Editor: Mèo coki
Càng đi về phía Bắc, khí hậu càng trở nên lạnh lẽo. Không biết từ lúc nào gió nhẹ đã trở nên lạnh thấu xương, cảnh sắc ngoài cửa xe chỉ có một vài thân cây tiêu điều và lá rụng xào xạc. Hình như đã vào khu vực thay đổi thời tiết, mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị bước vào ngày đông giá rét.
Tốc độ của xe ngựa nhanh rất nhiều so với Quân Nhược Thủy dự đoán, gần tối ngày thứ nhất lên đường, sáng sớm ngày thứ ba đã vào kinh thành, thời gian chỉ là hai đêm một ngày, trên đường cũng đã đổi qua mấy lượt ngựa. Rõ ràng những tuấn mã đó đều là ngựa tốt ngày đi ngàn dặm. Như vậy lại lịch của Thế nữ này lớn bao nhiêu, nàng có đoán được sơ sơ vài phần.
Mỗi ngày Tử Phi và Thanh Văn đều uống thuốc an thần Quân Nhược Thủy cho, sau đó chìm vào giấc ngủ cho nên xe ngựa lắc lư cũng không cảm thấy. Chỉ là hình như tinh thần của Tô Tử Bội cũng không còn tốt nữa, không cần uống thuốc thì cũng buồn ngủ mông lung cả ngày. Chỉ có Thư Ngâm, mặc dù sắc mặt hơi lộ ra uể oải, nhưng vẫn rất có tinh thần, dọc đường luôn chăm sóc hai người bị bệnh.
Quân Nhược Thủy kéo Tô Tử Bội dựa vào trong ngực mình, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, trong lòng rất xin lỗi để vì khiến bọn họ đi theo, lắc lư lại vất vả. Ánh mắt tràn đầy áy náy nhìn về phía Thư Ngâm, ánh mắt của Thư Ngâm có chút tịch mịch nhìn lại nàng, trong nháy mắt liền hiểu cảm xúc ở trong mắt nàng, nhếch môi lên khẽ mỉm cười, cho nàng một ánh mắt an ủi dịu dàng, ý bảo nàng không cần đau lòng, tất cả những gì xảy ra, hắn đều vui vẻ chịu đựng.
"Là xe ngựa xóc nảy quá nhiều sao? Hay là ngươi cũng uống thuốc an thần rồi ngủ, có được hay không?" Quân Nhược Thủy ôm Tô Tử Bội từ phía sau, đầu tựa lên trên vai hắn, dịu dàng hỏi, hơi thở ấm áp của nàng làm cho cổ hắn tê tê ngứa ngứa một chút, nàng...... Nhất định là cố ý.
Tô Tử Bội an tâm dựa vào trong ngực nàng, khóe miệng hơi nâng lên, mỉm cười lắc đầu, không nói gì.
Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng cắn vành tai màu hồng của hắn, khẽ nói: "Đừng cậy mạnh."
Tô Tử Bội cười khẽ một tiếng, oán hận mà nói: "Ta nào dám cậy mạnh, chẳng qua “nước hoa quả” kia của người là để dành cho Tử Phi đáng yêu nhất, Thanh Văn hiền lành nhất. Lãng phí ở trên người ta, không đáng giá."
"Có vị chua nha." Quân Nhược Thủy vùi đầu ở trong cổ hắn, giọng nói buồn bực.
"Hừ." Tô Tử Bội hừ nhẹ một tiếng, nhưng trên cổ ngứa ngáy làm cho hắn không nhịn được cười khẽ một tiếng.
"Mặc dù ta mang theo “nước hoa quả” cho Tử Phi và Thanh Văn, nhưng ta lại dành đồ tốt nhất cho ngươi nha." Quân Nhược Thủy nhếch miệng, lộ ra nụ cười xấu xa.
"Có không?" Tô Tử Bội không thèm cử động, miễn cưỡng hỏi.
Quân Nhược Thủy thoáng nghiêng đầu, ngậm vành tai mềm mại của hắn vào trong miệng, nhẹ nhàng mút cắn làm Tô Tử Bội cảm thấy máu toàn thân đều xông lên trên đầu, thân thể khẽ run lên, gương mặt tuấn tú đỏ như tôm luộc, lỗ tai cũng nóng lên.
"Ngươi còn không biết sao? Ta mang ta cho ngươi, hiện tại không phải ngươi đang xem ta như đệm thịt mà dựa sao?" Nàng kề sát ở bên tai của hắn, hơi thở thơm như hoa lan.
Tô Tử Bội mặt hồng tim đập, nàng...... chính là hoa hoa tiểu thư (= hoa hoa công tử, ý chỉ phong lưu), tình trường đắc ý. Nàng dịu dàng như vậy, tình ý như nước, muốn không động lòng cũng rất khó khăn. Tô Tử Bội nhìn trộm Thư Ngâm đang nghiêng người dựa vào đệm nhắm mắt dưỡng thần ở một bên, tin chắc hắn không nghe thấy những lời tâm tình của Quân Nhược Thủy. Quay đầu lườm nàng một cái, trong lòng vừa vui vừa thẹn vừa cáu, nữ nhân này, rõ là......
