Edit: melbournje
Đồng Kiều không biết trả lời thế nào, cô muốn dùng lực rút tay ra, nhưng Trang Nhất Địch khi uống say rất mạnh.
Cậu ta như một đứa trẻ, chơi xấu ngồi xuống đất, hay tay nắm thật chặt tay cô, Đồng Kiều nhíu mày.
"Đừng làm rộn, cậu làm đau tôi."
"Chị Đồng, em thật sự, thật sự rất thích chị."
Giọng nói Trang Nhất Địch rất ủy khuất, thậm chí nói đến rất thích, trực tiếp nghẹn ngào.
Đồng Kiều quằn quại, cậu ta liền kêu to không muốn buông tay.
Chỉ chốc lát có không ít người đi tới.
Những người khác thấy cảnh này đều sững sờ, Đồng Kiều nói, "Cậu ta uống nhiều quá, nhanh đến giúp tôi với."
Mọi người mới hợp lực đem Trang Nhất Địch kéo ra.
Đồng Kiều sờ cánh tay bị nắm đỏ ửng, cùng đạo diễn Thẩm nói một tiếng, sớm rời khỏi đây.
Sau khi ăn mừng đóng máy, chính là thu dọn đồ đạc trở về.
Phần lớn mọi người đều chọn sáng ngày mai về nhà, nhưng vì việc của Trang Nhất Địch, Đồng Kiều quyết định về sớm hơn.
Từ khách sạn ra ngoài mới hơn h tối, chắc lúc cô về đến nhà là khoảng hơn h.
Trước đó ở đoàn làm phim không cảm nhận được không khí gì, nhưng vừa lên đường cao tốc, tiến vào nội thành, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ, các cửa tiệm đều trang trí đỏ rực, rất đẹp mắt.
Ban đêm cô cùng mẹ Đồng ngủ chung, hai người hàn huyên đã tới gần sáng.
Năm nay khác với những năm trước, là vì trong nhà thiếu đi ba Đồng.
Nói xong, hai người cũng nhịn không được khóc ra.
Đêm trước khóc quá ác liệt, nên ngày hôm sau lúc Đồng Kiều đến công ty báo danh, hai con mắt có chút sưng đỏ.
Hôm nay đã là âm, ngày mai sẽ là đêm giao thừa.
Nhân viên trong công ty đều chỉ đợi đến tan tầm bắt đầu nghỉ luôn.
Ngồi cùng một chỗ với cô trong văn phòng còn có một người nghệ sĩ nữa.
Là nam ca sĩ tương đối được yêu thích hiện nay, Phiền Vĩ.
Cậu ấy có một bộ tóc tỉ mỉ chăm chút, đeo khẩu trang, ngồi ở đối diện cô chơi điện thoại.
Đồng Kiều lễ phép cùng cậu qqsy chào hỏi, đối phương cũng chỉ rất lạnh lùng nhẹ gật đầu.
Từ lúc Đồng Kiều đến công ty này mặc dù mới diễn ba bộ phim, nhưng vẫn chưa công chiếu, dẫn đến danh tiếng của cô vẫn rất thấp, bị những người nổi tiếng hơn xem nhẹ cũng là chuyện rất bình thường.
Loại không khí ngột ngạt này kéo dài gần nửa giờ, thẳng đến khi chị Linh mở cửa đi đến.
"Tiểu Phiền, Đồng Đồng các em tới rồi sao."
Đồng Kiều cùng Phiền Vĩ đi tới trước bàn làm việc, liền thấy trong tay chị Linh có cái hai văn kiện.
"Chị nhận cho các em một chương trình."
Đồng Kiều kinh ngạc, "Chương trình?"
Phiền Vĩ mặt lại nhíu lại, "Chị Linh."
Hoắc Linh tự nhiên rõ cậu ta là có ý gì, làm hành động ý bảo cậu ta ngừng nói đã.
"Đồng Kiều, em cầm văn kiện này ra ngoài xem một chút, chờ lát nữa chị sẽ nói chuyện với em."
Đồng Kiều nhẹ gật đầu, cầm văn kiện lên ra khỏi văn phòng.
Đồng Kiều đương nhiên biết bọn họ muốn trò chuyện cái gì, Phiền Vĩ hiện tại là nam ca sĩ nổi tiếng, chị Linh lại muốn bọn họ tham gia chung một chương trình, vì chính là để anh ta dẫn dắt mình, gia tăng danh tiếng.
Từ đó có thể thấy được, Thụy Tân đúng là cật lực bồi dưỡng cô.
Nhưng mà Phiền Vĩ hình như rất không vui.
Đồng Kiều ở chỗ nghỉ ngơi bên ngoài ngồi xuống, đem văn kiện trong tay nhìn một lần.
Chị Linh lấy về cho cô chương trình này, có tên « Tôi Biết Bạn Là Ai », là một chương trình khá thú vị.
Mỗi tiết mục sẽ xuất hiện đến người, mà ba cái đều là người bình thường.
