Đường lên núi quanh co, đồi núi trùng điệp, thỏa thích với cảnh thiên nhiên, Đinh Nhu thấy tâm tình thoải mái. Nàng chính là Đinh Nhu, không phải là Lục tiểu thư bị đưa tới thôn trang tự sinh tự diệt. Liễu thị để cho Đinh Nhu đỡ mình. Đinh Nhu thường thường chỉ cảnh đẹp, Liễu thị cũng không nhìn ra những gì Đinh Nhu nói nhưng cảm nhận được sự vui vẻ từ trong lời nói của nàng, Liễu thị cũng gật đầu phụ họa. Liễu thị phát hiện ra nữ nhi đọc rất nhiều sách, xuất khẩu thành thơ. Nếu lão gia biết được sẽ vui mừng.
“Nương, chúng ta nghỉ một chút.”
Đinh Nhu đỡ Liễu thị ngồi lên một tảng đá gần đó. Đi thêm một chút nữa là đến đình nghỉ mát. Thân phận của mẹ con nàng không thích hợp tới đình nghỉ mát. Đinh Nhu chủ yếu là thả lỏng tâm tình, thuận tiện thưởng thức cảnh sắc. Nàng cũng không muốn trêu chọc phiền phức. Phủi một tảng đá, ngồi lên đó, xoa bóp chân. Thiếu rèn luyện, ngay cả đi một đoạn đường lên núi không xa cũng thấy uể oải. Đinh Nhu hỏi: “Nương có khát không?”
Liễu thị lắc đầu, lại gật đầu. Đinh Nhu nghe thấy tiếng nước vang róc rách, Lam Tâm nói: “Tiểu thư, nô tỳ đi lấy nước?”
“Ta đi, ngươi ở lại chỗ này với nương!”
Lam Tâm xác định phương hướng kém. Vừa rồi, nếu như Đinh Nhu không biết đường thì các nàng sợ rằng đã bị lạc. Đinh Nhu thấy không an tâm khi để Lam Tâm đi lấy nước. Chăm sóc Liễu thị thì không nói làm gì, lại thêm một Lam Tâm rất dễ lạc đường này nữa. Tinh lực của Đinh Nhu là có hạn. Đinh Nhu lấy túi da hươu từ trong tay Lam Tâm. Trà lài mang theo lúc ra khỏi nhà đã uống hết, Đinh Nhu hối hận rằng tại sao không mang thêm một ấm nữa.
“Mặc kệ là người quen hay không quen thì đều tránh ra xa. Có người tìm tới gây sự thì cứ chờ ta trở lại.” Đinh Nhu dặn dò Liễu thị và Lam Tâm. Giờ có nhiều người lên núi, Đinh Nhu rất lo lắng cho các nàng.
“Nô tỳ hiểu rõ!”
