy-nya.” (Grapefull)

“Muốn khen thì khen Hikaru đấy. Chỉ cần có cậu ấy thì những người hạng Bạc khác cũng làm được thôi.” (Rifreya)

“Đừng có đổ hết công sức cho tôi vậy chứ. Coi thì coi vậy chứ việc đồng bộ hóa hành động quan trọng lắm đấy nhé. Và chẳng phải đòn này thành công nhờ việc cô tin tôi à? Nếu cô chần chừ dù chỉ một khoảnh khắc thôi nhé, kiểu gì đòn phối hợp này cũng trật nhịp cho coi, và kẻ địch chắc chắn sẽ tận dụng sơ hở phản công lại.

Chẳng may kẻ địch đỡ được đòn tấn công ấy hay đại loại vậy, trận chiến sau đó sẽ rất cực nhọc. Không phải là không thể thắng, nhưng chuyện sống sót trở về sẽ trở nên khó khăn hơn.

Từng cuộc chiến trong hầm ngục đều mang danh nghĩa “đi săn”, tức là cả mạo hiểm giả bọn tôi lẫn quái vật ở đây đều vừa là ‘thợ săn’ đồng thời cũng là ‘con mồi’. Không muốn là ‘con mồi’ thì phải trở thành ‘thợ săn’, dùng mọi thủ đoạn để áp đảo đối phương, khiến chúng không thể phản kháng, đồng thời chen vào đó là những trận chiến khó khăn để tích lũy sức mạnh, để rồi sau cùng thu được chiến lợi phẩm và sống sót trở về, đấy mới là ý nghĩa của chữ ‘săn’.

Hàn huyên một hồi, tôi thông báo:

“Hôm nay chúng ta tới đây thôi nhé.” (Hikaru)

“Thế mai chúng ta bắt đầu xuống Tầng 3 à?” (Rifreya)

“Không, mai nghỉ ngơi đi. Chúng ta đã chiến đấu liên tục nhiều ngày nên hẳn tích tụ kha khá mệt mỏi trong người rồi. Với cả mai là ngày nhận vũ khí nữa. Tôi phải kiểm tra xem nó như thế nào cái đã mới đi tiếp được.” (Hikaru)

Sau khi rời khỏi hầm ngục, chúng tôi hướng thẳng đến hội để báo cáo và bán Linh thạch. Như mọi khi, tôi nhờ Rifreya lo liệu hết mấy việc đó.

Báo cáo với hội là một phần trong việc tăng thứ hạng nên bình thường ta phải đi chung với mọi người, tuy nhiên nếu có người đại diện đi thay thì cũng không sao. Muốn làm được như thế thì người đó phải đạt hạng Bạc trở lên và phải ở cùng một tổ đội. Cũng đúng thôi, có mấy cái vụ “đại diện” thì bên này phải có cấp bậc đủ uy tín để đảm bảo những người “không làm mà đòi có ăn” sẽ không thể thăng hạng. Từ đấy, ta thấy được những người hạng Bạc trở lên được tin tưởng tới mức nào.

Sau khi Rifreya trở ra và chia phần cho mỗi người, tôi nhận ra rằng mình đã đủ tiền trả cho thanh kiếm của mình. 20 xu bạc kiếm được chỉ trong vỏn vẹn vài ngày ngắn ngủi, ngay cả nhân viên hội cũng rất bất ngờ. Hiển nhiên thôi, điều kiện để nâng từ hạng Đồng (Spiritus) lên hạng Mộc (Dryad) khá khắc nghiệt và tốn nhiều thời gian: hoạt động tích cực và sống sót trong 3 tháng hoặc bán Linh thạch với một số lượng nhất định 30 lần, chủ yếu là để cho tân binh làm quen. Vậy mà tôi, một đứa hạng Đồng – cái hạng thấp nhất đó, lại kiếm được nhiều như thế, chắc chắn là chưa từng có tiền lệ… Nói thì nói

chứ, kiểu gì người ta sẽ nghĩ rằng do Rifreya làm hết cho xem.

Ngoài lề một chút, để thăng hạng, ta sẽ cần phải vượt qua một bài kiểm tra để chắc chắn không có hành vi gian lận nào (kiểu như mua Linh thạch bán lại) xảy ra.

“Vậy thì, ngày mốt gặp lại nhé?” (Hikaru)

“U-uhm…Hikaru, tôi đi cùng với cậu được không. Mai tôi rảnh nên không biết làm gì để giết thời gian hết...” (Rifreya)

“Cũng được, nhưng…tôi có việc vào buổi chiều nên chỉ sáng thôi nhé? Tôi sẽ qua đón cô.” (Hikaru)

“Yay! Mai tôi sẽ cố gắng dậy sớm. Cậu hứa rồi đó nha!” (Rifreya)[note61375]

Và thế là kết thúc ngày hôm nay. Coi bộ ngày mai sẽ bận rộn lắm đây.

Truyện Chữ Hay