Editor: Mèo coki
Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng vung vạt áo lên, tự nhiên ngồi ở phía đối diện Triệu Thư Ngâm, nhìn hắn mấy lần, hơi cảm thấy quen mắt: "Triệu công tử, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu đó hay không?"
Triệu Thư Ngâm mỉm cười gật đầu: "Nửa tháng trước, lúc Tô lão phu nhân cưỡi hạc về tây thiên thì ta có đến Tô phủ phúng viếng."
Quân Nhược Thủy bừng tỉnh hiểu ra, cười gật đầu: "Đúng rồi, hôm đó ngươi mặc trang phục nữ nhi, khôi ngô tuấn tú, đến cùng lúc với nhạc sư của vương phủ."
"Đó là đường huynh của ta, Triệu Cầm Âm." Thư Ngâm cười nhạt một tiếng, rót cho Quân Nhược Thủy một ly trà thơm, "Thời đại này, nếu nam tử muốn đi lại bên ngoài, có chút thành tựu, thì cải trang thành nữ nhân sẽ tương đối dễ dàng hơn một chút."
Quân Nhược Thủy nâng chung trà lên, một mùi thơm ngát xông vào mũi, nước trà mát lạnh chảy vào trong miệng, hàm răng thơm ngát, quả nhiên là trà ngon. Nàng khẽ nhấp một ngụm, cười gật đầu, nói: "Triệu công tử nói rất đúng, nhưng giấu giếm thân phận thì cũng không dễ thổ lộ tình cảm với người khác, khó tránh khỏi tịch mịch." Không khỏi nghĩ đến Tô Tử Bội lấy thân nam tử lăn lộn bên ngoài, cũng rất cô đơn.
Triệu Thư Ngâm cười nhẹ nhàng nhìn Quân Nhược Thủy, nói: "Cho nên, ta cũng không có giấu giếm Tô phu nhân. Bởi vì đã là bằng hữu tất nhiên là phải đối xử thẳng thắn."
"Tất nhiên Triệu công tử là một bằng hữu đáng giá để kết giao." Quân Nhược Thủy thưởng thức nói.
"Không biết Tô phu nhân có nguyện ý kết giao bằng hữu với Thư Ngâm hay không?"
"Triệu công tử khách khí rồi, đối với tài hoa của công tử, Nhược Thủy thưởng thức đã lâu, có thể cùng công tử kết giao là vinh hạnh của ta."
Triệu Thư Ngâm mỉm cười nói: "Vậy chúng ta không cần khách khí, gọi thẳng tên là được. Ngươi gọita Thư Ngâm là được rồi."
Khuê danh của nam tử ở Vương triều Kim Bích không thể gọi một cách tùy tiện, trừ mẫu tỷ, thê chủ và người thân ra, nếu có nữ nhân gọi thẳng tên nam tử thì đó sẽ bị coi là đùa giỡn vũ nhục. Cho nên Quân Nhược Thủy suy nghĩ một chút, sắc mặt do dự, tất nhiên là Triệu Thư Ngâm tâm sáng như gương, lập tức nói: "Nhược Thủy không cần cố kỵ, ta vốn không phải là người Giang Nam, ở quê hương của ta cũng không chú trọng đến những nghi thức xã giao thế tục này."
Quân Nhược Thủy cười tự giễu, chính mình là một nữ nhân hiện đại thế kỷ hai mươi mốt, lẽ nào giác ngộ lại không bằng một cổ nhân hay sao? "Cũng tốt. Phu nhân công tử cũng rất khó gọi, Thư Ngâm, chúng ta lấy trà thay rượu, vì hai chữ bằng hữu, cạn một chén."
"Được." Thư Ngâm cũng mỉm cười nâng chén, cách một khoảng cùng Quân Nhược Thủy làm động tác chạm cốc.
Không giống như sự quyến rũ hấp dẫn, tuyệt sắc khuynh thành của Triệu Cầm Âm, Thư Ngâm giống như trăng rằm yên tĩnh sáng tỏ, lịch sự nho nhã, cả người mang theo phong độ của người trí thức, phong cách xuất chúng ngược lại làm cho người ta quên mất ngũ quan xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài của hắn.
"Không biết quê quán Thư Ngâm ở nơi nào?" Quân Nhược Thủy tùy ý hỏi.
Thư Ngâm cười nhạt: "Ở phía Nam hoang dã, chỉ vì ta muốn tới vùng Giang Nam sông nước phồn hoa nên cùng đường huynh rời nhà đi, tới hôm nay cũng đã hơn mấy năm rồi."
"Chưa từng về thăm nhà sao?"
"Chưa từng. Một khi trở về thì không còn tự do. Đây cũng là bi ai của thân nam tử." Mặt mày Triệu Thư Ngâm thoáng buồn, không biết là nhớ nhà hay là cảm thán cho thân thế.
Thế tục đối với nam tử còn quá nhiều gò bó, bao nhiêu nam tử sau khi được sinh ra vẫn luôn ở một chỗ chờ đợi, thành thân sinh con, cả đời cứ chậm rãi trôi qua như vậy. Tự do, lý tưởng, theo đuổi, đối với bọn họ mà nói đều là xa xôi không tưởng!
