Năm Khánh Nguyên thứ ba của Vương triều Kim Bích, Tam vương gia Long Hạo Vân làm phản, Hoàng thái tôn bày mưu nghĩ kế, không tốn người nào mà lại thu phục được mười vạn quân phản loạn, Long Hạo Vân muốn vượt Mẫn Giang trốn về ẩn nấp ở Giang Nam, trên đường khoác lên hoàng bào, tự phong là vua, niên hiệu Tĩnh Văn Đế. Lúc vượt sông thì bị quân đội triều đình phục kích, bị thương nặng, ngã vào sông Mẫn Giang, không rõ tung tích. Mùng bảy tháng mười một năm Khánh Nguyên thứ ba, Nữ hoàng hạ chiếu viết tuổi tác đã cao, thân thể suy yếu, không thể lo lắng cho quốc sự nên thoái vị nhường ngôi cho Hoàng thái tôn Long Ngâm Phong. Mùng tám tháng mười một năm Khánh Nguyên thứ ba, Hoàng thái tôn lên ngôi, đổi quốc hiệu là Vi Phù, lịch sử ghi lại niên hiệu là Kiến Vũ Đế.
————《Quốc thư Kim Bích 》
Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng đùa nghịch chén ngọc quỳnh tương ở trong tay, than củi trong lò đang cháy rừng rực, làm cho cả gian phòng đều ấm áp.
“Tỷ tỷ ——” Đương kim nữ đế, chính là Hiểu Phù lúc trước, bây giờ là Ngâm Phong, giờ phút này không có chút nào gọi là khí phách của người nắm giữ thiên hạ đang cải trang đi tới Quân phủ, giọng nói cẩn thận mang theo chút làm bộ đáng thương kéo dài ra.
“Nữ hoàng xưng hô như thế, thật là ngại chết vi thần rồi.” Quân Nhược Thủy để ly ngọc xuống, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt lạnh nhạt, trong giọng nói mang theo cung kính.
“Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn đang trách ta sao? Ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi.” Ngâm Phong mở to mắt hạnh long lanh, mặt tràn đầy cầu xin nhìn nàng.
“Bất đắc dĩ? Bao nhiêu trong đó thật sự là bất đắc dĩ? Thật ra thì ta có thể thuận lợi vào kinh đã đủ để chứng minh thế lực to lớn của Nữ hoàng. Tuy Nữ hoàng đang ở trong Tông Nhân phủ, nhưng Phượng Hậu vẫn luôn yêu thương có thừa đối với người, hắn lại tuyệt đối tin tưởng người, nhất định sẽ nghĩ cách giúp người. Huống chi dựa vào thế lực của Nữ hoàng thì cũng đủ để thoát thân, bức vua thoái vị đoạt vị, cướp lấy thiên hạ.” Rốt cuộc Quân Nhược Thủy cũng chậm rãi mở miệng, tỉ mỉ kể lại chuyện ngày đó: “Nữ hoàng không làm như vậy, chẳng qua là bởi vì không muốn gánh chịu cái danh hành thích vua soán vị, lưu lại vết nhơ trong sử sách. Cho nên, không bằng tương kế tựu kế, dụ Long Hạo Vân kéo quân vào kinh, sau đó lấy tội mưu phản bắt nàng ta đền tội. Chắc hẳn lúc còn ở Lâm Giang thì người cũng đã bố trí xong thiên la địa võng rồi, chỉ chờ nàng ta khởi binh mưu phản mà thôi.”
Ngâm Phong lẳng lặng lắng nghe, khóe miệng từ từ nâng lên thành một nụ cười. Suy luận của Quân Nhược Thủy không sai chút nào, quả thật nàng có thể mượn cơ hội này để bức vua thoái vị, nhưng mà Long Hạo Vân cứ luôn nhìn chằm chằm ngôi vị Nữ hoàng, hơn nữa nàng ta lại là kẻ thù giết mẫu thân nàng, điều này giống như một cây gai luôn cắm rễ ở trong lòng nàng, không bỏ không được, chưa diệt trừ thì không thể ổn định thiên hạ. Cho nên nàng tương kế tựu kế, dụ nàng ta kéo quân vào kinh thành cũng chụp cho tội danh mưu phản. Mà trong đại quân của nàng ta, nàng đã sớm cài vào không ít người của mình. Lúc xảy ra chuyện thì quay lại đâm ngược cho một đao, tiêu diệt Long Hạo Vân chỉ trong một lần hành động. Mà Nữ đế, bởi vì trúng độc nên thân thể suy yếu, tuổi tác đã cao, vừa lúc có thể “thoái vị” an hưởng tuổi già, không phải sao? Vì vậy nàng lấy phong thái hoàn mỹ ngồi lên ngôn vị chí tôn.
