Ở trong bệnh viện ở ba ngày, cái ót sưng lên cuối cùng đã tan.
Ngày nọ buổi chiều Đồng Kiều ra viện, cô không dám nói cho mẹ Đồng việc mình bị bắt cóc, chỉ nói mấy ngày nay cô phải đi công tác.
Bởi vì công việc của cô khá đặc thù nên ra ngoài quay phim là việc thường xuyên, cho nên mẹ Đồng không chút hoài nghi.
Đã ba ngày không tắm rửa gội đầu, Đồng Kiều cảm giác mình xấu đi hẳn, ngay cả Ngụy Cẩn Hằng dắt tay cô cũng không cho.
Cho nên sau khi ra viện việc đầu tiên cô làm chính là về nhà gội đầu tắm rửa.
Trong phòng khách, Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở trên ghế sa lon đọc sách, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy.
Anh nhìn như không phản ứng chút nào, vẫn vững như cũ ngồi đọc sách, nhưng yết hầu lên xuống lại bán đứng anh ngay lúc này.
Nhưng nhớ tới lần trước anh say rượu, quá xúc động nên không mang áo mưa, Đồng Kiều vụng trộm uống thuốc, Ngụy Cẩn Hằng đem ý nghĩ trong lòng ép xuống.
Đột nhiên cảm thấy Quan Vĩ Lễ nói rất có đạo lý, khi yêu nhau người đàn ông thật sự cần mang theo áo mưa ( BCS) để phòng bị, dù sao ngay cả người đàn ông ấy cũng không biết lúc nào mình sẽ nổi thú tính.
Sau một tiếng, tắm rửa trang điểm rồi thay quần áo khác, Đồng Kiều từ phòng tắm đi ra, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng không ít: "Đi."
Ngụy Cẩn Hằng gật đầu, đem sách trong tay đặt xuống, đứng lên đi theo Đồng Kiều đến cửa.
Ở trong bệnh viện, Đồng Kiều vô tình thấy được đang chiếu một bộ phim mà cô thích, Ngụy Cẩn Hằng liền nói đi xem.
Năm giờ năm mươi chiều, Quan Vĩ Lễ đang ngồi ở trong phòng làm việc chơi game thì nhận được điện thoại của Ngụy Cẩn Hằng.
Nghe thấy Ngụy Cẩn Hằng hỏi anh đạo cụ để lần trước để tỏ tình còn ở đó hay không?
Quan Vĩ Lễ kinh ngạc nói: "Không phải hai người đã yêu nhau rồi sao? Cậu còn muốn tỏ tình?"
"Ừm, nhưng tôi thiếu cô ấy một lời tỏ tình long trọng hơn."
"Vậy thì được, mọi đạo cụ lúc trước tôi đều tạm thời cất đi, cậu muốn dùng ít nhất phải mất ba tiếng để bố trí, có thể chứ?"
"Có thể, phim mà chúng tôi xem bảy giờ hai mươi bắt đầu, hiện tại tôi mang cô ấy đi ăn đã, cậu tìm đội thiết kế bố trí một chút, tôi đã cùng quảng trường Hoằng Duy nói qua, ngày hôm nay đóng cửa sớm hơn một tiếng." Từ giọng nói của Ngụy Cẩn Hằng cũng có thể thấy lần tỏ tình này anh rất xem trọng.
"Cái gì?" Nghe được câu này, Quan Vĩ Lễ kinh ngạc không thôi. "Cậu tỏ tình không phải là để cho những người xung quanh xem ân ái hay sao, nếu đóng cửa sớm chúng ta trang trí lộng lẫy như vậy làm gì?"
Đối phương trầm mặc ba giây, chậm rãi mở miệng: "Đồng Đồng là diễn viên, mà chúng tôi chưa công khai quan hệ, tôi không muốn khiến cho cô ấy khó xử."
Sau đó còn nói thêm: "Còn nữa, trang trí lộng lẫy là cho Đồng Đồng nhìn, không phải những người quần chúng khác, nên không cần khoe khoang bất kì ai."
Quan Vĩ Lễ bị Ngụy Cẩn Hằng làm nghẹn họng, cũng không biết phản bác làm sao.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói câu được, tôi đã biết.
Sau khi cúp điện thoại, Quan Vĩ Lễ đem chuyện nói cho vài người khác, cùng đội thiết kế tiến hành công việc.
Hai người nắm chắc thời gian, ăn cơm trước khi xem phim.