Những nghệ sĩ được mời tham gia, phải đoán được nghề nghiệp của người này.
Chương trình này cố định sáu người, trong đó mỗi tập sẽ mời bốn nghệ sĩ đang hot.
Phiền Vĩ chính là một người trong đó.
Mà cô thì là người mới, là nhân vật làm nền.
Hiện tại chương trình này đang hot, đã xuất hiện được năm, theo thời gian thu hút không ít khán giả.
Chờ ở bên ngoài hơn mười phút, Phiền Vĩ từ bên trong ra, đi ngang qua chỗ nghỉ ngơi còn quay đầu nhìn cô một cái, sau đó sải đôi chân thon dài, liền bước đi.
Đồng Kiều đứng lên, cùng cậu ta đi ngược lại, gõ cửa tiến vào văn phòng chị Linh tỷ.
Liền thấy chị Linh cau mày, một bộ bộ dáng suy tư.
"Chị Linh." Đồng Kiều đi đến trước bàn làm việc gọi
Hoắc Linh lấy lại tinh thần, "Em vào rồi, ngồi đi."
Đồng Kiều thuận thế ngồi ở đối diện chị ấy, Hoắc Linh nghĩ nghĩ nói, "Đồng Đồng, năm mới có dự định như thế nào?"
"Nếu như công ty có sắp xếp, liền nghe công ty an bài vậy, không có gì thì em ở nhà giúp mẹ."
Hoắc Linh nghe, nhẹ gật đầu, "Vậy...nửa tháng này em ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, chờ những bộ phim em đã quay chiếu lên, đến lúc đó chị sẽ nhận việc cho em."
Đồng Kiều đương nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói này của chị Linh, cũng chính là Phiền Vĩ vẫn là không muốn tham gia với cô.
Một minh tinh tuyến thứ và một nam ca sĩ hạng một, đừng nói chị Linh, nếu là cô thì cô cũng không biết nên chọn bên nào.
"Được rồi, chị Linh." Đồng Kiều cười gật đầu, đem văn kiện trả về.
Đồng Kiều có chút thơ thẩn từ văn phòng chị Linh đi ra, đứng ở cửa thang máy, nhìn mũi tên và bảng đỏ từ phía trên xuống, cho đến khi dừng lại ở tầng của cô.
Cửa thang máy mở ra, nhìn hai người bên trong, Đồng Kiều hơi sững sờ.
Ngây người một lúc, đến khi cửa thang máy sắp đóng lại, một cánh tay duỗi ra, ngăn thang máy sắp đóng lại.
"Vào đi." Một âm thanh trầm thấp.
Đồng Kiều khẽ run lên, trên mặt mang nụ cười đi vào thang máy, chào hỏi, "Xin chào Nguỵ Tổng, Quan Tổng."
Trên mặt Quan Vĩ Lễ mang nụ cười như ánh nắng, "Ừm, Đồng Đồng làm sao tới công ty thế?"
"Chị Linh tìm tôi có chút việc."
Quan Vĩ Lễ tiếp tục hỏi, "Xong việc rồi sao?"
Đồng Kiều nhẹ gật đầu, đem chủ đề kết thúc.
Cũng không phải là cô cố ý không bắt chuyện với ông chủ, mà vì bên cạnh còn một người mà Đồng Kiều không muốn gặp.
Đã qua một tháng kể từ lần đó, trong lúc ấy Ngụy Cẩn Hằng có gọi cho cô, cũng gửi tin nhắn qua Wechat, Đồng Kiều đều mặc kệ.
Cô cảm thấy quan hệ của hai người có chút vi diệu.
Trong thang máy ba người ai cũng không nói gì, dẫn đến bầu không khí rất xấu hổ.
Rất nhanh, thang máy xuống đến lầu một.
Đồng Kiều lễ phép, nghiêng người để hai người bọn họ ra trước.
Sau khi hai người ra xong, Đồng Kiều nhẹ nhàng thở ra, vì không muốn cùng hai người đó ra khỏi cửa nữa, Đồng Kiều liền đi WC.
Nghĩ đến lúc ra, chắc hẳn hai người bọn họ đã đi rất xa.
Ai ngờ cô vừa ra khỏi công ty đã thấy xe Ngụy Cẩn Hằng.
Thấy cô đi ra, Ngụy Cẩn Hằng nhìn cô, thản nhiên mở miệng, "Tới rồi sao."
Đồng Kiều còn đang muốn chạy trốn nháy mắt sợ hãi, nhu thuận đi tới.
Anh là ông chủ của Đồng Kiều, đắc tội với anh là một việc không nên.
Liền nói anh rất ung dung, để Đồng Kiều trong lòng sợ hãi.
Đồng Kiều đi tới, lên xe của anh.
Người đàn ông khởi động xe, nhanh chóng lái ra ngoài.
"Cô tránh tôi?"
Ngụy Cẩn Hằng mở miệng trước phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Đồng Kiều không nói gì, xem như thừa nhận.
