Thẻ Của Anh Em Quẹt Cả Đời Cũng Không Hết

chương 23: nói những lời yêu thương như thế, sẽ chết sao?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong đoàn làm phim.

Chỉ có nửa tháng nữa là tới mùa xuân, nhưng thời tiết vẫn lạnh như ngày nào.

Đồng Kiều mặc trang phục cổ đại, bên ngoài còn mặc một chiếc áo lông dài đến cổ chân, hai tay ôm chén nước, vẫn lạnh buốt.

Mấy người vây tại một chỗ, nghe đạo diễn chỉ đạo.

Sau mười phút đạo diễn nói xong, mấy người đều dồn dập tản ra.

Đồng Kiều cùng Trang Nhất Địch hai người đi tới vườn hoa trong đình, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo.

Bên ngoài đình, tuyết trắng mênh mang, gió lạnh thổi qua trên mặt Đồng Kiều, cóng đến nỗi toàn thân cô rùng mình một cái.

Trang Nhất Địch thấy cô lạnh đến nỗi giọng nói cũng thay đổi, không khỏi ân cần hỏi han, "Chị còn ổn chứ?"

Đồng Kiều lắc đầu, "Chị không sao."

Hôm nay là ngày đầu tiên bà dì của cô tới, cô cảm thấy bụng dưới đau lợi hại, mà tay chân thì lạnh buốt.

Buổi sáng để có thể rời giường quay phim, cô đã phải dán mấy miếng dán làm ấm người, một mực ôm lấy cốc nước đường đỏ mà uống, nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái lắm.

"Chúng ta bắt đầu." Nói rồi Đồng Kiều bắt đầu ấp ủ cảm xúc.

Trang Nhất Địch bước nhanh ra khỏi đình, lấy tư thế lười nhác của một Vương gia, đi vào đình.

"Vương Phi thật đúng là có nhã hứng, không để ý trời đông giá rét mà lại ở đây thưởng thức cảnh đẹp."

Đồng Kiều đưa lưng về phía anh, lúc xoay người, toàn thân phát ra khí chất khác biệt với ngày thường.

Hai tròng mắt của cô sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng, xoay người nhìn thấy Vương Gia, không kiêu ngạo không tự ti.

"Vương Gia không phải cũng thật là có nhã hứng đó sao, còn đến trong viện tử này ngắm cảnh."

Trang Nhất Địch nhếch miệng cười tà, ngón tay trắng nâng cằm Đồng Kiều, nói, "Cảnh thì đẹp thật đấy, nhưng cũng không đẹp bằng nàng."

·······

Lúc này, đứng cách đó không xa, Quan Vĩ Lễ nhìn thấy hai người anh anh em em, đập một cái lên trán, không đành lòng nhìn thẳng.

Mình thật đúng là sợ không đủ khổ mà.

Anh dùng ánh mắt còn lại vụng trộm nhìn người bên cạnh, anh nhìn qua khuôn mặt vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Quan Vĩ Lễ biết, anh ta đang tức giận.

Con ngươi có ba phần cười kia lúc này có chút nheo lại.

Quan Vĩ Lễ ở bên cạnh dàn xếp, "Nhìn thế này chắc hẳn đang quay rồi."

Ngụy Cẩn Hằng ừ một tiếng, cất bước đi đến đình kia.

Quan Vĩ Lễ vội vàng đi theo.

Lúc này Đồng Kiều còn đang diễn, một tay đẩy tay Trang Nhất Địch ra, nói thấp một tiếng, "Láo xược, nữ nhân của hoàng huynh ngươi mà ngươi cũng dám ngấp nghé, không muốn sống nữa sao?"

Trang Nhất Địch làm ra vẻ không quan trọng, ngồi ở trên ghế đá, một bộ dáng không có sợ hãi, "Ha ha ha, ta người này mặc dù tiếc mạng thật đấy nhưng càng yêu mỹ nhân hơn, bằng không thì cũng sẽ không giúp người làm nhiều không thể lộ ra ngoài như vậy."

