Editor: Mèo coki
Bầu trời mờ mờ, gió lạnh xen lẫn với mưa phùn đập vào mặt, thỉnh thoảng có vài chiếc lá vàng khô rời khỏi cành, cảnh tượng tiêu điều. Gió lạnh chui thẳng vào trong cổ áo khiến mọi người đi đường không khỏi co vai rụt cổ, vội vã tìm chỗ tránh gió uống ly trà nóng để cho cả người ấm áp lại.
Vì vậy khách đến các quán trà từ từ nhiều lên. Mặc dù không có lớn tiếng ồn ào nhưng quả thật là náo nhiệt không ít.
"Nghe nói không phải Nữ hoàng ngã bệnh mà là bị trúng kịch độc, nghe nói còn là doThế nữ hạ độc !" Một nữ nhân buôn bán tráng kiện ra vẻ thần bí nói với những người bên cạnh.
"Này, nhỏ giọng một chút, bây giờ đầu đường cuối ngõ ai không biết, ai không hiểu. Nghe nói Thế nữ đã bị tống vào Tông Nhân phủ, chờ đợi xử kí." Mặc dù người nói làm động tác nhỏ giọng một chút, nhưng nàng ta trời sinh đã có giọng nói to khiến mọi người chung quanh đều nghe thấy rất rõ ràng.
Từ trước đến giờ nhiều chuyện là thiên tính của nữ nhân, hiển nhiên ở chỗ này cũng không ngoại lệ. Vì vậy một đống người tụ lại, vễnh tai trầm ngâm lắng nghe.
Một nữ tử ngây ngô mặc đồ nho màu trắng không nhịn được mở miệng hỏi : "Tại sao không công bố trên Hoàng bảng ? Ta thấy chủ yếu vẫn là lời đồn thổi thôi."
"Ngươi bị ngu hả, đây là bí mật cung đình, tôn nữ mưu hại tổ mẫu, chẳng lẽ lại là chuyện vẻ vang? Huống chi đây chính là âm mưu soán vị, chắc chắn sẽ bị chém đầu." Người ở bên cạnh đặt tay lên cổ, lộ ra vẻ mặt hài tử không thể dạy.
"Chắc vậy. Chắc hẳn kết quả Thế nữ sẽ rất thê thảm, vào Tông Nhân phủ còn có khả năng đi ra không? Không có Thế nữ, ta thấy người có khả năng làm Thái nữ nhất......"
"Hừ, không nên tùy tiện nghị luận chính sự của triều đình, nếu bị quan sai nghe được thì sẽ phải ngồi tù đấy."
Đầu đường cuối ngõ, khắp nơi đều đang sôi nổi thảo luận. Người nào thừa kế ngôi vị Nữ hoàngkhông ảnh hưởng nhiều đến bọn họ, chỉ cần những ngày sau này bình yên tốt đẹp, người nào đi quan tâm là ai chúa tể thiên hạ đây? Cũng chỉ là xem một chút kịch hay của người khác mà thôi. Đối với bọn họ mà nói có thêm chuyện để nói sau khi trà dư tửu hậu cũng tốt.
Mục Tĩnh Tuyết nhàn nhã ngồi bên trong nhã gian ở lầu hai, cách tấm mành nghe mọi người nói chuyên. Trên bàn là một bình trà trăn sơn ngân châm mới vừa đưa lên, vẫn còn bốc hơi nóng hổi. Nàng ta tự rót cho mình một ly, khẽ nhấp một cái, tùy ý dựa vào nệm êm ở sau lưng, nhắm mắt lại, trong miệng cảm thấy vừa ngọt vừa đắng, dư vị tốt vô cùng. Giang Nam, quả thật là một địa phương tốt. Khí hậu nóng ẩm, sản vật phong phú. Giang Nam, đích thật là một vùng đất màu mỡ.
Thanh Văn yên lặng đứng ở phía sau nàng, nhìn từng cử động của Mục Tĩnh Tuyết.
Nàng mặc một bộ y phục màu ánh trăng có hoa văn thêu chỉ bạc, cao quý sang trọng, phong cách ung dung, đúng là loại nữ tử mà vô số nam t trong khuê phòng muốn lấy thân báo đáp. Chẳng qua lòng của Thanh Văn hoàn toàn không có ở trên người của nàng. Hắn nghe mọi người bên ngoài nhã gian nghị luận, mặt buồn rười rượi, lo lắng vô cùng. Hắn sợ hãi nhìn Mục Tĩnh Tuyết một chút, muốn nói cái gì đó rồi lại cắn chặt môi.
