The Darkness Was Comfortable for Me

chương 52: xác nhận sức mạnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Yuigaiichi: Đổi tên 1 số kĩ năng:

Darkness Mist: Ám sương -> Hắc Vụ

Darkness Fog: Đại Ám Sương -> Tà Vân

Hết, enjoy !

_____________________________________________

Chúng tôi xuất trình thẻ ID tại lối vào hầm ngục rồi tiến vào bên trong.

Để bảo toàn sức lực cho Tầng 2, chúng tôi di chuyển qua Tầng 1 hết sức cẩn thận để không bị bọn quái vật phát hiện. Dĩ nhiên, nếu cần thiết, cả bọn không ngại xử gọn chúng. Sau khi ra khỏi cầu thang, tôi cất lời:

“Hiện tại, chúng ta cứ xác nhận sức mạnh của mỗi người xem ai làm được tới đâu, đồng thời phải bàn về cả vai trò lẫn cách chiến đấu nữa.” (Hikaru)

Nếu đây là một tổ đội ba đấu sĩ thì chúng tôi có thể thoải mái lao vào đấm đá mà không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng đáng tiếc thay, tụi tôi lại là:

- Một đấu sĩ vô cùng mạnh mẽ với vũ khí là một thanh đại kiếm và có thể dùng Quang Tinh linh Kĩ.

- Một Ám Tinh linh Sứ có sức tấn công chán chẳng buồn nói.

- Một trinh sát thậm chí còn không có khả năng chiến đấu.

Đấy là tổng quan về đội hình. Mà nếu nói như vậy tức khoản gây sát thương sẽ hoàn toàn do Rifreya đảm nhiệm.

“Hiện tại, Grapefull sẽ lo việc dò tìm kẻ địch, tôi sẽ đánh lạc hướng chúng, còn Rifreya sẽ là người chốt hạ. Tùy vào tình hình chúng ta sẽ thay đổi sau, nhưng chung quy lại cũng chỉ nhiêu đó mà thôi.” (Hikaru)

“Tôi không có ý kiến gì nhưng…còn Tinh linh Kĩ thì sao?” (Rifreya)

“Cô dùng được những kĩ năng nào?” (Hikaru)

Nghe tôi hỏi, cô nàng chỉ gầm mặt xuống, lẩm bẩm “Có mỗi hai cái à.”

“[Quang tỏa] bữa trước, và…” (Hikaru)

“[Tri dũ quang], kĩ năng chuyên dùng để hồi phục vết thương.” (Rifreya)

“Ngon đấy chứ.” (Hikaru)

Bị thương khi chiến đấu là điều khó tránh khỏi, mà mỗi lần như thế lại phải bỏ Pha lê để mua thuốc hồi phục thì phí phạm quá, nên việc có một người sở hữu kĩ năng hồi phục trong tổ đội đúng là đỡ hơn biết bao.

“Giờ nghĩ lại mới nhớ…Kĩ năng của tôi thuộc Ám hệ đó, cô biết không?” (Hikaru)

“Biết không…là biết sao?” (Rifreya)

“Tại tôi nghe nói không mấy người dùng Ám hệ thôi mà.” (Hikaru)

“Tôi không hiểu ý cậu cho lắm, nhưng chẳng có chuyện dùng Ám Tinh linh Kĩ lại gây ra vấn đề đâu. Tinh linh Kĩ là phước lành được chính các Đại Tinh linh-sama ban cho, không có ai dám chỉ trích việc người ta sở hữu chúng đâu, vì như thế đâu khác nào đang xúc phạm các Đại Tinh linh-sama. Đúng là không có nhiều người dùng Ám hệ thật, nhưng chẳng qua chỉ là ở quanh đây không có đền thờ của Ám Đại Tinh linh-sama thôi.” (Rifreya)

“Tôi hiểu rồi. Thế thì tốt quá.” (Hikaru)

Nghe những lời ấy, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn. Cứ ngỡ dùng Ám hệ thì người ta sẽ đồn thổi tôi mờ ám các thứ, nhưng có vẻ tôi ‘lo bò trắng răng’ rồi. Công nhận là ở thế giới này, các Đại Tinh linh khá được tôn sùng đấy chứ.

“Với cả, uhm…Cậu dùng được bao nhiêu kĩ năng thế? Chắc không phải là năm cái đâu ha? Phải, làm sao mà có chuyện ấy được.” (Rifreya)

“Ừ, đâu phải năm. Tám lận.” (Hikaru)

“T-tám á…?!” (Rifreya)

Rifreya thét lên kinh ngạc.

Theo tôi tính toán thì tất cả các hệ đều có tám kĩ năng nếu tính cả Ẩn kĩ.

