Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

chương 51: thuốc tránh thai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngụy Cẩn Hằng khiến Tống Kiều nghẹn họng không biết trả lời sao.

Nhưng mà cô ta vẫn không nhận sai, ngồi xổm trên mặt đất không nói lời nào.

Dưới cái nhìn của cô ta, mình không sai, người sai là Ngụy Cẩn Hằng, ở trước mặt nhiều người như vậy mà không giữ chút mặt mũi nào cho cô ta.

Người sai phải là tiện nhân tên Đồng Kiều này, dám tạt rượu vào cô ta.

Còn có Phạm Tranh, lúc trước vì để hợp tác với Tống thị, mỗi ngày đều chạy tới công ty nhà cô xum xoe, thấy cô chỉ hận không thể cúi đầu khom lưng xách túi cho cô, bây giờ một câu cũng không nói giúp, thật đúng là ăn cháo đá bát.

Giằng co một phút đồng hồ, bên tai Đồng Kiều truyền đến giọng nói Ngụy Cẩn Hằng: "Đi thay quần áo, cẩn thận bị cảm."

Đồng Kiều quay đầu, vừa hay nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng đưa lưng về phía cô đi tới thang máy, Đồng Kiều lấy tinh thần đi theo.

Hoắc Linh nhìn bóng lưng của hai người, trong mắt lộ ra vẻ kinh dị.

Trừ cô, trong tiệc rượu không ít người chú ý tới bọn họ.

Tất cả mọi người bắt đầu kinh ngạc, Đồng Kiều đến cùng là ai?

Trong phòng khách sạn:

Tiểu Thượng lấy quần áo dự bị ra cho cô thay.

Ở tình huống này, tiếp tục tham gia tiệc rượu hiển nhiên không thực tế, cô gọi cho chị Linh nói muốn về nhà trước, chị Linh đáp ứng, chỉ nói cô nghỉ ngơi sớm chút, chị ấy sẽ xử lý vấn đề sau đó.

Đồng Kiều nghe được trong giọng nói chị Linh mang theo ý trách cứ, bây giờ nghĩ lại, vừa rồi hành động tạt rượu này của cô xác thực rất kích động.

Đợi cô thay xong quần áo, Ngụy Cẩn Hằng ở bên ngoài chờ đi đến.

Tiểu Thượng biết ý nên ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Ngụy Cẩn Hằng đi tới nhìn thấy Đồng Kiều đứng ở giường lớn nhìn bộ lễ phục nhíu mày, bộ dáng phiền muộn.

"Thế nào?" Anh đi tới hỏi.

Đồng Kiều thở dài: "Lễ phục này là chị Linh mượn giúp em, lần này thì hay rồi, chắc chắn phải bồi thường."

"Chỉ bởi vì chút chuyện nhỏ này?"

Đồng Kiều lắc đầu: "Còn nữa."

Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở bên giường, chờ cô nói tiếp.

"Đằng sau có bao nhiêu tình địch đang chờ em hả?" Đồng Kiều bĩu môi, không cao hứng nhìn Ngụy Cẩn Hằng chất vấn.

Ngụy Cẩn Hằng thần sắc trì trệ.

Đồng Kiều tiếp tục nói: "Ngày hôm nay, việc này là bị anh liên lụy."

Nói rồi, cô đưa tay hướng về phía sau lưng anh mà ôm.

"Vừa rồi cô gái kia nói đã thích anh nhiều năm, còn nói vòng tay cái gì, chung quy tất cả đều là từ anh mà ra."

Đồng Kiều đứng trước mặt Ngụy Cẩn Hằng, làm ra một bộ rất hung dữ, chất vấn: "Anh nói, đến cùng chuyện gì xảy ra?"

Ngụy Cẩn Hằng ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng ngậm ý cười không nói lời nào.

Đồng Kiều tiếp tục truy vấn: "Vừa rồi có phải anh nhìn cô ta quá đáng thương, cho nên mới tìm cớ thay quần áo đem em kéo đi..."

Lời còn chưa nói hết, cái hông của cô bị xiết chặt, đối phương dùng lực ôm cô vào trong ngực, Đồng Kiều thuận thế ngồi ở trên đùi anh.

"Nửa tháng không gặp, em trở nên rất thiếu đạo lý."

Đồng Kiều nguýt anh một cái: "Nào có, em đang nói anh thu hút ong bướm đấy."

"Nói bậy, anh đang giúp em."

"Làm sao lại thành giúp em rồi?"

Đồng Kiều ngồi ở trong ngực Ngụy Cẩn Hằng, nghe anh không nhanh không chậm giải thích.