Khí chất, dung mạo của Mục Tĩnh Tuyết đều là trăm người có một, chẳng qua trong mắt của nàng luôn có một chút âm trầm, sâu không thấy đáy, giống như lúc nào cũng đang tính toán cái gì đó. Mà ánh mắt của Quân Nhược Thủy thì sáng rực rỡ làm người khác cảm thấy ấm áp, muốn đến gần.
"Muốn nói gì thì cứ nói đi." Mục Tĩnh Tuyết ngước mắt nhìn thấy hắn muốn nói lại thôi, có chút buồn cười, hăng hái hỏi.
"Mục đại nhân, rốt cuộc thiếu gia nhà ta ở nơi nào?" Thanh Văn lấy dũng khí, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mục Tĩnh Tuyết thâm trầm, đè nén xuống khiếp đảm trong lòng, lộ ra vẻ mặt kiên quyết.
Mục Tĩnh Tuyết cười khẽ, khẽ nhấp một hớp trà, ra vẻ việc không liên quan đến mình nói: "Làm sao ta biết được?"
"Ngươi ——" Khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Văn giận đến đỏ bừng. Không phải là ngươi nói sẽ tìm ra thiếu gia sao?"
"Ta nói là đến nghe ngóng tin tức, lại không có nói là nhất định sẽ tìm được." Mục Tĩnh Tuyết lơ đễnh, không lo lắng, vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thanh Văn cắn chặt môi dưới, có chút tức giận cúi đầu đứng ở một bên, trầm mặc im lặng.
Mục Tĩnh Tuyết khẽ liếc hắn một cái, len lén cười, đứng dậy nói: "Được rồi, nghe cũng được kha khá rồi, nên đi về thôi. Chắc Tô phu nhân cũng đã trở lại."
Thanh Văn chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng, quên mất vừa rồi mình đang tức giận, rất tha thiết hỏi: "Thiếu phu nhân đã trở về?"
"Trở về xem một chút chẳng phải sẽ biết hay sao?" Mục Tĩnh Tuyết tự nhiên đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, chắp tay sau lưng, đi ra ngoài cửa.
Thanh Văn lập tức đi tới vén rèm xe lên giúp nàng, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, rốt cuộc thiếu phu nhân cũng đã bình yên vô sự trở lại, chỉ cần nàng trở lại, thiếu gia nhất định sẽ không có chuyện gì. Thần kinh căng thẳng của Thanh Văn được buông lỏng, lúc này trên mặt mới lộ ra một chút vui vẻ.
Lên xe ngựa, Mục Tĩnh Tuyết không khỏi nhẹ nhàng xoa xoa huyệt Thái Dương của mình. Có chút nhức đầu.
Quả nhiên, ở nhà cũ trong con hẻm chỗ sâu đó, Quân Nhược Thủy và Thư Ngâm đã trở lại.
Khi Mục Tĩnh Tuyết trở về liền nhìn thấy Tĩnh quỳ gối trước mặt Quân Nhược Thủy, mà vẻ mặt của Quân Nhược Thủy lạnh như băng sương, phụ thânu mày, không nói một lời, giống như đang trầm tư.
Tĩnh đã hướng báo cho nàng biết chuyện Tô Tử Bội bị bắt đi. Ngày đó, bởi vì Tô Tử Bội không cho nàng ta đi theo nên nàng ta mới núp ở trong chỗ tối, đi theo xa xa. Ở tửu lâu Kim Triêu Túy, lúc Tô Tử Bội vào nhã gian thì nàng ta chờ ở hành lang dưới lầu. Chỉ chốc lát sau, Long Hạo Vân mang theo mấy tên nam thị lên lầu hai. Không bao lâu, Long Hạo Vân chỉ mang theo một nam thị đi xuống lầu. Chẳng biết tại sao Tĩnh đột nhiên có cảm giác, lập tức chạy lên lầu thì đã không thấy bóng dáng Tô Tử Bội. Cho nên mấy ngày nay nàng ta luôn cảm thấy áy náy và tự trách. Đúng lúc Quân Nhược Thủy trở lại liền tự động quỳ xuống xin tội. Cho dù Quân Nhược Thủy muốn nàng ta chết, nàng ta cũng sẽ không nói hai lời.
nam = đàn ông, thị = hầu hạ. Gần giống thị thiếp
Thấy Mục Tĩnh Tuyết tới, lúc này Quân Nhược Thủy mới dời tầm mắt ra khỏi người Tĩnh, mặt không tỏ vẻ gì nói: "Tĩnh, ngươi đi xuống trước đi."