“Nhưng Hiểu Phù, ngay cả ta mà ngươi cũng tính kế, kéo ta vào cuộc tranh giành ngôi vị Nữ hoàng này, Tử Bội cũng vì vậy mà lâm vào nguy hiểm. Có đáng giá không?” Quân Nhược Thủy ngẩng đầu lên, ánh mắt trong suốt, lẳng lặng nhìn về phía Ngâm Phong.
Ánh mắt trong suốt lại thấu hiểu khiến trong lòng Ngâm Phong dâng lên mấy phần bứt rứt, giọng nói cũng mang mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần buồn bã: “Tỷ tỷ, ngươi không phải không hiểu, ở trong hoàng tộc có quá nhiều tình huống bất đắc dĩ, không thể làm gì khác được.”
Quân Nhược Thủy bình thản cười, nhấp một ngụm rượu, không có trả lời. Kiếp trước nàng đã xem qua nhiều rất nhiều phim về tranh đoạt ngôn vị, trên sách sử lại càng thêm nhiều vô số kể, tại sao lại không hiểu? Trong sự biến Huyền Vũ môn, Đường Thái Tông giết chết huynh đệ Lý Kiến Thành, đoạt được ngôn vị chí tôn; Khang Hi Đế vì muốn đoạt dòng chính mà máu tanh trải rộng khắp nơi, làm gì có huynh đệ tình thâm? Ở hoàng tộc, vốn không có thân tình đáng nói, bởi vì khi ngươi có thân tình thì đồng nghĩa là có xương sườn mềm (điểm yếu), không cách nào hạ quyết tâm độc ác giành thiên hạ đước.
“Tỷ tỷ, chẳng quan ta cảm thấy quá cô đơn, muốn có một giống như tỷ tỷ ở bên người. Ta hiểu rất rõ, lúc ở Thành Lâm Giang, tỷ tỷ đối xử thật lòng với ta, ta cũng biết rõ, tỷ tỷ không muốn cuốn cuộc tranh giành này, nhưng nếu ta không có nắm chắc hoàn toàn thì làm sao đồng ý để tỷ tỷ bị cuống vào trong nguy hiểm được? Tỷ tỷ, hãy giống trước kia, dung túng cho sự ích kỷ của ta một lần thôi.” Khuôn mặt Long Ngâm Phong uất ức mang theo vài phần nũng nịu nói, giống như lại trở về Tô phủ Lâm Giang ngày đó, không có cường thế, không có khí phách, có chỉ là dáng vẻ của tiểu nữ nhi, làm cho lòng người trở nên mềm mại.
“Nữ hoàng, hôm nay ngươi đã là vua, ta là thần, thần nhất định sẽ dốc sức vì Nữ hoàng, cúc cung tận tụy, đến chết không từ.” Quân Nhược Thủy không thể phủ nhận mình mềm lòng, mặc dù trên mặt lạnh nhạt, nhưng thân thể lại buông lỏng ngã ra sau, lười biếng tựa vào trên nệm êm sau lưng.
Long Ngâm Phong cười, Quân Nhược Thủy lộ ra tính tình thật như vậy khiến nàng cảm thấy quen thuộc và thân thiết, tất nhiên bản thân nàng vẫn luôn nhớ đến tình nghĩa ngày đó. Nếu như Quân Nhược Thủy nịnh bợ lấy lòng khúm núm, ngược lại nàng sẽ cảm thấy Quân Nhược Thủy và nàng có khoảng cách khó có thể vượt qua.”Tỷ tỷ.” Nàng nũng nịu khẽ kêu lên: “Ta biết tỷ tốt nhất mà.”