"Nói, đoạn thời gian trước người cùng Lương... Lương"

Nói đến đây Trang Nhất Địch đột nhiên dừng lại, hai người cười một tiếng.

Trang Nhất Địch lập tức từ trên băng ghế đá đứng lên, cười ngại ngùng, "Ui trời, xin lỗi chị Đồng, em đột nhiên quên thoại."

Đồng Kiều cười khoát tay, "Không có việc gì, vừa rồi cậu diễn rất tốt, mặc kệ là động tác hay là biểu lộ đều rất đúng chỗ."

Trang Nhất Địch mặt trong nháy mắt cười thành hoa, "Cảm ơn chị Đồng đã khích lệ."

Nói xong anh lại trong nháy mắt thu hồi nụ cười, trở nên hơi lo lắng, "Chị Đồng, sao tay của chị lại lạnh như vậy."

Vừa rồi cô chỉ đẩy tay anh một chút, anh như là đụng phải băng.

Đồng Kiều mắt nhìn tay mình, cười nói "Không có việc gì."

Nói đem hai tay ôm cùng một chỗ, hà hơi vào trong lòng bàn tay, nhưng căn bản chính là hạt cát trong sa mạc.

Đồng Kiều diễn nữ hai Hồng Tịch, mà Trang Nhất Địch diễn vai nam bốn, trong phim thì vị Vương gia này, cùng Hồng Tịch ở một chỗ đã làm chuyện xấu nhiều lần.

Cho nên hai người diễn với nhau cũng không ít, lại cộng thêm Trang Nhất Địch thấy Đồng Kiều cũng thích chơi game, hai người đều có chung sở thích, bình thường không có việc gì liền sẽ ngồi cùng một chỗ nghiên cứu kịch bản và cùng chơi game, cho nên thân nhau không ít.

"Tay của chị quá lạnh, đợi lát nữa em rót cho chị cốc nước nóng, cầm cho ấm tay."

"Khụ khụ khụ." Trang Nhất Địch vừa dứt lời, sau lưng Đồng Kiều liền vang lên âm thanh cố ý ho nhẹ.

Đồng Kiều nghe được liền quay người, nhìn thấy sau lưng hai người tới, hơi sững sờ.

Đặc biệt là nhìn thấy Ngụy Cẩn Hằng sắc mặt khó coi đứng bên cạnh, cô đột nhiên trở nên chột dạ.

Nhưng mà sau đó lại nghĩ đến, mình cùng anh đã không còn loại quan hệ đó, im lặng ưỡn lưng, để cho mình lộ ra chút khí thế.

"Quan tổng, Ngụy Tổng."

Đồng Kiều nở nụ cười lễ phép chào hỏi.

Quan Vĩ Lễ khoát tay, cười nói, "Hai người đang bận hả."

"Vâng, chúng tôi đang quay." Đồng Kiều cười giải thích, ánh mắt len lén liếc Ngụy Cẩn Hằng, phát hiện anh căn bản không nhìn mình, mà lại đánh giá Trang Nhất Địch bên cạnh cô.

Trang Nhất Địch ngại ngùng cười cười, lễ phép mở miệng, "Xin chào hai người, tôi tên là Trang Nhất Địch."

Nghe được cái tên này, lông mày Quan Vĩ Lễ nhướn lên, "Trang Nhất Địch? Trang Thời Hiền là cha cậu?"

Trang Nhất Địch gật đầu "Đúng thế."

Đúng lúc này, nơi xa có tiếng loa hô, "Đồng Kiều, Trang Nhất Địch chỉnh trang lại đi, chuẩn bị quay tiếp."

Nghe nói như thế, hai người đều lễ phép hướng phía Quan Vĩ Lễ cùng Ngụy Cẩn Hằng chào hỏi, liền đi trang điểm lại.