"Dạ, phu nhân." Tĩnh cúi đầu, im lặng đứng dậy rời đi.
Lúc này Thanh Văn không kiềm nén nổi nữa, chạy đến trước người Quân Nhược Thủy, nước mắt lưng tròng, trong giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở: "Thiếu phu nhân, thiếu gia...... Thiếu gia mất tích."
Quân Nhược Thủy vỗ vỗ vai hắn, sắc mặt nhu hòa lạ, mỉm cười trấn an hắn nói: "Không có chuyện gì, Thanh Văn, có ta ở đây. Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta có việc muốn nói với Mục đại nhân."
"Dạ." Thanh Văn khéo léo gật đầu một cái, thấy Quân Nhược Thủy, rốt cuộc trái tim vẫn luôn thấp thỏm của hắn đã được thả lỏng. Chỉ cần nàng nói không có việc gì thì nhất định sẽ không có chuyện gì. Giọng nói của nàng êm ái, lại có khả năng trấn an lòng người.
Thanh Văn lui ra sau, trong chính đường chỉ còn lại Quân Nhược Thủy và Mục Tĩnh Tuyết.
Bão táp luôn phải tới, Mục Tĩnh Tuyết khẽ cười, giống như không có chuyện gì xảy ra, xoay người ngồi xuống, vẫn ung dung nhìn Quân Nhược Thủy, nói: " Tô phu nhân có chuyện gì muốn thương lượng cùng với Tĩnh Tuyết sao?"
"Ngươi biết Tử Bội ở trong tay của Long Hạo Vân." Sắc mặt Quân Nhược Thủy cực kỳ bình tĩnh, xoay người lại ngồi xuống ở trên ghế thái sư sau lưng, bình tĩnh tự nói. Không phải phải là đang hỏi thăm, mà là đang kể lại một sự thật.
Mục Tĩnh Tuyết cũng không kiêng dè, nhìn thẳng Quân Nhược Thủy, nói: "Đúng vậy, ta biết."
"Như vậy, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hay không?" Quân Nhược Thủy vẫn nhàn nhạt hỏi như cũ. Chỉ là ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân thường ngày của nàng đã trở nên lạnh lẹo tĩnh mịch.
"Mục đích Long Hạo Vân bắt hắn rất đơn giản, chính là vì muốn nắm giữ một lợi thế có thể uy hiếp ngươi, khiến ngươi không thể tận tâm giải độc cho Nữ hoàng. Đồng thời cũng có thể đoạt tài sản Tô gia vào trong tay. Cho nên Tô Tử Bội sẽ không có nguy hiểm." Mục Tĩnh Tuyết không biến sắc phân tích.
Quân Nhược Thủy khẽ hừ một tiếng nói: "Đúng vậy, nàng ta muốn uy hiếp ta, nhưng ta đã bị người khác giam lỏng ở thâm cung, tin tức này ngươi cũng không có nói cho ta biết. Cho nên ta vẫn còn đang tận tâm giải độc cho Nữ hoàng, hoàn thành mục đích của các ngươi. Nhưng Tử Bội sẽ như thế nào, ngươi đã nghĩ qua chưa?"
"Là Phượng Hậu giữ ngươi lại, ta cũng không ngờ lại như vậy." Mục Tĩnh Tuyết giải thích: “Hơn nữa không phải là ta không phái người cứu hắn, chẳng qua người của ta không thể quang minh chính đại xông thẳng vào phủ Vương gia. Huống hồ ta cũng sợ hành động thiếu suy nghĩ như vậy sẽ khiến nàng ta làm ra hành động điên cuồng gì đó."
"Long Hạo Vân là một nhân vật nguy hiểm, đối với sở thích của chúng ta ngươi cũng nắm rõ như lòng bàn tay, không thể nào không biết ân oán rối rắm giữa Long Hạo Vân và Tử Bội. Ngươi cảm thấy hắn có thể an toàn sao?" Giọng nói vẫn lạnh nhạt không hề gấp gáp như cũ nhưng Mục Tĩnh Tuyết đã có thể nhận ra cảm giác bị áp bức trong giọng nói đó.
Nàng không khỏi cười khổ nói: "Nhược Thủy, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng."
"Đại cục là của các ngươi, ta chỉ là một dân chúng bình thường của vương triều Kim Bích, ta không quan tâm đến quốc gia đại sự, ta chỉ quan tâm đến người ta yêu." Ngón tay thon dài Quân Nhược Thủy gõ trên mặt bàn, trong giọng nói bình tĩnh đã từ từ lộ ra tức giận và quyết tâm trong lòng nàng.