“Mà, cái cuối nó hơi đặc biệt tí xíu nên tôi không dùng nó được nhiều.” (Hikaru)

“”C-chờ một chút…Tôi không nghe nhầm đúng không?...Cậu nói là tám, chứ không phải là bảy?” (Rifreya)

Bộ thật thà quá không tốt à?...Ầy, không đâu. giờ cả bọn đều đặt cả tính mạng trên bàn cược, cứ giấu giấu diếm diếm sức mạnh của bản thân chỉ tổ gây hại về sau thôi.

“Đúng, là tám. Tuy nhiên hầu hết đều không có khả năng gây sát thương nên đừng kì vọng vào tôi nhiều quá nhé.” (Hikaru)

“À không, không phải chuyện đó…Tôi thấy cậu dùng nhiều rồi nên tôi biết rõ cậu rất giỏi, có điều…tám, à…” (Rifreya)

Ánh mắt cô nàng nhìn vào khoảng không xa xăm. Đường đường là một hiệp sĩ đền tập sự mà cô lại chỉ dùng được có hai kĩ năng nên hẳn là con số tám có hơi quá tầm với của cô, nên có lẽ tôi nên tém tém lại thông tin này.

“Bộ dùng được tám kĩ năng hiếm lắm à?” (Hikaru)

“Thay vì nói là hiếm…Ngay cả những Tinh linh Sứ lão luyện cũng chỉ dùng được có bảy thôi. Đại Tinh linh-sama nói là có cái thứ tám nên chắc là có thật, tuy nhiên người ta chỉ tin vì được chính các ngài ấy xác nhận, chứ nếu không thì chắc chẳng ai biết đâu…Tóm lại, vụ kĩ năng thứ tám đã trở thành huyền thoại luôn rồi. Cá nhân tôi nghĩ chỉ có những thực thể siêu việt mới dùng được thôi chứ nhân loại thì không.” (Rifreya)

“Tôi hiểu rồi…Có vẻ bí mật này nên được chôn vùi thì hơn.” (Hikaru)

Dẫu sao thì, vốn kĩ năng thứ tám, [Sáng tạo Tử Linh], là thứ chỉ nghe tên thôi đã sặc mùi nguy hiểm rồi. Nếu bị bắt gặp trong lúc sử dụng có thể gây ra hiểu lầm không đáng có mất; dù rằng [Sáng tạo Tử Linh] không khác [Dạ trùng hiệu triệu] là bao, chắc chỉ hơn về khoản gây sát thương thôi.

“À. đúng rồi, tôi nói trước luôn để tránh bị hiểu nhầm. Đúng là tôi có nhiều kĩ năng thật, nhưng Bậc của chúng lại rất thấp, tầm 1-2 gì đấy thôi. Chỉ có [Đại Ám sương]...cái dùng để tạo ra một màn sương đen ấy, là Bậc cao.” (Hikaru)

“Bậc…Kĩ năng…tăng Bậc được hả?” (Rifreya)

“À, ừm.” (Hikaru)

Ể, bộ mình mới nói gì đó kì lạ lắm à ? Kĩ năng có hệ thống Độ thông thạo nên dĩ nhiên là có thể tăng cấp bậc nếu dùng nhiều rồi.

“Tò mò chút thôi, cái kĩ năng cao nhất mà cậu có, nó ở Bậc mấy thế?” (Rifreya)

“Bốn.” (Hikaru)

“B-B-B-B-BỐNNNN ?!” (Rifreya)

Rifreya thét to hơn nữa.

Rất khó để nâng cấp độ kĩ năng, đặc biệt là khi đã đạt ở mức cao. Dù đã dùng [Tà Vân] rất nhiều lần nhưng mãi mà tôi vẫn chưa lên được Bậc 5.

“Cậu nói Bậc 4, tức là kĩ năng của cậu đã tiến hóa rồi ư?” (Hikaru)

“À, phải. Nó chuyển từ [Hắc Vụ] thành [Tà Vân] khi lên được Bậc 3. Trước kia, kĩ năng này chỉ tạo ra một màn sương mỏng, đứng từ bên ngoài nhìn vào vẫn khá dễ nhận ra, nhưng sau khi nâng cấp lại hoàn toàn đặc quánh, có thể che giấu toàn bộ thứ bên trong nên công nhận dễ dùng hơn hẳn.” (Hikaru)

“Hầy~! Cậu tuyệt thật đấy, Hikaru…Cái này người ta gọi là “thiên tài” nhỉ ? Tôi thì chỉ dùng được có hai cái, đã vậy cả hai đều ở Bậc 1 cả.” (Rifreya)

“Chẳng phải vấn đề gì to tát đâu.” (Hikaru)

Tôi không phải thiên tài gì sất. Tất cả chỉ là tận dụng đống “phước lành” Chúa ban cho thôi. Theo góc nhìn khác thì cái này chắc chắn là gian lận rồi còn gì.

