“Nãy giờ mình đào hơi nhiều rồi…”
Theo lời Hướng Dẫn Viên, tôi đang cách điểm khởi đầu lưng chừng 30 mét.
Thế rồi tôi quay sang kiểm tra kho đồ.
.
◇ Inventory
Đá x 1230
Quặng Sắt x 21
Quặng Đồng x 19
Quặng Vàng x 0.6
Quặng Bạc x 2
Than x 15
Đá Vôi x 10
…
Ruby x 0.3
Saphire x 0.2
Pha Lê x 90
Quy Thạch x 6
.
Một vài khoáng sản chưa chạm tới con số 1. Rõ ràng những quặng này đều lấy thỏi làm đơn vị tính số lượng.
Chỉ trừ Quy Thạch, chúng biểu thị dưới dạng số lần có thể sử dụng.
Những 2 thỏi bạc luôn sao...Mới đào có vài tiếng mà tôi đã thu được tới chừng này bạc rồi.
Liệu sẽ ra sao nếu tôi còn đào tiếp nữa...
Cơ mà, không được rời khỏi đây thì đống này coi như cũng vô dụng.
Mặt khác, Quy Thạch với Pha Lê mới là thứ hấp dẫn tôi.
Chưa bao giờ tôi thấy hay nghe qua những loại khoáng vật này.
Khả năng của Quy Thạch là kéo dài tuổi thọ, hẳn có thể giúp tôi trong những tình huống nguy cấp.
Còn phần những viên Pha Lê, nó có thể tăng cường lượng ma năng của tôi.
Ma thuật của tôi có thể yếu, nhưng tôi rất tự tin vào những hiểu biết ma thuật của mình.
Và tôi mong chúng có thể giúp tôi sử dụng ma thuật tầm trung đến cao cấp…
Chậc, giờ dùng nó sao đây ta?
<>
Bất giác Hướng Dẫn Viên hỏi tôi.
Vậy đã rõ, tôi không nhất thiết phải lấy chúng ra từ trong kho đồ.
Tất nhiên là tôi gật đầu.
<>
Dù Hướng Dẫn Viên đã nói vậy, nhưng đợi hoài đợi mãi tôi vẫn không thấy có gì thay đổi.
Ờmm...đã dùng rồi phải không nhỉ?
Đúng vậy, là câu trả lời từ Hướng Dẫn Viên.
Rõ ràng đống Pha Lê đó đã được tiêu thụ.
Tôi cho rằng lượng ma năng của tôi có chuyển dịch đi chăng nữa thì cơ thể tôi vẫn không thay đổi gì ráo.
Người ta nói những pháp sư lỗi lạc có thể tự cảm nhận lượng ma năng chảy trong người.
Nhưng tất nhiên, kĩ năng của tôi không thượng thừa tới mức đấy.
Cỡ nghiệp dư như tôi thì chỉ có sử dụng ma thuật để kiểm chứng.
Sau một hồi tôi quyết định niệm phép Thổi Gió, một ma thuật cấp thấp sử dụng thuộc tính phong, định là thổi bay đống bụi bặm đã tích tụ trên đường đào của tôi.
Dạo trước, mỗi khi tôi sử dụng phép này, là người trong cung điện được một phen chế nhạo tôi và luôn miệng bảo rằng không khác gì một cơn gió thoảng.
Hy vọng lần này nó đã được cải thiện dù chỉ một chút…
“Thổi Gió!..!?”
Vừa niệm chú cùng lúc giơ tay về phía trước, trong một thoáng đám bụi đã bị thổi bay.
Cơn gió gầm lên một tiếng và giữ nguyên lực thổi mãi tới lúc ra khỏi cửa hang.
“Hả?...Hả?”
Tôi bèn ngó nghiêng xung quanh, song làm gì có ai ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Không nghi ngờ gì nữa, chính tôi là người thi triển phép Thổi Gió ấy.
Chỉ mới 90 viên Pha Lê sau vài tiếng đào thôi mà đã như này rồi.
Nếu tôi thu thập thêm, liệu tôi có sử dụng được ma thuật nâng cao?
.
Tôi không thể ngừng đập đá nữa rồi!
Từ lúc nào cây cuốc đã ở trên tay tôi và làm việc trở lại.
“Được rồi! Đào tiếp nào! Đào thẳng xuống địa ngục luôn cũng...hở?”
