Trans: Yuigaiichi
Edit: Ngài Da di dan ~
_______________________________________________
“A, có tin nhắn nè. Để xem nào…’Cậu trai tóc đen đằng kia chính là Hikaru’...?” (Alex)
Alex vừa nói vừa quờ quạng tay trên không trung, khiến tôi bất giác nhìn về phía cậu ta. Đôi mắt của cả hai lỡ va vào nhau.
—Kusukusu.
—Kyakkyakkya.
Bầu không khí thư giãn khi nãy đã hoàn toàn bị đảo lộn. Những ánh mắt châm chọc và lời chế nhạo chợt từ đâu lao tới, khiến sống lưng tôi bất chợt lạnh toát.
Hai thành viên còn lại trong tổ đội của Alex cũng ngơ ngác nhìn tôi, thầm tự hỏi rằng “Tên này là ai vậy ?”, và chỉ nhiêu đó cũng đủ khiến toàn thân tôi bất động, bởi chẳng biết tự lúc nào tâm trí tôi đã lại bị ánh mắt từ người khác ám ảnh trở lại.
Mặt tôi có lẽ đã trở nên tím tái dần. Từng ngón tay tôi co giật, còn cả cơ thể thì run lên bần bật như đang đứng giữa những ngọn gió mùa đông lạnh thấu xương dẫu vẫn đang ngâm mình trong nước nóng. Dù tâm trí đang gào thét bảo tôi hãy mau mau mà chạy đi, tôi chỉ có thể ngồi yên chịu trận vì từng bộ phận trên người tôi chẳng nghe theo tôi nữa rồi.
“Hikaru…? Cậu là Hikaru, gã người gốc Trung đó hả?” (Alex)
Alex mở lời. Tộng giọng cậu ta hết sức bình thường, có vẻ như không ai gửi tin nhắn báo với cậu ta về vụ việc của tôi và Nanami nhỉ. Không, nghĩ kĩ lại thì, sao mà có chuyện đó được chứ. Không phải khoe khoang, nhưng tôi thực sự là người đạt lượng người xem cao nhất trong tổng số 1000 Người được chọn. Và tất cả
lượt xem đấy đều “nhờ” từ vụ của Nanami mà ra cả.
Dẫu vậy, tôi không có đủ can đảm để lôi chủ đề đó lên lúc này. Quan trọng hơn là, tôi quên luôn cả cách nói chuyện bình thường luôn rồi, huống gì đề cập đến vấn đề ấy.
“...Tôi là người Nhật.” (Hikaru)
Khi tôi trả lời, Alex trưng ra vẻ mặt vui sướng và sát lại gần tôi.
“Hô, là người Nhật sao! Đây là lần đầu tiên tôi gặp một Người được chọn khác đấy! Tôi là Jack Alexander Fox! Tôi đến từ Ontario ở Canada. Cứ gọi tôi là Alex nhé.”
“Tôi-tôi biết rồi.” (Hikaru)
“Tự nhiên bị đưa đến dị giới làm tôi hoang mang tột độ luôn, nhưng thú thực là tôi rất bất ngờ vì chỗ này giống hệt mấy cảnh trên phim vậy. Cậu có giống vậy không, Hikaru?” (Alex)
“Ờ-ờ, có…” (Hikaru)
“Tôi cứ đinh ninh là tới một nơi không có ai thân thích thế này sẽ dễ làm quen thôi, giống như đi du lịch nước ngoài ấy mà, hóa ra là khó hơn cả tưởng tượng. Bỗng nhiên tôi nhận được tin nhắn từ bạn bè của mình, nói rằng tôi nên đến hội để tìm đồng đội và giờ thì như cậu thấy đấy. Còn cậu thì sao, Hikaru, cậu hành động một mình à?” (Alex)
“À, ừ…tôi nghĩ vậy.” (Hikaru)
“Hiểu rồi. Dù sao mọi người cũng thường nói người Nhật lúc nào cũng khắc kỷ hết mà. [note54380]
Alex quả thực là một người vô cùng hoạt bát. Chỉ từ nụ cười thân thiện của cậu ta, tôi có thể dễ dàng nhận ra cậu ta thực sự hạnh phúc đến mức nào, giống như gặp lại một người bạn thân thiết ở xa mà đã lâu rồi không gặp vậy.
Nhưng tôi lại không tài nào đón nhận sự niềm nở ấy được.
“Tôi có nhiều người bạn ở bên đó muốn qua Nhật lắm luôn. Chỗ cậu có nhiều anime với manga lắm, đúng không ?” (Alex)
“Ừm…ờ.” (Hikaru)
“ Hửm…? Cậu không khỏe à? Trông sắc mặt cậu tệ lắm đấy.” (Alex)
“Ờ-ờ…không có gì đâu.” (Hikaru)
Cả ba đều hướng mắt về phía tôi khiến tôi hoảng sợ tột độ. Nhưng tệ hơn nữa là cả người xem của Alex và của tôi - cộng lại có thể lên đến hàng triệu người - hẳn đều tận hưởng cảnh tượng này trong vui thú. Chỉ nghĩ điều đó thôi cũng khiến tôi chẳng thể mở miệng đàng hoàng rồi.