"Hai ngày nay Long Hạo Vân tự biết thế cục bất lợi nên đã phái người ở phố thả ra lời đồn đãi, hiện tại ở phố xá, trên triều đình và dưới dân gian, đều đang đàm luận chuyện Nữ hoàng bị trúng độc và âm mưu soán vị của Thế nữ. Chẳng qua Nữ hoàng đã không còn đáng ngại, không lâu nữa Thế nữ sẽ được Tông Nhân phủ thả ra ngoài, cơ hội của Long Hạo Vân đã mất, Thế nữ sẽ nhanh chóng cứu Tô thiếu gia ra ngoài." Mục Tĩnh Tuyết khuyên giải nói: “Đến lúc đó, ngươi muốn ban thưởng cái gì cũng được."
"Ta không muốn nghe những thứ này, cái gọi là đại cục, là chuyện của các ngươi. Ta cũng không cần ban thưởng cái gì cả, ta chỉ muốn Bội Nhi an toàn." Quân Nhược Thủy kiên quyết nói.
Mục Tĩnh Tuyết có chút nghi hoặc nhìn nữ tử trước mặt, trên khuôn mặt thanh tú là đôi đen bóng thông mình, hiểu rõ việc đời, bình tĩnh thong dong, không đếm xỉa, không quan tâm đến hơn thua. Nàng có tài năng, nhưng không có cách nào dùng chức quan và ngân lượng để thu mua được.
"Nếu như ngươi không chọn lựa hành động, ta không thể làm gì khác hơn là tự mình đi làm. Nhưng nếu như tạo thành những ảnh hưởng không thể tránh khỏi đối với đại cục mà các ngươi nói, ta cũng chỉ có thể nói xin lỗi." Quân Nhược Thủy lẳng lặng ra oai, ánh mắt thâm trầm.
Mục Tĩnh Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhược Thủy, tất cả đều nằm ở trong lòng bàn tay, ngươi không nên kích động."
“Xin hãy nhớ, ta sẽ không lấy sinh mệnh của Tử Bội để làm tiền đặt cược."
Lúc Tô Tử Bội mở hai mắt ra, trước mắt là một vùng tăm tối. Đau nhức ở ngực truyền tới khiến hắn cắn răng, nhắm mắt lại, sau khi mở mắt ra lần nữa thì đã hoàn toàn thích ứng với bóng tối. Hình như hắn đang ở trong địa lao có cửa sắt kiên cố bị khóa chặt, bốn phía âm u ẩm ướt, yên tĩnh đáng sợ, thỉnh thoảng mới có một tiếng vang thật nhỏ do giọt nước rớt xuống đất, càng lộ vẻ trống trải.
Hắn đã bị nhốt bao lâu rồi? Khắp nơi là khoảng không gian đen kịt, cũng không biết là ban đêm hay là ban ngày. Hắn không biết mình hôn mê đã bao lâu, chỉ cảm thấy toàn thân không có sức lực, muốn động tay chân một chút cũng khó khăn, hao hết sức lực toàn thân mới ngồi dậy dựa vào tường đợc. Đói bụng khiến dạ dày cực kì khó chịu, ngực đau đớn khó chịu làm cho hắn hô hấp chậm lại. Mà không khí ẩm ướt càng làm cho hắn ho khan, hắn che miệng ho, cảm giác ngai ngái khi có chất lỏng sềnh sệch chảy ra từ miệng. Hắn sắp chết rồi sao? Nhưng hắn thật sự không muốn chết ở trong địa lao âm u ẩm ướt như vậy, nếu nhất định phải chết, hắn hy vọng có thể chết ở trong lồng ngực ấm áp của Quân Nhược Thủy.
Việc tiếc nuối nhất, tuyệt vọng nhất là sẽ không còn được gặp lại nàng. Hắn còn có tâm nguyện chưa được hoàn thành! Rất muốn, thật sự muốn có thể sinh ra một hài tử giống như nàng. Tô Tử Bội vừa ho khan vừa cười bất đắc dĩ. Có lẽ Long Hạo Vân chính là người cướp đi vận mệnh của hắn? Hắn không thể trốn thoát khỏi tên cướp này.
"Cạch" một tiếng, cửa sắt bị mở từ phía ngoài, tiếng bước chân nhè nhẹ ở trong địa lao an tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng. Là ai tới đây?