Phim bắt đầu, Thẩm Thần làm diễn viên chính, bộ phim có tên « Tiền Tiêu Không Hết »
Đây là một phim hài, chí ít Đồng Kiều cảm thấy rất hài, trong rạp ôm bắp rang cười không ngừng.
Mà Ngụy Cẩn Hằng vẫn nhàn nhạt không có quá nhiều phản ứng, thậm chí thỉnh thoảng sẽ nhìn điện thoại một chút, hoặc là gửi tin nhắn Wechat.
Đồng Kiều thấy anh không có hứng thú với bộ phim này, lại gần nhỏ giọng nói với anh: "Cẩn Hằng, anu không thích phim này sao?"
Ngụy Cẩn Hằng trả lời tin nhắn xong tắt điện thoại, nhỏ giọng trả lời: "Không có, phim rất hay."
Lời khen này khiến Đồng Kiều rất là im lặng, anh căn bản không xem mà.
Sự kiên nhẫn của Ngụy Cẩn Hằng luôn luôn rất tốt, bình thường đối với những việc mà anh không có hứng thú, chỉ cần cô thích thì anh cũng có thể nghiêm túc xem hết.
Nhưng hôm nay không biết làm sao, anh cứ không ngừng nhìn điện thoại.
Một lát sau, Đồng Kiều nhịn không được hỏi: "Công ty có việc hả?"
"Ừm?" Ngụy Cẩn Hằng nghi hoặc nhìn về phía cô: "Không có."
"Không có thì sao anh cứ nhìn điện thoại vậy?"
"Quan Vĩ Lễ hỏi anh một ít chuyện." Ngụy Cẩn Hằng lại nói mập mờ.
Mà Đồng Kiều cũng không nghi ngờ gì, nhẹ gật đầu: "À, được."
Nói xong liền quay đầu tiếp tục xem phim.
Ngụy Cẩn Hằng trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng, thật đúng là cái đồ ngốc.
Quan Vĩ Lễ thì không ngừng gửi hình báo cáo tiến độ.
Qua hai tiếng, bên ngoài cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
Lúc h tối, loa phát thanh vang lên rằng hôm nay sẽ đóng cửa sớm, để đền bù cho khách hàng thì lúc ra cửa sẽ được nhận một phần quà nhỏ, việc này khiến khách hàng rút đi rất nhanh.
Chín giờ hai mươi phút, phim kết thúc.
Đi thang máy tới tầng một, Đồng Kiều và Ngụy Cẩn Hằng cùng nhau đi ra.
Đồng Kiều ngẩng đầu nhìn toàn bộ cửa hàng, hoảng sợ nói: "Đây là có chuyện gì?"
Truyện được up tại wattpad melbournje!
Lại nhìn bốn phía, hình thường rấ náo nhiệt hôm nay lại không có một ai.
Đồng Kiều theo bản năng nhích lại gần Ngụy Cẩn Hằng.
Ngụy Cẩn Hằng đưa tay kéo cô vào trong ngực: "Không có việc gì, chỉ là đóng cửa mà thôi."
"Hả, đóng cửa sao?"
Cô mở ra điện thoại nhìn thoáng qua: "Nhưng bây giờ mới chín giờ hai mươi, bình thường không phải mười giờ mới đóng cửa sao?"
Nói xong hai người đi tới cửa lớn, lại phát hiện cửa ra lúc này đã bị khóa.
Đồng Kiều bắt đầu có chút hoảng: "Liệu chúng ta có bị nhốt trong này hay không?"
Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô bối rối, nhịn không được cười nói: "Sẽ không."
Nắm tay của cô đi vào trung tâm ở tầng một, nơi đó có một tầng thảm đỏ, Đồng Kiều vừa giẫm lên thảm đỏ, ánh đèn bốn phía dập tắt, bên tai truyền đến một tiếng ca nhu hòa.
Ngay sau đó dưới chân cô xuất hiện một ánh sáng màu vàng kim, chạy dài theo thảm đỏ.
Thẳng cho tới khi hết thảm đỏ dài mười mấy mét, một chữ iloveyou phát sáng lên từ tầng một, tầng hai, tầng ba....cho đến tận tầng tám.
Cô theo bản năng lùi lại một bước, lại bị người ta đỡ bả vai.
Đồng Kiều quay đầu, nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng một mặt đầy ý cười nhìn mình.
"Không cần sợ, đây là anh đã chuẩn bị cho em."
Đồng Kiều ngây ngốc hỏi: "Chuẩn bị...cái gì cơ?"
"Chuẩn bị tỏ tình."