“Oi oi, cậu cũng có xuất thân giống Alex hả ? Tên cậu là Hikaru đúng không ? Cái chuyện mấy người đến từ thế giới song song là thật hả ?”
Bây giờ mấy người đồng hành cùng cậu ta cũng xen vào nữa, thật không thể chịu nổi nũa mà!
“Xin lỗi nhé…Tôi có việc cần làm rồi. Khi khác nói chuyện tiếp được không? (Hikaru)
“Ô, vậy à? Xin lỗi vì tự nhiên bắt chuyện với cậu nhé. Cậu thấy đấy, chẳng có ai ở đây có thể chia sẻ với tôi về Trái Đất được cả. Tôi sẽ còn đến đây nữa, lúc đó lại bàn tiếp nhé!” (Alex)
“...Ừm.” (Hikaru)
Sau cùng thì Alex vẫn là người vô cùng tốt bụng. Chẳng thể tiếp nhận lòng tốt ấy, tôi cảm thấy bản thân thật quá hổ thẹn, nên đã rời nhà tắm công cộng như thể bỏ trốn vậy.
À đâu, tôi thực sự làm thế theo đúng nghĩa đen mà.
_________________________________________
Ngay sau khi bước chân ra khỏi nhà tắm công cộng, tôi lập tức hướng về nhà trọ rồi thả người lên giường.
(Đáng lí mình nên nói chuyện đàng hoàng tử tế hơn mới phải.) (Hikaru)
Tôi không phải là người giết Nanami. Việc tôi được chọn đến dị giới cũng hoàn toàn là tình cờ…phải nói là bị cưỡng chế mới đúng, chứ thú thực tôi không hề muốn tới đây tí nào. Nói tóm gọn lại là, tôi hoàn toàn là nạn nhân. Bởi thế, tôi cũng chẳng cần giữ khoảng cách với người khác làm gì.
Ấy vậy mà, tôi vẫn bỏ trốn.
Dù rằng số phận đã cho tôi cơ hội nói chuyện với cậu ta, cho tôi cơ hội để giải oan, tôi vẫn đảo mắt đi, như thể tôi đã làm phải chuyện gì đó tày trời.
“Aaaaaaaah!!” (Hikaru)
Tôi đã né tránh Alex.
Dù rằng cuối cùng tôi cũng có thể gặp gỡ một Người được chọn từ Trái Đất, rằng cậu ta cũng trải qua những khó khăn giống tôi, tôi vẫn né tránh cậu ta mà chẳng thèm nói lấy một lời.
Bởi, tôi thấy hoảng sợ.
Trái tim tôi đập mạnh khi tự dưng có người chẳng hề hay biết bắt chuyện, và tệ hơn nữa, khoảnh khắc tôi nhận ra rằng bản thân trở thành trung tâm của những ánh nhìn xỉa xói của đám người lạ, tầm nhìn từ đôi mắt có thể xuyên thấu màn đêm của tôi bỗng trở nên gàn dở, còn đầu óc thì hoàn toàn trắng xóa. Theo sau đó, nhịp tim đã đánh trống liên hồi từ nãy lại dồn dập hơn, máu thì chảy dồn về não, còn tay chân thì tê dại. Thú thực, chỉ đứng yên đó thôi cũng lấy hết sức bình sinh của tôi ra rồi, huống gì đến việc mở miệng ra trò chuyện. Vả lại, dẫu tôi có thốt lên được lời nào, tôi tin chắc tuyến lệ sẽ nhanh hơn thanh quản, khiến cho mọi chuyện còn tệ hơn. Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần gì hết gì sự việc đã ập vào rồi, và thần kì thay, tôi đã có thể giấu đi được cái vẻ thảm hại của mình.
Những nơi sáng sủa, và sự công bình… mình ghét chúng.
Trước khi đến thế giới này, tôi từng là một nam sinh cao trung hết sức bình thường thôi mà…
…Nhưng tiếc thay, chỉ là ‘từng’ mà thôi…
Hẳn là Alex cũng biết tôi bị tình nghi đã sát hại Nanami, vậy mà cậu ta bắt chuyện với tôi hết sức tự nhiên, như thể chẳng biết gì cả.
Tôi tự hỏi, cuộc gặp gỡ này, có thật sự là tình cờ?
Hay có lẽ, từng hành động, từng bước chân của tôi đều bị thông báo cho cậu ta, rồi cậu ta tiếp cận tôi, giả vờ rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp ?
Càng tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh, tôi chỉ thấy chúng càng tệ hơn thôi. Nói được vài ba câu kiểu đấy thì đời nào tôi biết được thực hư ra sao chứ.
Tôi chẳng biết gì cả.
Tôi không biết gì cả, nhưng sự căm ghét của mọi người vẫn đổ dồn vào tôi, và tất cả những Người được chọn ngoài kia có thể chọn tôi làm kẻ địch của họ; điều đó, chính tôi biết rõ lắm chứ.