Đợi hai người đi xa, Quan Vĩ Lễ không khỏi cảm thán nói, "Ui trời, có người tự cho là đúng, cảm thấy mình đẹp trai, xem như không nói lời nào liền có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, nhưng trên thực tế, người ta căn bản không có phản ứng cậu một câu."

Ngụy Cẩn Hằng tiếp tục nhìn hai bóng lưng, không để ý đến anh.

Quan Vĩ Lễ thấy anh vẫn như cũ không nóng không vội, nhịn không được nói, "Tôi nói với cậu cậu đến cùng có nghe thấy không, vừa tiến đến thăm hỏi cậu một câu đều không có, cậu nhìn người ta xem, ai trùi ui chờ chút em đi lấy cốc nước nóng cho chị, cầm cho ấm tay, quan tâm nhiều vậy cơ mà."

"Mặc dù cậu có sắc có tiền, nhưng người ta cũng không kém, người ta thế nhưng là con trai của nhà bất động sản Trang Thời Hiền, cũng là thiếu gia nhà giàu, đến lúc đó lấy xe thể thao theo đuổi Đồng Kiều, ăn là rõ."

Không đợi Quan Vĩ Lễ nói xong, liền thấy người bên cạnh cất bước đi ra khỏi đình.

"Ài ài ài, tôi còn chưa nói xong đâu, cậu đi đâu?"

Liên tiếp quay ba lần, trán Đồng Kiều bắt đầu đổ mồ hôi, cũng không phải là bởi vì vận động nên nóng lên, mà là dưới bụng cảm giác quá đau.

Trợ lý Tiểu Thượng lần nữa bưng nước nóng tới, nói, "Chị Đồng, hay chúng ta xin phéo nghỉ ngơi một ngày đi."

Đồng Kiều lắc đầu, "Không có việc gì, kiên trì một chút là được."

Xế chiều hôm nay lại có cảnh, có mấy trận cô cùng đối thủ là nữ chính diễn.

Trong dàn diễn viên này, cô là người kém nổi nhất.

Nếu như cô xin nghỉ, đạo diễn liền phải đem cảnh chiều này xếp về sau.

Có thể những nhân viên ở đoàn làm phim đã chuẩn bị bối cảnh xong, rất nhiều diễn viên cũng chờ trong gió rét để quay phim, cô không muốn bởi vì chính mình, mà làm trễ tiến trình.

Cô bây giờ chỉ có thể cố gắng diễn tốt, tranh thủ một lần thông qua, như thế có thể nghỉ sớm hơm.

Trong lòng cô nói với mình, chỉ có hai giờ nữa liền có thể ăn cơm trưa, thời gian đó có thể nghỉ ngơi, nằm trên ghế sa lon một hồi.

Đúng lúc này, đạo diễn đột nhiên cầm loa hô, "Đồng Kiều, cô tới đây một chút."

Đồng Kiều vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi tới.

"Đạo diễn Thẩm, ngài tìm tôi?"

"Ừm, như thế này, cảnh buổi chiều tối cô chưa cần diễn ngay đâu, nhà đầu tư của phim chúng ta tới, mà lại còn là cấp trên của cô, cô dẫn bọn họ đi tham quan xung quanh và giới thiệu chút, bộ phim này cô nghiên cứu rất kĩ, cũng có thể cùng Quan Tổng, Ngụy Tổng tâm sự."

Đồng Kiều đảo mắt quanh trường quay một vòng, cũng không có phát hiện hai vị đại kim chủ kia.

Đạo diễn nhìn ra tâm tư của cô, nói "Bọn họ ở xe bên ngoài chờ."

Đồng Kiều ồ một tiếng, sợ bọn họ sốt ruột, chưa kịp thay đồ liền chạy ra bên ngoài.

Đi tới cửa, vừa vặn gặp Tiểu Y và Thượng Thượng.