“Tỷ tỷ, ngươi có biết, dựa vào quan hệ của Tô thiếu gia và Tam Hoàng di, ta có thể mượn cái đó để làm việc của mình, dò xét Tô gia, hạ lệnh lưu đày cả nhà Tô gia. Như vậy có thể thu hết tài sản của phú hộ giàu nhất Giang Nam vào quốc khố, dù sao việc có người giàu phú khả địch quốc thì đời nào cũng là điều kiêng kỵ hoàng gia.” Long Ngâm Phong sâu không lường được nói: “Nhưng mà vì tỷ tỷ, ta không có làm như vậy. Bởi vì Tô Tử Bội là phu lang của tỷ tỷ, là người mà tỷ tỷ coi trọng. Nói đến việc này, ta chỉ muốn làm cho tỷ tỷ hiểu, ta có thể tàn nhẫn với rất nhiều người, nhưng tuyệt đối sẽ không như vậy đối với tỷ tỷ.”
Quân Nhược Thủy thở dài khe khẽ, biết nàng không nói dối. Nàng hiểu, truyền thư bảo nàng vào kinh giúp đỡ, cũng sự dò xét của Ngâm Phong. Không có nàng, Ngâm Phong vẫn có thể ngồi lên ngôi vị Nữ hoàng, nàng tới chỉ là thêm gấm thêm hoa, khiến cho kế hoạch càng hoàn mỹ hơn mà thôi. Theo Ngâm Phong, nàng có thể làm việc nghĩa không chùn bước vào kinh, đã có thể chứng minh nàng là người có thể tin được. Nữ tử này còn nhỏ tuổi nhưng đã trải qua vô số tranh đấu mưa máu gió tanh trong hoàng tộc, mỗi một bước của nàng đều có thâm ý. Thiên hạ như quân cờ được Long Ngâm Phong nắm giữ trong tay, tất cả mọi người cũng chỉ là con tốt nhỏ, mặc cho nàng chơi đùa.
Vẻ mặt Quân Nhược Thủy có chút tiêu điều, mặc dù muốn trải qua cuộc sống bình thường, không tranh quyền thế, nhưng vẫn bị cuốn vào những thứ kia. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, rất nhiều việc không thể do mình quyết định. Chỉ hi vọng đời này không có phản bội, không có thương hại, cùng người yêu nhau nắm tay đến già.
Thanh Văn cẩn thận đặt chén thuốc lên bàn, đỡ Tô Tử Bội ngồi dậy dựa vào giường, sau đó đưa chén thuốc còn ấm hắn, mặt vẻ đầy buồn rầu nhìn Tô Tử Bội, không hiểu tại sao thiếu gia lại bỏ rơi thê chủ. Theo như luật pháp ở Kim Bích, nam tử có quyền viết cách thư (giống như giấy ly hôn từ một phía) cho thê chủ ở rể, tức là bỏ thê chủ. Mặc dù hợp pháp, nhưng hành động này cực kỳ kinh thế hãi tục, hiếm có nam tử làm như vậy. Cái này không chỉ là vũ nhục rất lớn đối với nữ tử, mà cũng là tổn hại cực lớn đối với danh tiếng của mình.
Nhưng bây giờ đã không còn có thể cứu vãn được nữa. Ngày đó, thiếu gia chống thân thể ốm đau, tức giận, quyết tuyệt viết cách thư, rời khỏi Quân phủ, dọn vào ở “Tửu lâu Kim Triêu Túy” của Tô gia ở kinh thành. Thiếu phu nhân liền bảo hắn đi theo chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho thiếu gia, dặn bảo ngày nào cũng phải báo lại tình huống thân thể của thiếu gia để kê đơn thuốc cho thiếu gia uống..., lại không cho phép hắn nhắc tới trước mặt thiếu gia. Hắn lo lắng nhìn gương mặt gầy gò tái nhợt của thiếu gia, không biết vì sao thiếu gia lại trở nên như vậy.
Tô Tử Bội từ từ uống thuốc, đắng chát trong miệng tràn vào trong lòng, nước mắt không tự chủ tràn ra khỏi khóe mắt. Còn nhớ rõ dáng vẻ của nàng lúc dỗ dành hắn uống thuốc, nhớ rõ ngọt ngào và vui vẻ khi được nàng cưng chiều.