Lam Tâm ngoài việc hay lạc đường ra thì khôn khéo hơn Liễu thị, trong chút thời gian đấy chắc không xảy ra chuyện lớn gì. Lam Tâm trang điểm ngụy trang rất tốt. Liễu thị tính tình mềm mại, dù có người bắt nạt tới nàng thì Liễu thị cũng chỉ biết nhường nhịn. Người bắt nạt kia cũng tự thấy không thú vị. Đinh Nhu nhìn quanh một vòng. Tảng đá chỗ bọn họ nghỉ ngơi cũng không chặn đường, lại có nhiều cây che, rất ít người chú ý tới. Liễu thị và Lam Tâm hẳn là an toàn. Người cổ đại thường chú ý đến lễ nghi giáo hóa. Những người lên núi vào Tết Trùng Cửu lên núi có tiểu thư công tử nhà quan, có thương nhân, bá tính bình dân, có thư sinh. Người cổ đại còn coi trọng mặt mũi hơn người hiện đại. Trừ phi là công tử cực kỳ ăn chơi hoàn khố mới khắp nơi gây chuyện. Công tử nhà danh môn huân quý chỉ sợ hành vi của bọn họ không thỏa đáng làm cho gia tộc xấu mặt, trở về sẽ bị đánh đòn. Huống chi, người thời xưa thấy việc nghĩa là hăng hái làm, tuyết đối không như xã hội hiện đại coi trọng vật chất.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Đinh Nhu vẫn cố gắng bước nhanh hơn. Không yên lòng là không yên lòng. Dù nàng có nghĩ chu đáo đến đâu thì cũng có thể có việc phát sinh ngoài ý muốn. Một bên thầm than vãn mình không có thực lực, một bên ngồi xuống, cúi người lấy nước ở suối, bên cạnh có một tấm biển gỗ: “Suối Thanh Thủy” Tên này rất hợp với hoàn cảnh. Đinh Nhu đánh giá con suối trước mắt. Ngoài nước trong suốt ra thì không thấy có gì tốt. Đinh Nhu nguyện ý nấu nước này để pha trà lài. Nếu là ở hiện đại, có cho vàng nàng cũng không dám tùy tiện uống nước suối. Ở cổ đại không có ô nhiễm, cũng không ai bỏ thuốc xuống suối. Vừa nãy Đinh Nhu có nhìn thấy người qua đường dùng nước uống nên nàng cũng yên tâm.
Khi vừa lấy đầy nước suối xong thì một thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi đi tới. Quần áo là trường bào màu đỏ tía, đai lưng rộng, mắt sáng như sao, khuôn mặt như ngọc. Tuy bước đi có chút vội vã nhưng không làm tổn hao khí chất nho nhã. Đinh Nhu nhìn trang phục thì biết hắn là công tử nhà giàu, trên người nồng đậm khí chất của dòng dõi thư hương. Đinh Nhu né sang một bên, nàng không thể trêu vào thiếu niên phong độ này, tránh ra một bên là tốt nhất.
Thiếu niên nhìn thấy Đinh Nhu liền nho nhã cười nói: “Vị tiểu thư này, có thể nhờ cô truyền hộ một câu nói được không?”
Đinh Nhu nhìn thấy ở phía xa xa có người theo thiếu niên này đi tới. Nàng cũng không muốn trêu chọc chuyện phiền phức. Tuy rằng trong miệng thiếu niên thì xưng hô nàng là tiểu thư nhưng trong mắt lại lộ rõ thần sắc khinh miệt. Đinh Nhu làm ra vẻ mê man không biết. Thiếu niên kia được các vị tiểu thư sùng bái quen rồi, thấy vị tiểu thư trước mặt này không để ý mình khiến hắn có vài phần hiếu kỳ: “Cô có hiểu ta nói gì không?”
Đinh Nhu cảm giác được sự coi thường của thiếu niên. Hắn coi nàng là dân thường ở nông thôn. Đinh Nhu nhướng mày, nghĩ thầm: “Đã như thế thì đừng có trách ta!” Nàng ngầng đầu lên, chỉ vào tai rồi lại chỉ vào miệng, thiếu niên liền hiểu ra. Hóa ra là một người vừa câm vừa điếc. Thiếu nữ ở trước mặt khuôn mặt thanh tú, trắng trẻo xinh xắn, chỉ tiếc là câm điếc. Thiếu niên nghe được tiếng bước chân tới gần liền trốn vội ra bụi cây phía sau Đinh Nhu. Người câm điếc kia không nói được, cho dù ai muốn hỏi nàng về chỗ của hắn cũng không hỏi được.
Đinh Nhu khẽ nhếch miệng cười. Nàng chưa bao giờ tự nhận mình là người câm điếc. Động tác chỉ tay chỉ miệng kia còn có một cách giải thích khác nữa. Đinh Nhu nhấc chân rời đi. Thiếu niên vừa rồi trốn ai cũng không liên quan tới nàng. Thiếu niên nhìn Đinh Nhu rời đi, cảm thấy nàng thật kỳ quái.