Bên cạnh đó, thông số hiện tại của Ám Tinh linh Kĩ của tôi như sau:

______________________________________

[Ám Tinh linh Kĩ]

Kĩ năng bậc 1

・ Trí tuệ của bóng tối [Ám khôi lỗi] - Độ thông thạo 62

・Quan tài bóng tối [Hắc ám trói buộc] - Độ thông thạo: 49

・Tiếng gọi bóng tối [Dạ trùng hiệu triệu] - Độ thông thạo: 55

Kĩ năng bậc 2

・Tầm nhìn bóng tối [Ám nhãn] - Độ thông thạo: 82

・Bóng tối chuyển hóa

[Bóng tẩu] - Độ thông thạo: 76

・Bóng tối lắng đọng [Ám khố] - Độ thông thạo:

69

Kĩ năng bậc 4

・Bóng tối khải hoàn [Tà Vân] - Độ thông thạo: 43

Ấn ký

・Bóng tối hồi quy [Triệu hồi Tử linh] -

Thông thạo: 1

______________________________________

Độ thông thạo các kĩ năng không tăng nhanh như tôi muốn. Ừ thì biết là lên Bậc 4 thì đấy là chuyện hiển nhiên, nhưng tôi có dùng [Hắc ám trói buộc] với [Dạ trùng hiệu triệu] quá chừng luôn mà Bậc vẫn kẹt ở con số 1. Có lẽ là vì những kĩ năng sở hữu sau sẽ khó thăng cấp hơn các kĩ năng trước. Tuy nhiên, có một điều đáng mừng là mấy cái ở Bậc 2 sắp lên được Bậc 3, tức là chúng sẽ “biến đổi” thành những kĩ năng bậc cao hơn, mạnh mẽ hơn. Thật đáng mong chờ!

Sau khi hoàn hồn lại, Rifreya tiếp tục hỏi:

“Và này, Hikaru,...uhm, mỗi ngày cậu dùng được bao nhiêu lần thế…?” (Rifreya)

“Tôi chẳng đếm nữa, nếu cỡ 100 lần tôi vẫn thấy bình thường, không mệt mỏi gì cả…Này Rifreya, cô có ổn không thế? Sắc mặt cô hơi nhợt nhạt quá rồi đấy?” (Hikaru)

Làn da cô vốn đã mang màu tuyết, giờ lại còn trắng hơn nữa, còn bờ môi thì mấp máy run rẩy. Tôi biết là bản thân việc tôi dùng nhiều đến lố bịch như vậy cũng hơi kì, nhưng phản ứng của cổ có hơi quá không?

“Nè Hikaru à, cậu là ‘Người được ưu ái’ đúng không…?” (Rifreya)

“‘Ưu-ưu ái’ cái gì cơ ?!” (Hikaru)

Tôi bị ‘ruồng bỏ’ thì có chứ ở đó mà ‘ưu’ với chẳng ‘ái’.

“P-phải ha… Sao có chuyện cậu là ‘Người được ưu ái’ được…Ối chà, vậy có nghĩa là cậu thực sự là Tinh linh Sứ thiên tài luôn ấy…Wow…” (Rifreya)

“Chắc chỉ do tương thích tốt thôi. Toàn là Tinh linh giúp tôi chứ có mấy khi tôi nên mới được vậy chứ nếu không thì…tôi chẳng dám tưởng tượng đâu.” (Hikaru) [note56605]

Tôi thoát được khu rừng đó cũng nhờ có “sự tương thích” này…nhờ có cái gọi là “Sự yêu mến của Tinh linh”. Tuy vậy, điều đó không có nghĩa là tôi có thể thi triển kĩ năng liên tục vào ban ngày. Một trong những nhân tố giúp tôi ‘spam’ được chính là ban đêm và hầm ngục, đặc biệt là ở tầng 2, nơi có bóng tối bủa vây dày đặc hơn cả tầng 1, rất thích hợp với một người thuộc Ám hệ.

“Rồi, tán nhảm thế đủ rồi. Giờ vào thực chiến và từ từ điều chỉnh cách chiến đấu của chúng ta thôi. Bắt đầu bằng đám goblin với orc nghe có vẻ được đấy.” (Hikaru)

Dù có bàn bạc bao nhiêu mà không áp dụng được thì cũng chỉ là lý thuyết suông. Chúng tôi chưa bao giờ chiến đấu cùng nhau nên phối hợp như mèo mửa là điều không thể tránh khỏi, mà trong những tình thế hiểm nghèo, chỉ cần chút sai sót thôi là cả bọn có thể “đăng xuất” ngay lập tức. Bởi thế, vì an toàn của bản thân, cần phải thử nghiệm, điều chỉnh từng đường đi nước bước sao cho hợp lý…

…Và dĩ nhiên, tôi chắc chắn không được quên việc phải thêm chút táo bạo để tạo nên sự gay cấn mua vui cho khán giả nữa.

Truyện Chữ Hay