"Tại sao không nói chuyện?" Nàng tiếp tục cắn vành tai của hắn, mơ hồ không rõ hỏi.
Con mắt Tô Tử Bội xoay tròn, cười hài hước nói: "Ngươi chắc chắn ta muốn ngươi sao?"
"Thì ra là ngươi không muốn.” Quân Nhược Thủy kéo dài giọng, cố gắng hạ thấp giọng nói: “Vậy là ta tự mình đa tình, ta đi hỏi người khác một chút, xem thử người ta có muốn hay không."
"Không cho phép. Nếu như đã cho ta thì chính là của ta." Tô Tử Bội vừa nghe, lập tức bảo vệ quyền lợi của mình.
"Ah, không phải là ngươi nói không cần sao?" Quân Nhược Thủy nhạo báng hỏi.
Dĩ nhiên là Tô Tử Bội phủ nhận, hắn quay đầu nhìn nụ cười tràn đầy dịu dàng của nàng một chút, nâng lên cằm, rất khí phách nói: "Sau này ngươi là tài sản riêng của ta."
"Được rồi." Quân Nhược Thủy giống như rất uất ức đồng ý, vẫn vùi đầu ở cổ hắn như cũ, cười dịu dàng yếu ớt. Trong lòng Tô Tử Bội tràn ra ngọt ngào, nhẹ nhàng xê dịch thân thể, tìm một tư thế thoải mái nhất, an ổn dựa vào trước ngực nàng.
Vào lúc sáng sớm, cửa thành vừa mới mở ra, rất nhiều người vào thành bán hàng rong, những lữ khách phong trần mệt mỏi, sáng sớm đều tập trung ở đây chen chúc tiến vào thành. Mặc cấm vệ quân giữ thành sẽ kiểm tra mỗi người, nhưng xe ngựa Quân Nhược Thủy chỉ ngừng một chút, cấm vệ vén rèm xe lên hơi liếc mắt nhìn, liền thuận lợi tiến vào cửa thành.
Bên trong thành, đường phố rất rộng rãi, bốn phía thông nhau, hai bên là hiệu buôn, tửu lâu mọc lên như nấm, Tô Tử Bội có chút hiếu kỳ vén rèm xe lên, quan sát phố xá nhà cửa ở kinh thành một chút. Màn xe mới hơi vén lên, gió lạnh đã thổi vào, khiến Tô Tử Bội không khỏi run lên, rụt cổ một cái. Quân Nhược Thủy cười lắc lắc đầu, dùng chăn bông nhung tơ bao bọc hắn cực kỳ kĩ, lại nhẹ nhàng vén màn xe lên một góc, nói: "Từ nơi này nhìn một xíu là được rồi."
Xe ngựa đi một lúc ở trên đường chính rộng rãi sau đó đi vào một con đường nhỏ thưa thớt người ở, cong cong quẹo quẹo, cũng không biết vòng vèo bao nhiêu, cuối cùng cũng tiến vào một cái hẻm nhỏ huyên náo.
"Chủ nhân, ngõ hẻm hẹp, chỉ có thể đậu xe ở chỗ này, kính xin chủ nhân xuống xe đi bộ." Tĩnh dừng xe ngựa lại, vén rèm xe lên cung kính nói.
"Tĩnh, ngươi gọi ta Tô phu nhân là được rồi." Quân Nhược Thủy nghe thấy hai chữ chủ nhân thì cảm thấy rất kỳ cục, nàng không có thói quen làm chủ nhân của người khác, dù sao ở trong mắt nàng không có phân biệt lớn nhỏ giàu nghèo, nàng đối xử với mọi người chung quanh đều ngang hàng thật lòng. Đối với Thanh Văn như thế, mà đối với Tĩnh cũng như thế.
"Dạ, phu nhân." Tĩnh thuận theo, nhưng vẫn tự động bỏ bớt một chữ Tô.
Trước tiên Quân Nhược Thủy buộc áo choàng màu tím nhạt của Tô Tử Bội lại, sau đó đỡ hắn xuống xe ngựa. Thư Ngâm đánh thức Tử Phi và Thanh Văn đang ngủ mơ mơ màng màng, hắn cũng mặc áo bông dày vào, buộc chặt áo choàng rồi mới từ từ xuống xe.
Trước mắt là một cái ngõ hẻm thật sâu, chung quanh đều là những ngõ hẻm cực kỳ bình thường tĩnh mịch khác, hình như đây là nơi ở của những người bị liệt vào tầng lớp nghèo khó. Người đến người đi, huyên huyên náo náo, hiệp khách lãng du, tên ăn xin, thư sinh nghèo túng, kẻ nát rượu, côn đồ...... Đủ loại hạng người ra vào chỗ này. Có lẽ là đã thấy quá nhiều loại người cho nên không có ai chú ý đến sự xuất hiện của bọn họ. Phần lớn là hờ hững liếc nhìn một cái hoặc là nhắm mắt làm ngơ.