Đang rảnh, nên hai người họ liền đi mua trà sữa nóng uống cho ấm người.

Nhìn thấy Đồng Kiều chạy đến, hai người đưa tay đưa cô ngăn lại, "Đồng Đồng, cậu chạy nhanh như vậy đi làm cái gì?"

Đồng Kiều chỉ chỉ chiếc xe màu đen xe sang trọng bên ngoài, nói lời mà đạo diễn nói với cô tường thuật lại một lần.

Tiểu Y hướng phía Đồng Kiều chỉ nhìn lại, nhìn thấy chiếc xe kia có chút giật mình.

"A, lại là chiếc xe này."

Đồng Kiều hỏi "Thế nào? Cái gì mà lại là chiếc xe này?"

Tiểu Y nhấp một hớp trà sữa, nói, "Lần trước chúng ta quay ở Tiền Lâm, tớ cũng gặp chiếc xe này ở ven đường, lúc ấy cảm thấy nó nhìn xa hoa, liền chăm chú nhìn thêm, cậu nói đây là xe ông chủ của cậu?"

Đồng Kiều không giải thích, xem như ngầm thừa nhận.

Kỳ thật chiếc xe này là của Ngụy Cẩn Hằng.

"Cậu nhìn thấy khi nào?"

"Chính là lúc cậu xin phép nghỉ xong rồi về đoàn làm phim không đến nửa tháng."

Nghe nói như thế, đáy lòng Đồng Kiều run lên.

Tiền Lâm cô chỉ xin nghỉ và về đúng một lần, chính là lúc ba Đồng qua đời.

Sau khi trở về cảm xúc của cô rất tồi, ngồi trên ghế một mình cũng đột nhiên rơi lệ, nên cũng không nhiều người dám tới bên cạnh cô.

Lúc đó đã giải trừ hợp đồng, anh tới đoàn làm phim làm cái gì?

Mang theo sự nghi ngờ này, Đồng Kiều lên xe Ngụy Cẩn Hằng.

Tài xế lái xe như người trong suốt, Quan Vĩ Lễ ngồi ở vị trí phụ lái, Đồng Kiều chỉ có thể cùng Ngụy Cẩn Hằng ở phía sau.

Trong xe rất ấm, khác hoàn toàn bên ngoài.

Trước mặt cô có một cái bàn, bên trên để một cốc nước đường đỏ.

Đồng Kiều mắt nhìn Ngụy Cẩn Hằng, chỉ chỉ cái ly trước mặt hỏi, "Đây là cho tôi sao?"

Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu bình thản ừ một tiếng.

Đồng Kiều trong lòng có chút cảm động, bưng cốc lên uống vào từng ngụm.

Nước nóng vào trong bụng, cộng với hơi ấm trong xe, cô cảm giác được nhiệt độ cơ thể mình đang từ từ tăng trở lại.

Bàn tay đã cóng đến ửng đỏ tay cũng đã khôi phục màu da bình thường.

Ngay lúc cô uống nước, lái xe dĩ nhiên đã chạy xe.

Phương hướng Đồng Kiều còn rất quen thuộc.

Là nơi cô sẽ trở về mỗi lúc trời tối.

"Ngụy Tổng, chúng ta không phải muốn đi dạo sao?"

Ngụy Cẩn Hằng giọng điệu lãnh đạm "Ừm, trước tiên đi xem một chút chỗ sinh hoạt của mọi người đã."

Ngồi ở phía trước, Quan Vĩ Lễ lộ ra một biểu lộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ngụy đại gia người này thật là.... đến lúc này còn nói dối gì chứ, rõ ràng chính là quan tâm người ta, còn phải nói như thế.

Nói một câu tôi biết thân thể cô không thoải mái, muốn để cô về khách sạn nghỉ ngơi thật tốt, nói những lời yêu thương như thế, sẽ chết sao?

Truyện Chữ Hay