Nàng không tới tìm hắn, cho dù biết hắn đang ở nơi này, cũng chỉ bảo Thanh Văn tới chăm sóc hắn. Thì ra là vẫn là do hắn đơn phương, tự mình đa tình mà thôi. Chưa bao giờ muốn yêu nàng, nhưng vì cái gì mà cuối cùng tim của hắn vẫn không tự chủ được đắm chìm trong đó?
Thì ra là hắn và nàng, chẳng qua chỉ là hai người xa lạ bị lệnh của phụ mẫu phải buộc chung một chỗ, không hơn không kém.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân có đồ bảo ta giao cho người.” Thanh Văn nhỏ giọng nói, sợ đã quấy rầy Tô Tử Bội đang đắm chìm trong những suy nghĩ xa xôi của chính hắn.
Nàng đưa đồ? Tô Tử Bội ngẩng đầu nhìn về phía Thanh Văn, trong lòng không khỏi dâng lên mấy phần mong đợi. Nàng đang tặng quà để dụ dỗ hắn sao? Nàng cũng đang nhớ nhung hắn sao? Đè nén thấp thỏm và mong đợi trong lòng, trên mặt khuôn mặt tái nhợt vẫn là sóng nước chẳng xao, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ: “Thứ gì vậy?”
Thanh Văn trình lên một gói đồ màu xanh thẫm, nhìn hình dáng thì là một cái hộp nhỏ.
Tô Tử Bội nhận lấy, ý bảo Thanh Văn lui ra, nhìn đồ vật được gấm vóc quý giá bao bọc trong tay, kinh ngạc sửng sốt một hồi lâu, lúc này mới vươn tay, hơi run rẩy cởi bỏ nút thắt, một hộp gỗ làm bằng trầm hương được điêu khắc tinh xảo hiện ra trước mắt. Tô Tử Bội không khỏi kinh ngạc không thôi, tại sao hộp gỗ này lại quen mắt như vậy, rõ ràng là đồ vật của Tô gia. Trong tay hắn cũng có một cái, là đồ dùng để đặt con dấu của Tô gia.
Đầu óc Tô Tử Bội có chút hỗn loạn, hắn nghi ngờ cầm hộp gỗ lên, mở nắp hộp ra, quả nhiên là con dấu làm bằng ngọc bích sáng bóng tỏa ra ánh sáng dịu dàng đang nằm lẳng lặng ở trong hộp, hắn yên lặng không nói gì nhưng lại giống như hoa sen trên mặt nước trong cơn going bão, từng đợt, từng đợt sóng đánh vào nội tâm hắn.
Con dấu của Tô gia? Tại sao nàng lại có con dấu của Tô gia?
Tay Tô Tử Bội run run cầm con dấu làm bằng ngọc bích lên, khiếp sợ cẩn thận xem xét, quả nhiên, con dấu này và con dấu của hắn giống nhau như đúc. Tuy nhiên con dấu của hắn là ngọc lục bảo phỉ thúy, còn cái này là lam điền noãn ngọc, đều là thứ hiếm thấy trên đời, giá trị liên thành.
Hắn vội vàng gọi Thanh Văn tới, hỏi: “Thanh Văn, nàng...... Có nói gì không?”
“Thiếu gia, thiếu phu nhân nói, đó là lúc lâm chung lão phu nhân để lại cho nàng, hôm nay vật trả về chủ cũ.”
Đây là ân oán thanh toán xong, không thiếu nợ lẫn nhau sao? Nàng thật sự muốn cùng hắn nữ cưới nam gả đều không có quan hệ rồi sao? Là do hắn viết cách thư bỏ thê, nhưng tại sao đau lòng giống như xé rách cũng là hắn đây? Hắn nhìn con dấu ngọc bích đang tỏa ánh sáng dịu dàng trong tay, ngây người không nói. Là hắn trách lầm nàng, là hắn không có điều tra rõ đã dứt khoát viết cách thư, nhưng nàng cũng không có giữ lại, không có chần chờ, cũng không có tha thứ. Không lẽ nàng đã sớm muốn thoát khỏi hắn sao? Lúc bắt đầu, hắn đã không phải là nam nhân nàng muốn. Nam nhân không tuân theo chuẩn mực phép tắc giống như hắn, nếu như không phải có gia tài bạc vạn thì có nữ tử nghiêm chỉnh nhà nào cam nguyện ở rể đây?