Đi một đoạn, trước mặt Đinh Nhu xuất hiện một thiếu nữ mặc trang phục hoa lệ, trên đầu mang theo kim trâm rực rỡ, đằng sau có hai nha hoàn đi theo. “Trốn đâu rồi? Trốn đâu mất rồi? Biểu ca! Biểu ca! Người lại trốn ta rồi!”
Thiếu nữ xinh đẹp hơi nổi giận, tùy hứng kèm theo chút điêu ngoa khiến cho người ta yêu thương, thầm nghĩ làm vui lòng nàng. Đinh Nhu nghe là biết thiếu nữ đang hờn dỗi. Biểu ca biểu muội lại là tình nhân. Nhìn trang phục của thiếu nữ, so với Lý Mạn Như lúc nãy thì tốt hơn nhiều, có khí chất của tiểu thư khuê các. Đinh Nhu cúi đầu đi ngang qua nàng.
“Cô! Chính là cô! Đứng lại!” Thiếu nữ giữ lấy cánh tay của Đinh Nhu. “Cô có thấy biểu ca của ta hay không?”
Cách xử sự ngây thơ, vừa nhìn là biết được nuôi dưỡng trong phủ chưa biết sự đời. Thiếu nữ khiến Đinh Nhu sững sờ. “Cô không thấy biểu ca của ta hay sao?”
Một nha hoàn nhỏ phía sau nàng nói: “Tiểu thư, nàng ấy là một người qua đường, làm sao biết được biểu thiếu gia?”
“Đúng rồi! Đúng rồi! Tại sao ta lại quên mất điều này nhỉ?” Thiếu nữ tươi cười ngọt ngào mang theo chút áy náy: “Ta muốn hỏi cô có thấy qua một người thiếu niên hay không? Người đó đi về hướng nào vậy?”
Nếu như thiếu nữ ngạo mạn vô lễ, Đinh Nhu cũng sẽ không nói nhiều. Nhưng mà thiếu nữ trước mắt tuy kiêu ngạo nhưng lại không đả thương người khác, Đinh Nhu khá thích nàng, chỉ tay về phía bụi cây gần đó. Đôi mắt như bảo thạch của thiếu nữ hiện lên vẻ vui sướng, cười nói cảm ơn Đinh Nhu rồi chạy thẳng tới bụi cây. Đinh Nhu biểu hiện sự đồng tình với hai nha hoàn đi sau nàng. Đi theo một vị chủ nhân ngây thơ như vậy thì rất khổ cực. Đinh Nhu nghĩ thầm, nhỡ mà gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ. Nhìn thiếu nữ xinh đẹp kia rất dễ bị lừa.
“Biểu ca, ta bắt được người rồi!”
“Thiếu niên từ bụi cây chui ra, thần sắc bất đắc dĩ, nhìn về phía Đinh Nhu đang đi xa dần, thầm nghĩ. “Nàng ta có thể nghe được chẳng lẽ không nói được? Hay là nàng cố tình đùa cợt mình?”
“Biểu ca, ngươi nhìn gì vậy?”
“A, không có gì?”
Đã bị phát hiện rồi, thiếu niên kia liền bắt đầu trấn an thiếu nữ, một lát dỗ cho thiếu nữ cười liên tục, trong mắt dâng lên nhu tình nhè nhẹ. Ở bên cạnh biểu ca luôn luôn rất vui vẻ. Đinh Nhu nghe tiếng cười của thiếu nữ, khẽ quay đầu lại nhìn. Mối tình đầu của thiếu nữ sợ là gửi sai người. Thiếu niên tuấn mỹ nho nhã, có vẻ xuất thân không sai. Con cháu nhà thế gia như hắn e là đối xử với tất cả nữ tử đều ôn tồn săn sóc như vậy, có thể nói là hộ hoa sứ giả. Thiếu niên rất dễ động tình, động tâm, cũng rất dễ bị nữ tử theo mà không biết từ chối.
huân quý: Gia đình quyền quý, có tiền có thế
thư hương: dòng họ có truyền thống đọc sách, gia đình thanh cao…