Anh nói Tống Kiều là con gái duy nhất của tập đoàn Tống thị, từ nhỏ bị cha mẹ chiều hư, tính cách ngang ngược tùy hứng, ngày hôm nay trong tiệc rượu cô ta chật vật như vậy, sau đó nhất định sẽ trả thù.

Ngụy Cẩn Hằng đương nhiên không sợ cô ta, Phạm Tranh như thế nào, anh không có hứng thú, nhưng Đồng Kiều nhất định sẽ không may.

Nếu cứ tiếp tục tình huống khó xử này, khó đảm bảo Tống Kiều sẽ không làm chuyện gì khác.

Đồng Kiều nghĩ nghĩ cảm thấy Ngụy Cẩn Hằng nói rất có đạo lý.

Cuối cùng, Ngụy Cẩn Hằng lại dặn dò một câu: "Có anh ở đây em không cần sợ bất kì kẻ nào, nhưng nhớ kỹ, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."

Hai giờ khuya, Đồng Kiều hạ cánh liền chạy tới khách sạn của đoàn làm phim.

Buổi sáng còn phải quay phim, nên từ tiệc rượu rời đi, Ngụy Cẩn Hằng liền đưa cô về nhà.

Cô thu dọn một chút liền chạy tới sân bay, vì thế anh rất không cao hứng.

Mặc dù anh không nói, nhưng Đồng Kiều vẫn cảm nhận được.

Bọn họ mới xác định quan hệ không tới một tuần, cô liền phải đến nơi khác quay phim, hai người liên tiếp nửa tháng không gặp mặt, thật vất vả mới gặp nhau, chưa tới ba tiếng, cô lại phải lên máy bay.

Đồng Kiều trong lòng còn áy náy, nghĩ sau này nhất định sẽ đền bù cho anh, nhưng mà cô còn chưa nghĩ tới sẽ đền bù ra sao, liền ngủ quên mất.....

Ngày kế tiếp, Đồng Kiều vẫn giống như cũ, tiếp tục quay phim.

Nhưng lại có chút không giống, đó chính là điện thoại của chị Linh trở nên bận rộn hơn, một ngày có mười đạo diễn gọi tới hỏi Đồng Kiều có muốn quay phim này phim kia không, muốn hẹn cô tham gia phim của họ.

Trong đó không thiếu vài đạo diễn trứ danh và kịch bản không tồi.

Chị Linh chọn ra vài đạo diễn để nói chuyện.

Đồng Kiều biết kỳ thật những đạo diễn này đều hướng về phía Ngụy Cẩn Hằng mà tới.

Ngày đó trong tiệc rượu có nhiều diễn viên, đạo diễn như vậy, tuy nói chuyện của cô cùng Tống Kiều bị đè xuống, không lộ ra ngoài, nhưng vẫn không ít người biết quan hệ của cô cùng Ngụy Cẩn Hằng.

Nói là muốn mời cô quay phim, chắc chắn là muốn Đồng Kiều lôi kéo Ngụy Cẩn Hằng đầu tư.

Thật ra tập đoàn Hoằng Duy là nhãn hàng lớn, căn bản không cần quảng cáo.

Mấy năm gần đây Hoằng Duy có người phát ngôn là ảnh hậu quốc tế Ngụy Tiếu Vũ.

Mà suy cho cùng người phát ngôn cũng là ngôi sao lớn.

Có thể nói Hoằng Duy cũng khẳng định thân phận cho chị ấy.

Chị Linh cao hứng đem tin này nói cho Đồng Kiều, đồng thời nghiên cứu xem chọn nhân vật nào của phim nào

Mặc dù bây giờ tác phẩm của cô không nhiều, nhưng đều đã đang chiếu lên.

Danh tiếng của cô và kĩ thuật diễn đang không ngừng tích lũy, là thời điểm thích hợp để tìm một kịch bản tốt.

Đồng Kiều chỉ gật đầu nói mình sẽ cố gắng.

Thật ra cô muốn nói với chị Linh rằng, sau khi quay xong bộ phim này cô muốn nghỉ ngơi hai ba tháng, nhưng bị chị Linh nói một câu, "Em đang hot lên nên sẽ vất vả chút, nhưng phải thật tốt cố gắng." thế nên cô lại nén trở về.

Đợi chị Linh gọi xong, cô áy náy nhắn tin cho Ngụy Cẩn Hằng: Nhớ anh.

Tắt điện thoại, đưa cho trợ lý, trang điểm lại rồi tiếp tục đi quay phim.

Quay phim là một việc rất buồn tẻ nhưng cũng là niềm vui vô tận.