"Thư Ngâm, ngươi nói ngươi sinh ra và lớn lên ở nơi hoang dã nhưng khí chất thanh cao tao nhã, tài văn chương lại xuất chúng như vậy, nếu là nữ tử, nhất định có thể đề danh bảng vàng, danh liệt tam giáp." Quân Nhược Thủy thấy hắn buồn, vội vàng đổi đề tài, an ủi nói.
Có tên trong người đứng đầu: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa
Thư Ngâm lắc đầu: "Nhược Thủy chẳng lẽ ngươi thật sự cho là như vậy hay sao? Ta rất tùy hứng, không thể gánh vác muôn dân thiên hạ, nếu nói truy đuổi danh lợi, không bằng gửi gắm tình cảm cho núi non, sông nước, phiêu du phóng khoáng. Cho nên ta cảm thấy Tư Mã Tương Nhưdưới ngòi bút của ngươi không nên say mê quan trường như vậy. Nếu như nàng ta chỉ là một tài nữ khinh thường danh lợi thì ta sẽ càng thêm thưởng thức."
"Thư Ngâm, nam nữ trong thiên hạ ai cũng lấy đỗ đạt công danh làm vinh dự. Không chỉ làm cho gia đình mở mày mở mặtmà còn có thể phát huy được tài năng, khát vọng của mình, thực hiện lý tưởng chính trị. Có thể làm chút chuyện vì lê dân bách tính cũng là một loại tình cảm rộng rãi cao thượng." Mặc dù Quân Nhược Thủy không mưu cầu danh lợi chốn quan trường, nhưng Tô Thức, Bạch Cư Dị, Phạm Trọng Yêm...... Các văn nhân mà nàng ngưỡng mộ đều có tình cảm sâu đậm vì dân vì nước. Còn Đào Uyên Minh ngắm cúc thưởng hoa, tâm xa danh lợi thì lại là một loại tiêu sái khác. Thân ở triều đình, hoặc ẩn cư hồi hương, đều là do mình lựa chọn phương thức sống, không thể phân rõ phải trái đúng sai.
Đào Uyên Minh hay còn gọi là Đào Tiềm. Mấy bạn muốn tìm hiểu có thể lên wiki vì bạn Mèo quá lười.
Thư Ngâm nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Có lẽ là ánh mắt của ta quá mức thiển cận. Bình thường thứnam tử khát cầu nhất đều là hạnh phúc, mà hạnh phúc đơn giảnchỉ là có thể cùng thê chủ tương thân tương ái, nắm tay đến già. Không cầu thê chủ tài hoa hơn người, quyền thế khuynh trời, cũng không cầu xin nàng chỉ yêu một mình mình mà chỉ hèn mọn cầu xin thê chủ không có mới nới cũ là đủ rồi. Nhược Thủy, ngươi mượn Trác Văn Quân để viết ra lời thề ‘Mong người lòng chỉ một, đầu bạc cũng không rời’, khiến nam tử trên thế gian tin tưởng sẽ có một nữ tử toàn tâm toàn ý cuồng dại không đổi, cũng có tồn tại loại chung tình như một, mãi mãi không rời."
Ánh mắt Thư Ngâm nhìn nàng như vậy, tràn đầy thưởng thức và ca ngợi. Trên mặt Quân Nhược Thủy hơi nóng lên, rồi lại không cách nào làm sáng tỏ được. Bài thơ này vốn là bút tích của Trác Văn Quân. Làm sao nàng có thể xuất sắc tài tình như vậy được?
"Ta thật sự hâm mộ Trác Văn Quân, nam tử ở goá cũng có theo đuổi tình yêu và có quyền được hạnh phúc." Thư Ngâm không có nói ra câu tiếp theo là hắn cũng rất hâm mộ Tô Tử Bội.
Đã thấy rất nhiều nữ tử trong nhà có tam phu tứ lang nhưng vẫn còn tầm hoan tác nhạc ở bên ngoài, lại còn tự cho mình là phong lưu thì câu nói "Mong người lòng chỉ một, đầu bạc cũng không rời" kia của Quân Nhược Thủy làm tim hắn rung động. Rời nhà mấy năm chính là vì muốn tìm kiếm loại tình yêu lý tưởng tuyệt đối này. Tại sao nam tử phải trung trinh chuyên nhất vì thê chủ thủ thân như ngọc còn nữ tửthì có thể phu thị thành đoàn, hàng đêm lưu luyến thanh lâu? Nếu không gặp được một nữ tử chung tình thì hắn tình nguyện cô đơn một đời.
Chẳng qua ở thời điểm sai lầm gặp gỡ đúng người, chỉ có thể là tiếc nuối mà thôi. Có lúc chậm một bước liền bỏ lỡ cả đời.