Đột nhiên nến được đốt ln, soi sáng bầu trời hoàng hôn. Long Hạo Vân, Triệu Cầm Âm cùng với mấy tên thị vệ đi từng bước từng bước tới trước mắt hắn.
"Tử Bội, ta vốn không muốn làm khó dễ ngươi, nhưng thê chủ nhà ngươi hoàn toàn để ý đến sống chết của ngươi, cho nên ta lại cho thêm ngươi một cơ hội, giao con dấu của Tô gia cho ta, ta liền thả ngươi ra ngoài." Long Hạo Vân đứng ở trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống nói.
Khóe môi Tô Tử Bội nhếch lên thành một nụ cười trào phúng, nhàn nhạt nói một tiếng: "Ta không có ý định đi." Dù sao cũng là người sắp chết, hắn sẽ không liên lụy đến Quân Nhược Thủy nữa.
"Ngươi ——" Vẻ mặt Long Hạo Vân lạnh lẽo, chân mày phụ thânu chặt, cặp mắt lạnh lùng âm trầm nhìn hắn trong chốc lát, nói: "Tử Bội, ngươi đừng rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt. Mặc dù ta không cần thân thể của ngươi nữa, nhưng thị vệ của Vương phủ rất nhiều, bọn họ đều rất muốn biết thiếu gia Tô gia có mùi vị như thế nào."
"Trên người ta có Cách Mị, người gần ta chỉ có một con đường chết." Tô Tử Bội không có lộ ra chút khiếp đảm nào, nhàn nhạt nói.
Long Hạo Vân ngửa đầu cười lớn: "Tử Bội, ngươi biết không, quả thật ngươi rất đẹp. Phần lớn nữ nhân trong thiên hạ nhìn thấy ngươi đều nguyện ý làm quỷ phong lưu."
Lúc này Tô Tử Bội mới ngẩng đầu, có chút hoảng sợ nhìn nàng ta. Nữ nhân trước mặt này, vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn nào, chuyện gì cũng có thể làm được.
"Đi gọi mấy người tới đây.”Long Hạo Vân nói với một thị vệ sau lưng: "Mỹ nhân như ngọc, Tô công tử da mịn thịt mềm lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, tốt hơn rất nhiều so với những kỹ nữ thô tục trong thanh lâu kia."
Ánh mắt Tô Tử Bội thù hận hung hăng nhìn chằm chằm nàng ta, cắn thật chặt môi dưới, kiên nhẫn không nói một chữ. Mở miệng chính là nhận thua. Nàng ta sẽ càng tệ hại hơn thôi. Dù sao có khả năng hắn cũng sống được lâu nữa, thay vì bị người ta cường bạo, thân thể khuất nhục, không bằng tự sát. Nghĩ như vậy, ánh nến chiếu lên hai tròng mắt lóe sáng của hắn, dần dần lộ ra vẻ mặt kiên quyết.
"Vương gia.” Triệu Cầm Âm cười híp mắt, giọng nũng nịu nói: “Nhiều người như vậy không có ý nghĩa. Ta có một loại thuốc, để cho hắn ăn, đợi đến khi thuốc phát tác, hắn sẽ tự chủ động ôm ấp yêu thương người khác. Như vậy không phải tốt hơn sao?"
"Cũng tốt.”Long Hạo Vân cười ha ha nói: “Nhìn hắn cứ ra vẻ kiên trinh không đổi thì ta liền cảm thấy ghê tởm, cho hắn uống thuốc đi, ta cũng muốn nhìn thử hắn biến thành bộ dáng dâm ô thì tiêu hồn thực cốt đến cỡ nào."
"Vương gia, thuốc của ta là mị dược đặc biệt của Nam Cương, cần mấy canh giờ mới có thể phát huy hiệu lực. Vương gia đi nghỉ trước đi, lúc đặc sắc hãy trở lại xem xét." Triệu Cầm Âm thân thiết giảng giải, giọng nói mềm mại đáng yêu tận xương khiến tâm trí của mấy tên thị vệ không khỏi mê mẩn.
Long Hạo Vân gật đầu một cái, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tử Bội, nếu như ngươi ngoan ngoãn giao con dấu ra đây, ta sẽ không bạc đãi ngươi, dù sao chúng ta đã từng......"
"Ngươi nên từ bỏ ý định này đi." Tô Tử Bội ngắt lời nàng ta, cười lạnh nói.
"Được, rất tốt, ngươi chờ để hầu hạ dưới thân nữ nhân đi." Long Hạo Vân thẹn quá hóa giận, nói một câu nói đó phẩy tay áo bỏ đi.