Chìm đắm trong lo được lo mất, ăn năn hối hận, tự ti hối tiếc thì sắc trời đã tối muộn. Rời khỏi cuộc sống của nàng, hình như chỉ có tịch mịch và hư vô vô tận. Khiến hắn không biết làm thế nào, trở nên không phải là mình.
“Thanh Văn, chúng ta trở về thành Lâm Giang thôi.” Dù sao kinh thành cũng không phải là quê hương, mùa đông ở kinh thành tới cực kì sớm, cũng cực kì lạnh, hắn bắt đầu nhớ nhung không khí ấm áp, ướt át của thành nhỏ Giang Nam. Mặc dù không có phồn hoa giàu có như kinh thành, nhưng khắp nơi đều là cảm giác an lòng, vẫn tốt hơn hắn hiện giờ, giống như u hồn phiêu đãng, không tìm được phương hướng.
“Thiếu gia.” Thanh Văn cúi đầu, không đành lòng: “Bây giờ thành Lâm Giang đang bị giới nghiêm. Tam vương gia trốn ở trong thành Lâm Giang, tự phong là vua, bị đại quân triều đình phục kích tiêu diệt ở bờ sông Mẫn Giang, sau khi bị thương thì rơi xuống Mẫn Giang, sống chết chưa biết. Hôm qua, Hoàng thái tôn đã lên ngôi, bây giờ là thay đổi niên hiệu rồi.”
Tô Tử Bội kinh ngạc mở to cặp mắt, chẳng qua chỉ nằm ở trên giường mấy ngày, mà triều đình đã xảy ra thay đổi lớn như vậy? Như vậy phủ đệ Tô gia trong thành Lâm Giang, còn có phụ thân của Quân Nhược Thủy thì như thế nào?
“Nàng...... Có khỏe không?” Biết nàng rất yêu thương phụ thân mình cho nên nhất định sẽ lo lắng khổ sở.
“Thiếu phu nhân viết thư báo bình an về Lâm Giang, tất cả người ở Tô gia đều mạnh khỏe.” Trên khuôn mặt thanh tú của Thanh Văn nở nụ cười thản nhiên.
Tô Tử Bội nhìn Thanh Văn dịu dàng thanh tú, trong lòng dâng lên mấy phần chua xót. Tất cả tin tức của nàng Thanh Văn đều biết; mà hắn, đã bị nàng từ chối rồi sao? Cứ như vậy, không hề có quan hệ nữa rồi...... Nhận ra điều này khiến ngực hắn giống như bị vỡ nát đau đớn. Hắn che ngực, trên khuôn mặt tái nhợt toát ra một lớp mồ hôi mịn.
“Thiếu gia!” Thanh Văn kêu lên một tiếng, tiến lên đỡ lấy thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của hắn.
Tô Tử Bội lắc đầu một cái, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng, nói: “Ta không sao, ngươi đi xuống trước đi, để cho ta tĩnh một lát thôi.”
Chưa bao giờ có tâm tư của một tiểu nam nhân (= tiểu nữ nhân), từ nhỏ đã một lòng muốn thừa kế gia nghiệp, làm Thiếu chủ Tô gia. Hắn không tin nam tử không thể có năng lực vượt trội, không tin nam tử chỉ có thể giúp đỡ thê chủ, dạy dỗ nữ nhi, phải phụ thuộc nữ tử cho nên chưa bao giờ để nữ tử thế gian vào trong mắt. Cho dù là mẫu thân mà hắn đã sùng bái từ nhỏ, cũng là tam phu tứ lang, có mới nới cũ, ngoại trừ tự mình cố gắng, làm sao có thể kỳ vọng thế gian có thể có nữ tử toàn tâm toàn ý, coi hắn ngang hàng, tôn trọng tình yêu? Nhưng mà Quân Nhược Thủy lại khác với mọi người, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, nàng đã xâm nhập vào nội tâm hắn, tâm tư cùng cảm xúc của hắn. Mà nàng, thậm chí không phải là loại nữ tử mà hắn ngưỡng mộ, yêu thích. Nàng quá nhu nhược, tính tình lại dịu dàng như nước. Chỉ là trong lòng đã đắm chìm, cho tới bây giờ đã không còn do mình quyết định nữa. Lòng đã bị thương, chỉ biết lao tới phương hướng có ấm áp.