Xin kính chào tất cả quý khách. Cám ơn quý khách đã đồng hành cùng chúng tôi trên chuyến tàu này. Chúng ta đã đến điểm dừng cuối cùng. Xin vui lòng xuất trình vé tại cổng. Trước khi khi rời tàu, mong mọi người hãy kiểm tra lại hành lý của bản thân. Nếu quý khách có bất kì khúc mắc nào, xin đừng ngần ngại mà thông báo đến trạm trưởng ở đây.
Vào một buổi chiều tà nọ, hoàng hôn rực đỏ đang chiếu rọi một đoàn tàu ở nhà ga thị trấn Haper.
Sau tràng còi dài, đoàn tàu hơi nước chầm chậm lăn bánh, khuất dần.
Trong khoảnh khắc sự tĩnh lặng bao trùm sân ga ấy, có hai bóng đen dài vẫn còn nán lại.
- Hai nhóc kia, nhà ga sắp đóng cửa rồi đấy. Mấy đứa được soát vé chưa?
Một người đàn ông đứng tuổi nói to với chủ nhân của những chiếc bóng. Ông ấy mặc bộ áo khoác cổ cứng xẻ vạt và đội chiếc mũ lưỡi trai xanh dương - được điểm thêm vài họa tiết bằng vàng.
Cậu trai trẻ đeo kính cận, tay dắt theo cô nàng nhỏ nhắn đáng yêu, đem tấm vé đến cho vị trung niên nọ. Đôi tai đặc biệt của nàng tiểu thư kia cho ta biết chắc hẳn cô là một miêu nhân.
- Bác ơi, đây là đâu thế ạ…? - Chàng thanh niên bối rối hỏi.
- Đây là nhà ga thị trấn Haper kiêm trạm dừng cuối của tuyến Roses-Haper… Bộ có chuyện gì hả nhóc?
Ông vừa trả lời vừa quan sát cặp đôi này.
Cậu con trai hỏi người con gái đang lo lắng kia rằng có nhận ra thị trấn đây không, nhưng cô nhóc có vẻ không biết.
Không thể giương mắt đứng nhìn hành khách gặp rắc rối, trung niên đó đã gọi họ lại.
- Nếu mấy nhóc gặp chuyện bất trắc gì thì cứ nói với ta đi.
Ông ấy nói rồi đóng cánh cổng soát vé cao ngang hông kia.
Bác trạm trưởng đáng kính đưa họ đến phòng tiếp tân gần đấy, ngay trước cổng ra vào ga.
- … Chúng cháu nên làm gì bây giờ? Cháu không thể tin chuyện này lại xảy ra…
Chàng trai trẻ tự giới thiệu bản thân tên Takumi và phân trần mọi chuyện với vị trung niên trước mặt mình - người quản lý ga tàu này.
Vài giờ trước, cậu ta đang trên đường đến địa danh ‘Takayama’ trên tuyến ‘Nagoya’ (cậu ta cũng nhắc đến từ ‘Tokyu’, nhưng trạm trưởng đoán đó là tên con tàu). Cậu nhóc đã ngủ quên. Bất chợt, một tiếng động lớn vang rền, đánh thức vị khách xui xẻo. Và cậu vừa nhận ra bản thân bỗng dưng trên một chuyến tàu xa lạ, và dừng chân ở nơi cũng xa lạ không kém.
Tệ hơn, theo lời thanh minh, người vợ luôn ngồi bên cậu, “bỗng sở hữu đôi tai mèo và trông trẻ ra rõ rệt”… Takumi cố giải theo hướng logic nhất có thể, nhưng cậu không thể nói lên suy nghĩ trong đầu được. Cuối cùng câu chuyện như mớ bòng bong vậy.
Vị trung niên lắng nghe thật kĩ, đồng thời liên tục gật gù trước từng lời mà Takumi chắt lọc cẩn thận trong lúc phân trần.
Ông khoanh tay lại và nói với chàng trai.
- Ta hiểu rồi, hẳn là do “sự giao thoa thời không.”
- “Sự giao thoa thời không”?
Đây là lần đầu người thanh niên nghe thấy khái niệm này, và cậu hỏi.