Cái gọi là thờ ơ với sự việc, chắc cũng như vậy mà thôi.
"Tĩnh, đây là nơi nào?" Quân Nhược Thủy nghi ngờ hỏi.
Tĩnh thu dọn hành lý, cúi đầu nói: "Phu nhân, xin mời đi theo ta, Mục đại nhân đã chờ người rất lâu rồi."
"Mục đại nhân?"
"Đúng, phu nhân gặp sẽ biết." Tĩnh nói xong liền đi ở phía trước dẫn đường, mấy người Quân Nhược Thủy đuổi theo ngay sau đó. Đi dọc theo một cái ngõ hẻm không người vào trong, cong cong quẹo quẹo không biết bao xa, rốt cuộc cũng dừng lại ở một ngôi nhà vô cùng bình thường, cửa sơn loang lổ.
Tĩnh gõ nhẹ nhàng vài cái lên cửa, cửa gỗ cũ kỹ liền cọt kẹt, từ từ mở ra. Một lão bộc phụ tóc nâu trắng đứng yên một bên.
"Tĩnh mang phu nhân đi gặp Mục đại nhân, Kim thẩm sẽ dẫn gia quyến bằng hữu của phu nhân đến sương phòng nghỉ ngơi." Tĩnh ra dấu tay xin mời, mời Quân Nhược Thủy đi trước. Quân Nhược Thủy liếc mắt nhìn Kim thẩm mặt mày hiền hòa, nhẹ nhàng cười một tiếng nói: "Vậy ta tới sương phòng rửa mặt trước, bây giờ vừa mới đi đường long đong mệt mỏi, đầu tóc rối bù mà đến gặp Mục đại nhân, chẳng phải thất lễ hay sao? Kim thẩm, xin dẫn đường thôi."
Lão bộc phụ gọi là Kim thẩm nghe thấy Quân Nhược Thủy nói, hơi gật đầu, cung kính nói: "Phu nhân, xin mời đi theo ta."
Tĩnh cúi đầu, tự động lui ra. Tất nhiên nàng ta hiểu được nếu đã là ám vệ của Quân Nhược Thủy thì phải vâng lệnh nghe theo Quân Nhược Thủy.
Nhìn từ phía bên ngoài thì ngôi nhà này cực kì bình thường, bình thường như những ngôi nhà nhỏ của người nghèo khác, nhưng sau khi đi vào trong thì mới phát hiện không giống nhau. Mặc dù cây cỏ sum suê, hình như rất ít được dọn dẹp, nhưng tòa nhà rất lớn, cổ kính mà an tĩnh. Đám người Quân Nhược Thủy đi theo Kim thẩm xuyên qua con đường mòn trải đầy lá vàng rơi, đi qua hành lang cong cong tới phòng khách hình như đã sớm chuẩn bị xong. Có rất nhiều phòng khách, Quân Nhược Thủy và Tô Tử Bội ở một gian, Tử Phi và Thanh Văn gần bằng tuổi nhau nên ở cùng một gian, cũng thuận tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau. Thư Ngâm thì một mình ở một gian.
Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ, đầy đủ mọi thứ. Trong phòng tràn ngập hương nhang hoa lài nhàn nhạt, là mùi Tô Tử Bội thích. Trên tủ âm tường đặt bộ trà cụ bạch ngọc mà Quân Nhược Thủy thích, trên bàn sách để mấy cái nghiên mực mà Tô Tử Bội yêu tha thiết, trên giá sách thì để thi từ văn xuôi, các loại tiểu thuyết truyền kỳ khiến Thư Ngâm vừa thấy vui mừng nhướng mày, yêu thích không buông tay. Trong phòng Tử Phi trang trí các đồ vật tinh xảo thú vị mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy, lập tức hấp dẫn sự chú ý của hắn; trên bàn có một xấp hình vẽ thuê thùa tinh xảo khó gặp, Thanh Văn lập tức giống như gặp bảo bối, mừng rỡ không thôi.
Quân Nhược Thủy không khỏi bội phục Mục đại nhân trong lời nói của Tĩnh. Có thể trong một thời gian ngắn mà đã nghiên cứu thấu đáo mấy người bọn họ như thế, ngay cả sở thích nho nhỏ của mỗi người cũng rất rõ ràng. Lại nói việc nàng rất yêu thích trà cụ bạch ngọc ngay cả Tô Tử Bội sống chung lâu ngày cũng chưa từng chú ý đến, vây mà người này lại biết, thật sự là tỉ mỉ đến...... Đáng sợ.
Đối với một người xa lạ có thể hiểu được ngươi rõ ràng như thế, ngoại trừ đáng sợ, còn có thể là cái gì nữa?