"Vì sao?"
"Hiện tại tôi cùng Ngụy Tổng đã không có quan hệ gì nữa rồi, không bằng làm người xa lạ tốt hơn, tôi là một diễn viên, nếu chúng ta có quan hệ không rõ ràng, bị người khác biết được tung lên mạng thì kiếp diễn viên của tôi sẽ hỏng mất."
Ngụy Cẩn Hằng gật đầu, "Ừm, còn cái này nữa?"
Đồng Kiều nghi hoặc quay đầu nhìn anh, "Còn có cái gì?"
Nhìn thấy khóe miệng của anh hất lên, "Cô sợ sẽ yêu tôi."
Đồng Kiều bị anh trêu, gương mặt trong nháy mắt đỏ lên, "Anh nói bậy."
Ngụy Cẩn Hằng cũng không tranh luận, "Ừ, coi như là tôi nói bậy."
Đồng Kiều giống như bị anh nói trúng tâm tư, trái tim đập loạn, đem đầu hướng về phía ngoài cửa sổ xe, không để ý đến anh nữa.
Ngụy Cẩn Hằng dừng xe ở trước nhà Đồng Kiều, Đồng Kiều cảm giác Ngụy Cẩn Hằng giống như dã thú ăn thịt người, chạy trối chết.
Ngụy Cẩn Hằng ngồi ở trong xe nhìn bóng lưng cô xa dần, nhớ tới lúc ở thang máy, mắt cô đỏ ửng, lông mày cau lại.
Đóng cửa, quay đầu xe, hướng về phía công ty.
Đêm giao thừa.
Wechat của Đồng Kiểu không rảnh rỗi, toàn bạn bè gửi tin nhắn tới chúc mừng.
Trong đó có một tin, làm Đồng Kiều chăm chú nhìn hồi lâu.
Lời chúc phúc của anh thực sự không giống bình thường, so với những người khác hoa lệ, chúc đủ thứ thì Ngụy Cẩn Hằng chỉ có bốn chữ: Năm mới vui vẻ
Không dư thừa, ngay cả một dấu chấm than cũng không có.
Thật là rất Ngụy Cẩn Hằng.
Đồng Kiều do dự một chút, thoát ra, tiếp tục đọc tin nhắn những người khác chúc phúc.
Gửi tin nhắn cho mọi người xong, Đồng Kiều đặt điện thoại xuống nhẹ nhàng thở ra, nhìn chằm chằm trần nhà mà ngẩn người.
Trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, một phút sau, cô lần nữa cầm điện thoại lên, mở Wechat, tìm đến tin nhắn với Ngụy Cẩn Hằng, cắn môi do dự hai giây, nếu như mình chúc những người khác, duy chỉ có anh không chúc, làm như vậy không ổn lắm.
Dù sao người ta vẫn là một ông chủ trong công ty mình mà.
Nghĩ như vậy, cô gửi câu chúc mừng cho Quan Vĩ Lễ trước, về sau lại gửi tin nhắn năm mới vui vẻ cho Ngụy Cẩn Hằng.
Cố ý học cách của anh, trừ bốn chữ ra không còn gì khác.
Nhưng mà tin nhắn của cô vừa gửi ra, đã hiện thông báo rằng đối phương đang nhập.....
Ngụy Cẩn Hằng: Đang ở nhà sao
Đồng Kiều không để ý tới anh.
Ngụy Cẩn Hằng: Ra ngoài một chút?
Đồng Kiều vẫn như cũ không để ý tới.
Ngụy Cẩn Hằng: Tôi còn chưa có ăn cơm tối.
Đồng Kiều ngước mắt mắt nhìn giờ ở góc điện thoại, đã tám giờ còn chưa ăn cơm?
Cô nhịn lại, cuối cùng tức giận nhắn rằng chưa ăn cơm thì mau ăn đi.
Ngụy Cẩn Hằng: Bảo mẫu trong nhà nghỉ hết rồi.
Ngụy Cẩn Hằng: Cô còn thiếu tôi một bữa sủi cảo.
Đồng Kiều:..........
Đồng Kiều: Nếu như tôi không thừa nhận thì anh định làm gì?
Về sau đối phương không gửi tin nhắn gì nữa, Đồng Kiều cũng hoài nghi không phải mình nói quá lời chứ.
Một lát sau, cô đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.
Đồng Đồng là Tiểu Khả Ái: Được, hiện tại anh đang ở đâu?
Ngụy Cẩn Hằng: Dưới nhà cô.
Ngụy Cẩn Hằng: Xuống đi.
Đồng Kiều nhìn hai câu này, trong nháy mắt hiểu được, cô lại mắc bẫy rồi.
Cô phiền muộn từ trên giường đứng lên, ngoài miệng lầm bầm, "Chả lẽ lúc trước người này học nghiên cứu tâm lý?"
Làm sao bắt chuẩn tâm tư của cô như vậy?