- “Sự giao thoa thời không” là hiện tượng thời gian và không gian của các thế giới song song giao hòa, khiến sinh vật bị dịch chuyển đến thế giới khác. Liệu ta gọi cậu là Takumi-san được không?
Tuy bất ngờ khi nghe đến tên mình nhưng Takumi kịp định thần và gật đầu đồng ý. Ngài trạm trưởng cũng gật đầu và nói tiếp.
- Chắc hẳn thế giới cũ của cậu đã gặp ít trục trặc, và “sự giao thoa thời không” diễn ra, rồi hai người bị dịch chuyển đến thế giới này.
- Cháu hiểu rồi… Thực lòng cháu vẫn không hiểu lắm đâu, nhưng chốt lại… đây là thế giới khác đúng không ạ? Nếu vậy thì vợ cháu…?
Trong khi cố tiêu hóa lời giải thích của ngài trạm trưởng, Takumi nhìn về phía nàng miêu nhân đang đung đưa đôi chân kế bên mình. Cô ấy nghiêng đầu và tròn mắt nhìn lại cậu.
Sau khi xem xét tình hình hiện tại, vị trung niên đó liền đưa ra câu trả lời.
- Ừ, cô nhóc là vợ cháu đấy. Ta không biết nhiều lắm nhưng đây chắc chắn là ảnh hưởng từ “sự giao thoa thời không”. Ta gọi cô là Nyaachi-san nhé?
- Funya~? - Nyaachi lơ đễnh đáp.
- Nyaachi-san này, cô có nhớ mình đã đi cùng Takumi-san không?
Ngài trạm trưởng nhìn vào mắt Nyaachi và ân cần han hỏi.
Nyaachi suy nghĩ một hồi. Cô bồn chồn mím môi, đôi mắt ngước nhìn quanh trần nhà.
- Cháu không nhớ nữa! Nhưng cháu cảm giác bản thân luôn cạnh bên chồng-nya!
Đồng thời, Nyaachi ôm chặt lấy tay Takumi. Còn chàng trai ấy trông ngại đến mức như muốn kiếm hố chui vô ngay và luôn.
Takumi chấp nhận Nyaachi, người đang cư xử như con nít, một cách tự nhiên. Cậu vuốt nhẹ làn tóc vợ mình. Nyaachi khẽ “grừ, grừ” khi tận hưởng tấm chân tình đấy.
Vị trạm trưởng vui vẻ nhìn khung cảnh yên bình ấy, nhưng vì thời gian có hạn, ông bèn hắng giọng hỏi Takumi về kế hoạch cho tương lai.
- Giờ cậu sẽ làm gì đây Takumi-san?
Khi nghe lời của người đàn ông khả kính đó nói, Takumi như chợt được kéo về thực tại. Cậu mắng yêu Nyaachi - đang “ngặm” tay mình - và trầm ngâm khoanh tay lại.
- Thành thật mà nói… cháu vẫn chưa biết nên làm gì. Cháu chẳng biết liệu việc quay về thế giới cũ có khả thi hay không… Nhưng giờ cháu cần một nơi trú chân trước đã…
Ngài trạm trưởng lắng nghe và thấu cảm với Takumi. Ông suy nghĩ hồi lâu.
Cuối cùng, ông ấy kết luận rằng có một cách để giúp đỡ đôi vợ chồng trẻ.
- Tạm thời hai đứa có thể sống tại nhà ga vài hôm. Vì lúc trước tầng hai từng được lấy làm nhà trọ, thế nên chuyện ngủ nghỉ không không thành vấn đề đâu. Và nếu có việc gì thì hãy báo ngay cho ta nhé.
Takumi bối rối.. nhưng vị kia cười tươi và bảo cậu hãy tự nhiên như ở nhà.
Cậu cân nhắc kĩ lời đề nghị trong khi nhìn Nyaachi. Sau đó, Takumi đứng dậy và cúi thấp đầu.
- Cháu… thật sự rất biết ơn bác! Vậy bác cho cháu xin phép ạ! Cháu sẽ làm mọi chuyện trong khả năng để giúp bác!
