Edit: melbournje
Xin chào mọi người, mình là người trí thông minh theo ba không theo mẹ, Trà Bảo, năm nay mình năm tuổi.
Mình muốn nói với mọi người về người ba xấu tính của mình.
Với lại mình cũng muốn tuyên bố lần nữa, mình chỉ là một bé con năm tuổi thôi!
Nhưng ba thật sự không coi mình là trẻ con mà.
Mỗi sáng sớm, đúng bảy giờ ba đã bắt mình dậy cùng ba đi chạy bộ, mình rất không tình nguyện nhưng lại không thể làm gì.
Mình cũng từng hỏi qua ba, vì sao mẹ lớn như vậy còn có thể ngủ nướng, mà con là trẻ con lại không thể?
Ba mình trả lời là: Con là con trai.
Mình nhịn không được phản bác:....Nhưng mẹ là người lớn mà.
Ba lại nói: Mẹ là công chúa nhỏ cần sủng ái.
Mình lại hỏi: "Vậy con thì sao? con là cái gì của ba?"
"Quỷ gây sự."
"......."
Vì thế, mình chỉ có thể đợi lúc trời tối xuống, đi ngủ sớm để có giấc ngủ đầy đủ.
Cùng ba già ăn xong bữa sáng, ba lái xe đem mình tới nhà trẻ, rồi ba lại tới công ty.
Mà ba còn thường xuyên bắt mình đánh cờ chung, mình một đứa bé làm sao có thể thắng được một người lớn chứ.
Khi dễ trẻ con thì thôi, ba còn trào phúng nói mình đần.
Mình tức giận hỏi ba sao không tìm mẹ chơi đi.
Kết quả ba hàm hồ một câu: "Trí thông mình của mẹ con còn không bằng con đấy."
Ai nha, nghe xong cảm giác tâm tình tốt hơn nhiều.
Được rồi, tha cho ba, chơi ván thứ hai đi.
Có thể thời gian dài ở cùng ba đánh cờ, luyện chữ......
Dẫn đến tính tình của mình so bạn đồng lứa trầm ổn hơn rất nhiều, nhìn bọn họ giống như đồ đần chạy tới chạy lui cả ngày Peppa Pig, gâu gâu các thứ, cảm giác bọn họ thật ngây thơ.
Ngày hôm nay, mẹ không có ra ngoài làm việc.
Mẹ nói chờ mình về rồi cùng đi siêu thị, mua ít đồ.
Nhưng lúc này mình thật sự không còn gì để nói với mẹ.
Mình đã ở sau lưng mẹ mấy chục mét, còn mẹ cứ đẩy giỏ hàng đi thẳng về phía trước, căn bản đã quên đứa con trai này tồn tại.
Mẹ vốn là như vậy, mình nói mẹ đần, mẹ còn oán trách bởi vì sau khi sinh mình xong mới như vậy.
Mình thở dài một hơi, nhìn mẹ mua sắm.
Trách không được ba luôn luôn bàn rằng mình phải nắm tay mẹ, để khỏi bị lạc.
Mình bước nhanh đi đến, chủ động dắt tay của mẹ, mà mẹ còn giật nảy mình.
Vẻ mặt mẹ kinh ngạc, hiển nhiên là đã quên đứa con trai này tồn tại....
Ngay lúc mẹ cầm hai bịch bánh quy hỏi mình cái nào ngon hơn, sau mẹ vang lên một giọng nói: "Xin chào người đẹp, xin hỏi có thể thêm Wechat được không?"
Mình trừng mắt nhìn người đàn ông này, hắn ta lại còn bởi vì ngại ngùng nên tai ửng đỏ.
"Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi." Mẹ trực tiếp cự tuyệt hắn.
Người đó vẫn như cũ theo đuổi không bỏ nói chỉ muốn làm bạn bè, cuối cùng làm mẹ rất phiền, dứt khoát đem hai bịch bích quy để vào giỏ hàng, đẩy giỏ hàng đi.
Nhưng một lát sau, mình phát hiện được hắn vẫn đang len lén theo dõi, mình thậm chí còn nhìn thấy hắn lấy điện thoại ra chụp mẹ.
Mình thực sự rất tức giận, một suy nghĩ tà ác nảy ra trong cái đầu nhỏ.
Thừa dịp mẹ không chú ý, mình chạy tới, cười kêu lên: "Anh ơi."
Hắn ta nhìn thấy mình mà sững sờ.
Mình mặc kệ, tiếp tục ngây thơ mà hỏi: "Có phải anh muốn có phương thức liên lạc với chị em không?"
Lời này của mình khiến ánh mắt của anh ta sáng lên, sau đó gật đầu.
Về sau mình đưa nick Wechat của mẹ cho hắn, người kia hấp tấp đi.
Mình nhẹ hừ một tiếng, dùng đồng hồ gọi cho ba.
Lúc mua thức ăn về, vừa vặn gặp ba tan tầm trở về.
