“Mấy người đùa tôi sao…”
Tôi chẳng biết làm gì ngoài lầm bầm vài câu trong miệng, khi cả cung điện hoàng gia đang ngập trong tiếng đàm tiếu.
Đại Tư Tế cố nhịn cười hết sức bình sinh, cùng lúc thuật lại nội dung sắc lệnh hoàng gia.
“Chiếu theo lời tiên đoán của thánh thần, đã quyết định phần lãnh thổ mà hoàng tử Heal sẽ trấn giữ...hức… là Rặng Đá Sheorl!”
Ngay sau đó, là một loạt tiếng vỗ tay huýt sáo vang lên đầy nhạo báng. Có thể thấy sự khinh bỉ hiện rõ trên khuôn mặt những người tham dự.
...Heal, đó là tên của tôi.
Hoàng tử thứ 17 của vương quốc Sanfaris, và nay sắp trở thành lãnh chúa của một vùng đất xa xôi - hoang đảo sa mạc mang tên Rặng Đá Sheorl.
Từ thuở mới sinh ra, tôi đã sở hữu rất ít ma lực trong người, lại không có kỹ năng gì nổi trội. Thế nên cha và anh em trong nhà thi nhau chế giễu tôi, đồng thời coi tôi là nỗi ô nhục của cả vương triều.
Song lý do lớn nhất khiến tôi bị khinh rẻ đến như vậy, nó nằm ở “Huy Hiệu” của tôi.
Ai sinh ra trên cõi đời này cũng đều mang trên mình một “Huy Hiệu”.
Một vật ban cho chủ nhân của chúng khả năng thể chất vượt trội cùng hàng tá thiên phú khác.
Trong các gia đình hoàng tộc, ta có thể bắt gặp những “Huy hiệu” rất mực bóng bẩy, ví như『Sword God』hay『Magic King』chẳng hạn. Và dĩ nhiên, họ tên hào nhoáng như nào thì công năng cũng ứng như đấy.
Khi những người anh em của tôi đều mang trên mình những “Huy Hiệu” ngầu lòi như vậy, thì riêng tôi được trời khoét lên hai chữ『Cave King』. Chẳng ai biết “Huy Hiệu” này sinh ra để được tích sự gì. Thế là cha tôi cùng bè phái anh em trong nhà thay nhau đối xử với tôi như một thằng ngu xuẩn.
Rõ ràng Chúa Trời rất căm ghét tôi.
Song mọi chuyện không chỉ dừng lại ở cái huy hiệu này, vào buổi lễ bàn giao lãnh thổ năm tôi lên 15 tuổi, tức xem như đã đủ lông đủ cánh…
Các vị hoàng tử và công chúa đều chế nhạo và cười cợt tôi.
“Há...Một rặng đá sao? Quá là hợp với em ấy đó.”
Một người đàn ông thân hình gầy guộc ở tầm tuổi đôi mươi...Balpas, hoàng tử đệ thập nhất, không thể ngăn mình bật ra tiếng cười.
Anh ta hơn tôi tận 5 tuổi, và là người đã châm chọc tôi suốt cả cuộc đời này.
Thế nhưng, có vẻ vì tôi quá đáng thương, nên dạo gần đây anh ta mới chuyển sang nhìn tôi bằng cặp mắt thương hại.
Mặt khác, một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc dài ngả màu oliu...Saria, đệ cửu công chúa, lại thì thầm nghi hoặc.
“Ô? Nghe có vẻ là một nơi khá thú vị ấy chứ? Rặng Đá Sheorl? Không biết nó ở đâu vậy nhỉ?”
Chị ta thản nhiên để lộ sự ngu ngơ, một vài người còn lớn tiếng bảo rằng mình chẳng biết gì về vùng đất bị Chúa Trời ruồng bỏ đó.
Rặng Đá Sheorl...chẳng lấy làm lạ nếu số người biết về vùng đất này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Phải đi thuyền một chuyến về phía nam thủ đô hoàng gia, nội trong 10 ngày đêm, sẽ thấy Rặng Đá Sheorl nằm trơ trọi ngay giữa trung tâm biển lớn.
Một tuyến hàng hải không lấy một bóng thuyền buôn. Ngay cả hải tặc cũng không dám bén mảng lại gần.
Rặng đá không có bến để neo đậu thuyền, cũng chẳng có lấy một ngọn cỏ bóng cây...
Không gì ngoài một tảng đá siêu to khổng lồ.
Một người đàn ông to lớn, bộ râu màu trắng tinh...trông ra là cha của tôi, Louie. Hoàng đế đương nhiệm của vương quốc Sanfaris liền đứng bật khỏi ngai vàng rằng.
“Heal...con trai của ta. Ta ra lệnh cho con: Hãy khởi hành tới Rặng Đá Sheorl và trị vì vùng đất đó!”
Và thế là, tôi rời khỏi cung điện, nơi tôi đã dưỡng thành suốt 15 năm cuộc đời.
Để rồi trở thành lãnh chúa của một vùng đất hoang tàn, mang tên Rặng Đá Sheorl.
.
Hiện tôi đang một mình tiến về Sheorl.
Bao quanh bởi những con sóng dữ, tôi gắng sức chèo thuyền về phía trước.
Về công việc của tôi...Thực chất nó là một hình thức lưu đày thì đúng hơn.
Con tàu dẫn tôi đến đây đã quay đầu và hướng về vương đô. Họ thậm chí còn chả thèm nhìn xem tôi có cập bến an toàn hay không.