- Có gì đâu! À mà tầng hai để không lâu rồi đấy. Mấy đứa giúp ta quét dọn nhé!
Nói xong, vị trạm trưởng quẹt que diêm mới lấy trong túi và châm lửa cho chiếc đèn xách tay.
Căn phòng, vốn chìm trong bóng tối, chợt bừng sáng.
Takumi và Nyaachi theo sau lưng vị trung niên,
người với chiếc đèn trên tay, dần bước lên lầu.
Vì đã chấp thuận sống tại nhà ga này, hai người họ nghiễm nhiên thành nhân viên ở đây. Và phòng trọ trên tầng hai trở thành ngôi nhà mới của họ ở thế giới này.
Vài tháng sau, Takumi, giờ là “người đại diện trạm trưởng”, đang đeo tạp dề đen, suy tư trong căn bếp sau phòng chờ của sân ga.
Ấm cà phê trên bếp lò mới tinh đang bốc hơi nghi ngút, mang hương quế thơm nồng lan đến từng ngách phòng.
Tại bàn có chiếc giỏ đựng đầy những lát bánh ngô vàng ươm chờ được thưởng thức.
Món cuối cùng là một to salad chứa các loại rau màu xanh đỏ, lẫn thêm ít trứng chưa bóc vỏ, trắng ngần được để trên chiếc khay gỗ.
- Xong rồi-nya!
- Hiểu rồi!
Takumi dõng dạc đáp lại giọng nói tràn trề sức sống của Nyaachi - phát ra từ phía bên kia ô cửa sổ giữa nhà bếp và phòng chờ.
Takumi nhìn quanh căn bếp một lần nữa. Đây là nơi làm việc mới theo quyện vọng của cậu.
Cậu nhận ra rằng trình độ công nghệ của thế giới này thua nơi cậu từng sống ít nhất 150 năm!
Vẫn còn những cỗ xe ngựa trên phố phường, và nguồn năng lượng chính cho đầu xe lửa và các nhà máy đến từ động cơ hơi nước. Giếng và hệ thống cung cấp nước được phát triển phần nào, nhưng khí ga và điện chưa thấy xuất hiện. Nguồn nhiệt năng dùng trong nấu nướng chủ yếu nhờ “củi” và “than”.
Bởi vậy, nơi làm việc mới của Takumi trông hơi “cổ điển” và, tất nhiên, không thể sánh được với nhà bếp cậu từng làm việc ở thế giới kia.
Tuy vậy, theo tiêu chuẩn của “thế giới này”, căn bếp này chứa kha khá những dụng cụ hiện đại.
Chẳng hạn chiếc bếp rocket này có thể tạo lượng nhiệt khổng lồ chỉ với củi khô. Nó hoàn toàn có thể thay thế bếp ga.
Bếp rocketBên cạch đó, chiếc bếp tương đồng với lò kim loại nên mọi người có thể dử dụng thay thế thế cho lò nướng. Đầu bếp có tấm vỉ dùng để hâm thức ăn với nhiệt độ vừa phải, và, dĩ nhiên, cả nướng thức ăn nữa.
Lò kim loạiTất cả vật dụng ở đây đều được ngài trạm trưởng đích thân lựa mua. Ông ấy dựa vào mọi mối quan hệ của mình để đảm bảo Takumi có thể mở được một quán cà phê.
Takumi thầm tri ân người đàn ông đáng kính đấy lần nữa.
Khi chiếc kim hướng thẳng, và đồng hồ vang tiếng ‘đinh đong’ tám lần, thời khắc khai trương cửa hàng đã điểm.
Takumi sải bước đến phòng chờ - giờ trở thành phòng ăn, và mở toang cánh cửa gỗ đối diện cổng soát vé của trạm. Cậu nhận ra vài gương mặt thân quen hồi làm việc ở nhà ga.
Cậu đứng cạnh Nyaachi, cúi chào góc 45° độ và xuất hiện trước khách hàng lần đầu tiên với tư cách ông chủ tiệm này.
- Tôi thành thật xin lỗi khi để quý khách đợi lâu thế này. Tiệm cà phê Swallow chính thức mở cửa rồi đây.