Ba bước nhanh đi tới lấy túi trong tay mẹ, hai cha con liếc nhau một cái.
Buổi tối, mẹ ngồi trong phòng khách xem tivi.
Trong thư phòng của ba, mình bị ba phái cho nhiệm vụ, lấy điện thoại của mẹ tới.
Ba nhanh chóng cùng người đàn ông kia trò chuyên, ba cố ý che chắn không cho mình nhìn, nói là ảnh hưởng không tốt.
Thật là một người đàn ông vô ơn bội nghĩa.
Ăn xong cơm tối, mình ở trong phòng ngủ học, mẹ bưng một chén sữa bò tới, giúp mình học.
Hiện tại bài tập của mình rất nhẹ nhàng, không đến nửa tiếng đã làm xong.
Về sau liền cùng mẹ uốn éo ở ghế sô pha chơi game, mẹ hoàn toàn không biết điện thoại bị người ta động tay chân.
Đúng, mẹ mình là thiếu nữ nghiện điện thoại, đặc biệt thích chơi game, từ khi có mình, mẹ giảm bớt thời gian phim.
Ban ngày ở nhà nhàn rỗi liền chơi game, có đôi khi chơi cả ngày, còn bị ba giáo huấn như đứa trẻ.
Mẹ còn ủy khuất chạy tới cùng mình phàn nàn rằng ba khi dễ mẹ, buổi tối muốn ngủ cùng mình.
Nhưng mình biết kiểu gì tí nữa mẹ cũng rơi vào bẫy của ba, sau đó tâm tình không tệ trở về.
Đêm nay, mẹ nói muốn cùng mìnu ngủ, nguyên nhân là có một chương trình mời mẹ đi tham gia, nhưng ba không đồng ý.
Bộ phim trước đó đã hơn ba tháng, ngay sau đó lại quay tiếp, hiện tại mới ở nhà vừa nghỉ ngơi chưa đến một tuần, lại đi tham gia chương trình gì, phòng không gối chiếc, ba khẳng định không nguyện ý.
Thật ra mình cũng không muốn mẹ ra ngoài quay phim.
Ban đêm, mình núp ở trong ngực mẹ, ngửi mùi thơm của mẹ, trong lòng thì thào: Trách không được ba luôn thích ôm mẹ ngủ, trên người mẹ thơm quá.
Ngay tại lúc mình mơ mơ màng màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ lúc, bên tai truyền đến tiếng mở cửa rất nhỏ.
Một bóng người cao to đứng ở cạnh giường, ngay sau đó truyền đến tiếng mẹ hô nhẹ.
Không đến ba mươi giây, mẹ liền bị ba ôm ra ngoài.
Trước đó ba luôn luôn giáo dục minh rằng con trai phải biết độc lập, một mình một phòng, kết quả hiện tại ba ngủ không được, muốn đi ôm mẹ về ngủ, người lớn đều kỳ quái như thế sao?
Sáng sớm thứ bảy, khó được ngày ba không bắt mình tập thể dục.
Mình mơ mơ màng màng mở mắt, mang dép ra ngoài, liền thấy tivi phòng khách mở lên, bên trong chiếu phim của cô mình.
Nghe được tiếng mở cửa, người ngồi ở trên ghế sa lon quay đầu.
Mình kinh ngạc nói: "Bà nội?"
"Ôi, bảo bối của bà, đến đây bà ôm."
Mình đi qua, bị bà ôm vào trong lòng: "Ba mẹ của con đâu?"
"Bọn họ cùng bạn bè đi ra ngoài dã ngoại."
"Vì sao không mang theo con."
"Vì vậy bà mới ở đây nè, đợi lát nữa bà dẫn con đi khu vui chơi chơi nha."
Nói thật, mình rất không vui.
Hai người này kết hôn đã tám năm, lại còn như kiểu mới yêu nhau, căn bản không giống những nhà khác, phải chú ý tới con cái..
Thế mà lại xem mình như thú cưng, tùy tiện để ở nhà.
"Không đi, buổi chiều con còn có lớp học Piano."
Nói xong mình xoay người đến toilet chuẩn bị rửa mặt.
"Đúng rồi, ba của con để cho bà đưa cái này cho con."
Mình nhíu mày nghi hoặc nói: "Là cái gì?"
Bà lắc đầu: "Không biết, con mở ra nhìn xem."
Mình nhận văn kiện trong tay bà và mở ra, nhìn thấy bên trong là một tờ giấy cùng một tấm thẻ màu đen.
Trên giấu viết: Chiều hôm qua biểu hiện không tệ.
Mình cũng không cao hứng, bởi vì mình cảm thấy tấm thẻ này, ba khẳng định lại cho mình tiền tiết kiệm, mình dùng đồng hồ tra tài khoản.
Quả nhiên, số dư bên trong còn mấy chục tệ.
Đúng là ba nuôi mình thật tốt.
Thật sự là đúng với câu nói, ba mẹ là chân ái, mà mình thì chỉ là ngoài ý muốn.