Niềm vui m ở chỗ là mỗi ngày đều sẽ tiến bộ, mà mỗi ngày diễn đều không giống nhau, thậm chí bởi vì nhân vật mà được tiếp xúc thêm nhiều thứ mới lạ.

Buồn tẻ ở chỗ là mỗi ngày đều đọc thoại, trang điểm, quay phim, không có thứ bảy chủ nhật.

Mấy ngày nay Đồng Kiều luôn luôn quay phim đến khuya, mà Ngụy Cẩn Hằng mỗi ngày đều chín giờ đi ngủ, hai người làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn khác biệt.

Mỗi ngày đều qua loa trò chuyện vài câu, xong rồi ai cũng bận rộn.

Cuộc sống này căn bản không có bong bóng màu hồng, Đồng Kiều cảm thấy Ngụy Cẩn Hằng sẽ sớm mất đi hứng thú với cô, hai người cuối cùng sẽ chia tay và kết thúc.

Loại tâm tình hoảng sợ bất an này càng ngày càng nặng.

Mãi đến tám giờ tối thứ sáu, Đồng Kiều mỏi mệt ngồi xe trở lại khách sạn, về đến phòng nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng tựa ở bên tường.

Nhìn thấy khóe miệng của anh cười, khoanh hai tay, Đồng Kiều không khống chế nổi chạy tới, nhào vào trong ngực của anh.

"Rất nhớ anh." Đồng Kiều hít mũi một cái, mắt đỏ hồng nói.

Thật ra cô cảm thấy mình có chút già mồm, lần gặp mặt gần đây là ngày trước tại tiệc rượu, thế mà cô lại khóc.....

Ngụy Cẩn Hằng không nói gì, chỉ chăm chú ôm cô vào trong ngực.

Ngửi mùi hương quen thuộc, Đồng Kiều dần dần bình tĩnh lại, mở cửa phòng ra, hai người đi vào.

Đồng Kiều ngồi ở trước bàn trang điểm tháo trang sức, một bên mừng rỡ hỏi sao anh lại tới đây?

Ngụy Cẩn Hằng đứng ở sau lưng cô, cùng cô trong gương đối mặt, cố ý hỏi: "Không hi vọng anh đến sao?"

Đồng Kiều giận dữ nguýt anh một cái, cố ý nói: "Đúng thế."

Vừa dứt lời, trên đầu liền Ngụy Cẩn Hằng chạm vào.

Tháo trang sức, rửa mặt xong đã hơn chín giờ, Đồng Kiều còn cầm điện thoại cố ý cho anh nhìn: "Nhìn đi, em không lừa anh, nếu như tắm rửa thu dọn một chút đã mười giờ rồi, khác hoàn toàn thời gian nghỉ ngơi làm việc của anh."

Ngụy Cẩn Hằng đem điện thoại lấy ra, nhìn khuôn mặt trắng trắng kia, đưa tay đem khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kéo vào trong ngực, tay phải nâng cằm của cô, ngón tay ma sát trên đôi môi căng mọng.

Đồng Kiều biết anh đây là có ý gì, lúc anh cúi người, hai tay của cô chống đỡ trên vai của anh, để anh không có cách nào tới gần.

"Vừa tới liền chiếm tiện nghi, anh còn chưa nói nhớ em đâu."

Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô, thanh âm khàn khàn: "Anh đang dùng hành động để nói cho em."

"Anh thật gian xảo." Đồng Kiều cáu giận nói, nói một câu anh rất nhớ em sẽ chết sao, thật sự là......

Ngụy Cẩn Hằng cũng không phản bác, tay nắm cằm cô dịch chuyển, cúi đầu hôn xuống dưới.

Sáng sớm bảy giờ, Đồng Kiều bị báo thức đánh thức, không tình nguyện mở to mắt, liếc mắt liền thấy Ngụy Cẩn Hằng.

Anh đã tỉnh, lúc này mắt đầy ý cười nhìn cô.

Gò má cô ửng đỏ: "Anh tỉnh từ bao giờ?"

Ngụy Cẩn Hằng ở trên trán cô hôn một cái, nói một tiếng buổi sáng tốt lành liền ngồi dậy.

Đồng Kiều nhắm mắt lại, cô vẫn như cũ rất buồn ngủ.

Thẳng đến khi đồng hồ báo thức vang lên lần nữa, mắt của cô không mở nổi nữa, bên tai truyền giọng nói của đàn ông, trầm thấp mang theo ý trêu chọc: "Có mệt không?"

Đồng Kiều không cần suy nghĩ phản bác: "Đúng, rất mệt, chỉ muốn nằm ì một chỗ như người già thôi."

"Ba" cách một lớp chăn, cái mông của Đồng Kiều bị người nào đó trừng phạt, vỗ một cái.