Tôi phấn khích hét lên, nhưng rồi chợt nhận ra một thứ chất lỏng xanh lè đang lắc lư dưới chân tôi. (Trans: Xanh dương nha mọi người, hông phải xanh lá đou.)
“Cái gì đây?”
Rõ ràng vì nó biết chuyển động, nên không thể là thứ chất lỏng thông thường được.
Sinh vật này...tôi tin nó là quái vật Slime.
Dù trước giờ tôi chưa nhìn thấy con Slime nào, nhưng nó mang chính xác những đặc điểm mà tôi nhìn thấy trong sách.
Chúng là những con quái ưa vùng tối và ẩm ướt.
Thường thì chúng mang bản tính lầm lì, cá biệt lại có vài con hung dữ hơn.
Thế con này có tấn công tôi không?
Câu trả lời là không, nó chỉ nhảy lóc cóc xung quanh tôi và dõi theo hướng tôi đang nhìn.
Không chừng nó đã bị báo động bởi trò phóng gió của tôi và mò ra tận đây để xem có chuyện gì.
Nếu nó sống ở dưới vùng hang hốc này, thì tôi chính là nhân loại đầu tiên mà nó nhìn thấy.
Nên tính sổ với nhóc sao đây nhỉ?
Mà, kể ra con Slime này cũng vô hại, thôi thì cứ kệ đi mà đào tiếp.
Nó chắc cũng không ngáng chân mình...
Có khi mình nhận bé làm thú cưng đi nhể? Tôi chỉ nghĩ thế thôi, cho đến khi Hướng Dẫn Viên ngắt lời.
<>
Thuần hóa?
Chắc đây là kỹ năng khiến những con quái nghe theo lời mình.
Tất cả mọi người đều có kỹ năng này.
Song, vì hầu hết quái vật đều là kẻ địch, cho nên việc thuần hóa chúng là điều không thể.
Hơn nữa, luật đề ra là không được phép mang quái vật vào vương quốc Sanfaris.
Vậy rồi không ai dùng kỹ năng này cả.
Nói thế chứ, ai có quyền trách móc tôi nếu tôi thuần hóa một con quái vật ngay tại đây đâu.
Dù sao tôi cũng là một người yếu đuối.
Tôi rất muốn có gì đó giúp khỏa lấp nỗi cô đơn trong lòng này.
Tất nhiên, tôi nghi ngờ chuyện con Slime này biết nói tiếng người.
…Mà, nó là thứ gì không quan trọng, miễn nhóc chịu ở với mình thì OK.
Vậy nên không chút ngần ngại, tôi liền ra chỉ thị.
<<Để hoàn tất việc thuần hoá, hãy đặt một cái tên cho mục tiêu.>>
Tên à…
Nó sống ở Rặng Đá Sheorl, chi bằng gọi nó là Sheorl luôn…mà không, thế thì hiển nhiên quá rồi.
Đổi lại một chút thành Shiel thì sao nhỉ?
<<Đặt tên hoàn tất. Bạn đã thuần hoá Shiel.>>
Giọng nói vang lên. Tuy vậy…chẳng có gì xảy ra với tôi và Shiel cả.
Shiel thì tiếp tục nhảy lóc cóc.
“Rất vui được gặp nhóc đó, Shiel.”
Tôi cố bắt chuyện với nó, song Shiel chẳng có phản ứng gì sất.
Tất nhiên rồi.
Đời nào nó lại biết nói tiếng người cơ chứ, thôi tiếp tục độc thoại vậy.
Cơ mà, có một thứ biết chuyển động ở gần mình cũng làm tôi cảm thấy thoải mái phần nào.
Thế rồi tôi để Shiel tự thân vận động, còn mình thì tiếp tục cầm cuốc lên.
“Được rồi. Quay lại khai thác thôi nào! Nhóc coi chừng bị đá đè lên đấy nhé."
Sau đó tôi lại tiếp tục đào và đào cho đến khi kiệt sức mới thôi.
Khoảng thời gian cuốc đá ấy, lâu lâu tôi lại ăn mừng sau vài pha đào được 100 viên Pha Lê, hay nhân phẩm đỏ chó ra được Ngọc Lục Bảo.
Còn Shiel thì lặng lẽ dõi theo sau.
* * *
Và Main đã tìm ra Slime Chunks.