Tôi nhận thức được rằng tôi đã trở nên vô cùng bi quan tự lúc nào không hay. Phải chăng là khi tôi ra khỏi khu rừng chết chóc đó trong đường tơ kẽ tóc, chỉ để nhận lại những lời lăng mạ hết sức khủng khiếp? Hay là lúc tôi lẩn trốn trong bóng tối của hầm ngục, nhặt xác của người khác và bán chúng ra chợ đen? Cũng có thể là khoảnh khắc dù biết rằng những viên Linh thạch vốn từng là con người, tôi vẫn quyết định đổi chúng để lấy vài đồng bạc lẻ và dùng số tiền đó để lấp đầy cái bụng đói cồn cào của mình? Bỗng một nghi vấn nữa hiện lên, rằng thực ra từ đó đến giờ, tôi đã luôn là loại người như vậy?
Dù câu trả lời có như thế nào cũng không thay đổi được sự thật rằng tôi bị mọi người căm ghét. Thấy tôi cười gượng gạo và lắp bắp nói chuyện, họ nhạo báng tôi, mong rằng tôi sẽ trưng ra cái dáng vẻ thảm hại hơn nữa để làm trò tiêu khiển cho họ. Họ sỉ vả rằng:
“Là Hikaru thì đừng có mà ăn nói vênh váo, làm như mày ngang hàng bọn tao vậy ấy.”
“Mày đúng là thằng hèn, suốt ngày trốn chui trốn lủi trong bóng tối của hầm ngục. Mảy quả là thứ sinh vật hạ đẳng, thấp kém, chẳng bù được một góc với những con người cao quý bọn ta đây, nhỉ?”
…Tôi biết chứ, rất rõ là đằng khác, rằng tất cả chỉ là ảo ảnh do tâm trí tôi tạo nên, nhưng những giọng nói từ sâu thẳm trong tim tôi vang lên không ngớt.
“Mày có biện hộ lý do nào thì trước mắt mày vẫn là sự thật thôi, phải không? Mày cứ việc khóc lóc cầu xin như mấy nàng nữ chính trong truyện cổ tích cho chán chê đi, nhưng đáng tiếc cho mày quá, chẳng có ông bụt hay bà tiên đỡ đầu nào hiện ra để đem tới cái mộng tưởng mà mày mong muốn hết, vì sau cùng, chúng cũng chỉ là mộng tưởng, chẳng thể nào thay thế được thực tại cả. Đây nói rồi, ‘lừa mình dối người’ thoải mái, đây không cản nhưng…mày cũng hiểu mà nhỉ.”
Từ phía dưới đáy, một thứ gì đó đen ngòm tràn ra, chiếm đoạt cơ thể tôi, tước đi khả năng di chuyển và giọng nói, khiến tôi đứng yên như trời trồng, chẳng thể làm được gì cả.
Phải…có một “Quỷ vương” ngự trị nơi trái tim này.
“Uuugh…!” (Hikaru)
Đáng lí ra tôi nên nói chuyện với Alex nhiều hơn nữa. Có lẽ cậu ta sẽ lắng nghe và giải oan cho tôi. Dù cậu ta đã biết từ đầu đi chăng nữa, hẳn là cậu ấy sẽ tin tôi thôi.
—Ahaha.
—Ufufufu.
…Khoan đã, suy nghĩ lạc quan như thể chỉ tổ trở thành điểm chí tử mà thôi.
Nếu cậu ấy tin tôi lại khiến mọi chuyện tệ hơn thì sao?
Tôi chẳng biết tí gì về Alex cả. Có khả năng cái dáng vẻ tốt bụng ấy chỉ là lớp vỏ ngoài mà thôi. Đồng thời, cậu ta cũng là một Người được chọn giống tôi, cũng được cường hóa bởi Điểm nên cậu ta có thể vả tôi gãy xương dễ như gà mổ thóc. Và qua cuộc gặp gỡ này, hàng đống tin nhắn cung cấp thông tin về tôi sẽ bay thẳng đến cậu ta, khéo rằng sau khi đọc hết, cậu ta lại đổi ý và tìm tôi tính sổ cũng nên.
“...Hẳn rồi nhỉ…” (Hikaru)
Sau một tiếng lăn lộn trên giường, đầu óc tôi bình tĩnh hơn một tí.
Ừm, đơn độc cũng chẳng sao cả. Qua lại với những Người được chọn khác chỉ tổ tăng thêm một mối lo ngại mà thôi. Chỉ vì cái tính ‘thèm người’ mà tôi suýt chút nữa đã đưa ra một quyết định sai lầm.[note54381]
Thật may là tôi đã suy nghĩ thông suốt trước khi hành động.
Phải, lần này tôi chắc chắn bản thân đã chọn đúng.
—Hahaha.
—Kusukusukusu.
Tôi nghe tiếng cười từ đâu vọng lại, phỉ báng sự ngu ngốc của tôi.
Được thôi, cứ cười cho thỏa thích đi.
Dù sao tôi cũng là “Gã Khờ” mà, một “Gã Khờ” mang danh “Kurose Hikaru”.