Bất tri bất giác đã đến gần tối, mặt trời sắp lặn. Triệu Thư Ngâm cố gắng hết sức mời Quân Nhược Thủy ở lại dùng bữa, thịnh tình khó chối, Quân Nhược Thủy thấy từ chối không được nên cung kính không bằng tuân mệnh.
Chung đụng với Triệu Thư Ngâm hết sức thoải mái, hai người giống như bằng hữu đã quen biết rất lâu, không có lạnh nhạt và gò bó, tùy ý nói chuyện với nhau, tự nhiên mà thoải mái. Bữa tối đi qua, lúc này Quân Nhược Thủy mới lễ phép cáo từ, Thư Ngâm có chút không nỡ, tiễn đưa tới cửa, nói: "Nhược Thủy, coi như chúng ta đã trở thành bằng hữu rồi chứ?"
Quân Nhược Thủy cười nói: "Không thể nghi ngờ."
Thư Ngâm cười đến vui sướng, mặt mày cong cong, giống như trăng sáng trên bầu trời. "Như vậy, Nhược Thủy, có rãnh rỗi thì thường xuyên đến đây, lúc nào Trầm Hương Trai cũng hoan nghênh ngươi."
"Được. Thư Ngâm, xin dừng bước đi, không cần đưa tiễn nữa." Quân Nhược Thủy cười, phất phất tay với hắn, xoay người rời đi.
Thư Ngâm tựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn bóng dáng của Quân Nhược Thủy càng lúc càng xa, dần dần biến mất ở trong màn đêm, khóe miệng nâng lên thành một nụ cười thản nhiên.
Một bóng dáng màu đen nhưbướm đêm nhẹ nhàng đáp xuống đất yên lặng không một tiếng động, sau đó, giọng nói từ tính mang theo hài hước truyền đến: "Thư Ngâm, người đã đi xa, còn có gì mà nhìn?"
"Cầm Âm, ngươi luôn không thích đi cửa chính mà lại thích leo tường vào. Ngươi có ham mê làm tặc sao?" Thư Ngâm quay đầu lại, liếc hắn một cái, từ từ đi vào trong nhà.
"Thư Ngâm." Triệu Cầm Âm theo sau, cau mày hỏi, " Có phải ngươi đã thích Quân Nhược Thủy rồi hay không ? Ngươi nên biết nàng ta đã có phu lang rồi."
"Cầm Âm, ta không biết tại sao ngươi phải làm việc cho Vương gia, ta cũng không muốn quản, đó là tự do của ngươi nên xin ngươi cũng không nên can thiệp vào tự do của ta." Thư Ngâm dừng bước lại, nghiêm túc nói với Cầm Âm.
Triệu Cầm Âm lộ vẻ mặt buồn rầu, ân cần nhìn hắn: "Thư Ngâm, nữ nhân đều không đáng tin, ngươi như vậy cuối cùng rồi sẽ phải chịu tổn thương. Ta không hy vọng ngươi phải nếm trải thương đau giống như ta đã từng bị. Nỗi đau đó, một lầnlà đau thấu tim phổi, ruột gan đứt từng khúc, làm cho người ta giống như cái xác không hồn. Từ đó lòng của ta đã chết đi, cũng không sống được nữa, ngươi có biết không?"
Triệu Thư Ngâm khẩn thiết nhìn hắn nói: "Cầm Âm, ta hiểu. Nhưng Quân Nhược Thủy không phải là nữ nhân bình thường."
Triệu Cầm Âm lắc đầu thở dài : "Đã từng, ta cũng đã từng ngây thơ giống như ngươi vậy, bởi vì nàng ta là người đặc biệt, không giống với người khác. Ta cứ hăng khăng một mực, nếu biết kết quả cuối cùng là như vậy thì từ từ đầu ta đã chẳng làm thế. Ta khuyên ngươi không nên thân thiết quá mức với Quân Nhược Thủy, bây giờ Tô gia đã là cái đinh trong mắt Vương gia, ngươi không cần nhảy vào vũng nước nước đục này, nếu không thì sẽ chẳng có gì tốt đẹp đâu."
"Đa tạ lời khuyên của ngươi." Thư Ngâm nhàn nhạt nói, "Ta cũng không mong đợi gì. Cầm Âm, ngươi nghe ta, đừng làm việc cho Vương gia nữa. Tộc quy của Triệu thị, ngươi đã quên rồi sao?"
Triệu Cầm Âm chán nản, không trả lời. Hắn đã sớm bị trục xuất ra khỏi cửa, tộc quy đối với hắn mà nói đã sớm không còn ràng buộc gì.Những thứ hắn đang làm chẳng qua là dốc hết toàn lực cho Thư Ngâm một hoàn cảnh sinh hoạt an ổn. Thư Ngâm đọc đủ thứ thi thư, phong cách ôn nhã, tâm tư cẩn thận đơn thuần, giống như hắn lúc trước. Lúc đó hắn không biết trong cuộc sống có quá nhiều tối tăm, không tốt đẹp giống như trong sách miêu tả. Tình yêu thường trộn lẫn với ích lợi và tính toán, sau khi vô dụng liền tùy ý xem thường.