Đồng Kiều cau mày trở mình, ai oán nói: "Đau."

"Nhìn xem lần sau còn dám nói lung tung không."

Đồng Kiều không phục nói lầm bầm: "Mỗi lần anh dạy dỗ em, nghe giọng điệu đều giống ông già giáo huấn cháu gái."

"....."

Cô ở cùng với Ngụy Cẩn Hằng về sau, tìm được một việc đặc biệt thú vị, đó là mỗi ngày cố ý khiêu khích sự chịu đựng của anh, muốn nhìn anh tức giận sẽ như thế nào.

Nhưng mà mỗi lần tiểu tâm tư của cô đều sẽ bị Ngụy Cẩn Hằng nhìn thấu, đối phương không chút phản ứng nào.

Cô còn nhớ rõ hôm trước, giữa trưa cô đang ăn ở phòng trang điểm, liền thử đột kích gọi điện thoại cho anh.

Ai biết anh vẫn còn đang họp, thông báo có cuộc gọi đột ngột vang lên, Ngụy Cẩn Hằng nhìn thoáng qua, lựa chọn kết nối, tai nghe Bluetooth truyền đến tiếng cười đắc ý của Đồng Kiều: "Có phải là không nghĩ tới hay không."

Trong loa truyền đến giọng anh ừ một tiếng, lại nghe thấy: "Tiếp tục."

Nghe được hai chữ này, Đồng Kiều còn sửng sốt một chút, không rõ anh nói tiếp tục là có ý gì.

Nhưng mà ngay sau đó cô nghe thấy giọng của một người đàn ông khác.

Anh...vậy mà đang họp!

Trong phòng họp, mấy người nhìn Ngụy Tổng cười mỉm, đều không hiểu thấu, Ngụy Tổng mới vừa rồi còn một mặt nghiêm túc lại đột nhiên cười là có ý gì.

Bọn họ không biết là, trong tai nghe của Ngụy Cẩn Hằng, Đồng Kiều đang oán trách anh đang họp mà còn nghe, nếu như bị người khác nghe được sẽ xấu hổ đến mức nào chứ.

Lần này cô trêu Ngụy Cẩn Hằng, anh ngược lại không hoảng, mà Đồng Kiều bị dọa cho phát sợ.

Sau đó cô mới biết được Ngụy Cẩn Hằng đeo tai nghe Bluetooth, những người khác căn bản không biết bọn họ đang gọi điện thoại.

Liên tiếp mấy lần đùa anh, anh đều không có phản ứng.

Đồng Kiều bất mãn nói anh rất vô vị, không chịu phối hợp với cô, Ngụy Cẩn Hằng vẫn chững chạc đàng hoàng hỏi cô muốn phối hợp như nào?

Hiện tại còn tạm, giờ anh mà phối hợp thật thì là động thủ đánh cô rồi còn gì, thật sự là cô đang tự mình tìm đường chết.

Nằm ì nửa tiếng, Đồng Kiều vẫn bò dậy rửa mặt.

Cô còn nghĩ là Ngụy Cẩn Hằng không muốn đi, ai ngờ anh lại nói muốn đi theo cô quay phim.

Đồng Kiều vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, nhưng mà vẻ ngoài của anh thực sự thu hút sự chú ý của người khác, Đồng Kiều liền đeo mũ và khẩu trang cho anh, đến đoàn làm phim thì cho anh ngồi ở phòng trang điểm, cũng không khiến những người khác hoài nghi.

Ngược lại, ngày hôm nay Đồng Kiều tương đối khác thường, quay xong liền trở về phòng trang điểm, đến khi quay tiếp mới ra, không giống thường ngày, nếu là bình thường cô sẽ trò chuyện với mọi người.

Một ngày trôi qua rất mệt mỏi, nhưng cũng rất nhanh.

Năm giờ chiều, Ngụy Cẩn Hằng có cuộc họp video, nên anh về khách sạn trước.

Tám giờ tối, Đồng Kiều vui vẻ kết thúc công việc trở về.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy người ngồi trên ghế salon sắc mặt thanh lãnh

Cô thu hồi nụ cười, nghi ngờ hỏi: "Cẩn Hằng, anh sao thế?"

Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô, đây là ánh mắt mà Đồng Kiều chưa từng thấy qua: "Tới đây."

Đồng Kiều dán chặt lấy cửa phòng, lắc đầu: "Không, anh như vậy em rất sợ."

Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô vô tình liếc đến bàn trà trước mặt anh, nhìn thấy phía trên đặt một hộp thuốc tránh thai đã mở.

Truyện Chữ Hay