Cơ mà họ đã gửi tôi tới một mỏm đá cằn cỗi. Sớm muộn gì đời tôi cũng tàn, chuyện đó quá là hiển nhiên rồi nhỉ.
Nhưng tôi vẫn chưa muốn chết.
Bởi lẽ đó, dẫu cho nó có nhục nhã, tôi đã khẩn khoản cầu xin cha và các anh hãy cho phép tôi ở lại cung điện. Vì suy cho cùng nắm quyền sở hữu một vùng đất không đồng nghĩa với việc phải xuất thân ra đó. Tôi có thể đưa ra một vài hiệu lệnh qua loa và cử người đại diện cai quản vùng đất thay mình.
Nhưng không, buổi họp bàn về lời tiên đoán của thánh thần chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế, hẳn cha tôi đã sắp đặt việc này nhằm bài trừ một nỗi ô nhục của hoàng gia, không ai khác chính là tôi đây. Chẳng những bác bỏ lời thỉnh cầu của tôi, họ ép tôi phải di dời ra đảo và kiếm kế sinh nhai tại nơi ở mới đó.
Tôi thừa nhận, năng lực của tôi rất yếu.
Nhưng chí ít tôi đã chuyên tâm học ma thuật và chính trị cốt để làm tròn nghĩa vụ của một hoàng tử. Trong khi những người anh em của tôi hằng ngày chỉ đi phô diễn năng lực trời cho và khỏa lấp lòng tham của mình.
Nhưng sau tất cả, thành quả tôi nhận được lại là hòn đảo khô queo này đây…
Nhìn từ xa cứ tưởng nó nhỏ, nhưng thực chất lại quá đủ lớn cho một người ở.
Nếu đây mà là bình địa, ta có thể cho xây một vài căn nhà, cao ngang tầm mấy tòa tháp nhà thờ thường thấy ở vùng nông thôn.
Mà dĩ nhiên, với địa hình sơn nguyên gập ghềnh sỏi đá thế này, thì chỉ có xây nhà bằng niềm tin.
Xung quanh nước biển cứ bắn lên tung tóe, lúc tôi chèo thuyền gần tới bờ.
Chậc, vấn đề đầu tiên tôi gặp phải là đây…
Tôi e sóng biển sẽ đập nát thuyền tôi, hay thậm chí cuốn thuyền tôi vào bãi đá.
Lương thảo, nước uống và đồ dùng cho một tháng đều chất cả trên con thuyền này.
Nếu muốn sinh tồn, tôi không thể để vuột mất dù chỉ là một thứ.
Phải tìm cho ra một vùng bằng để lên bờ.
Một nơi thật tốt...A, kia rồi.
Nhưng nó khá hẹp, thuyền tôi đi qua chắc chỉ độ vừa khít.
Để làm chậm con thuyền, tôi liền sử dụng phong thuật, tạo một luồng gió thổi ngược về sau.
Song thứ tôi tạo ra chỉ là một cơn gió thoảng.
Đúng vậy… bấy nhiêu đây chính là ma lực của tôi. Người ta thường sẽ tạo ra một cơn gió mạnh hơn, nhưng tôi không thể làm việc đó chỉ bằng lượng ma năng ít ỏi trong người.
Dẫu vậy, tôi vẫn cố giữ cho cơn gió tiếp tục thổi.
“Làm ơn...làm ơn...phải vậy chứ!”
Con thuyền chầm chậm trượt lên đất liền.
Sau đó tôi xuống thuyền, buộc vào một tảng đá để ngăn không cho nó trôi đi.
“Phù...vậy là loại bớt một nỗi lo trong lòng.”
Chẳng có ai ở đây cả, nhưng tôi vẫn mở miệng nói một mình.
Đúng vậy, đây là cách để tôi đánh lạc hướng sự cô đơn.
Trước kia dẫu cho bị coi thường, vẫn có những lúc tôi trao đổi một hai câu gì đó với người khác.
Bên cạnh đó, chí ít bạn cứ coi như có người xung quanh là đã tạo ra một sự khác biệt lớn rồi.
Tuy giờ, đập vào mắt tôi có gì ngoài những cục đá màu xám tro.
Đã quá muộn để quay đầu là bờ rồi.
Con thuyền mang tôi tới đây đã mất hút khỏi đường chân trời.
Tôi chợt thoáng nghĩ đến việc bất tuân mệnh lệnh để rồi bị xử tử cũng là một ý kiến không tồi chút nào.
Mà, không, tôi thì vẫn chưa muốn chết đâu…
Gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, tôi bắt đầu bốc vác hàng hóa ra khỏi thuyền.
“Cần một nơi an toàn để cất giữ chúng…”
Vì mưa tuôn biển sóng có thể làm hư hại nguồn lương thực này.
Vả lại tôi cũng cần một nơi để ngủ nghỉ nữa.
“Cái hang kia trông có vẻ ổn đấy.”
Tôi phát hiện một cái hang nằm ở gò đất khá cao.
Là cái lỗ duy nhất tôi có thể tìm ra được.
Tôi xách cái thùng lên và tiến về cái hang đó.
Song đến khi tôi lần tới cửa hang và nhìn thử vào trong, mặt tôi tái sầm lại trước cảnh tượng hãi hùng trước mắt.
Uwa…
Trong cái hang nhỏ đủ rộng cho mười người ngủ ấy, hài cốt chồng chất nhiều vô kể.
Mà chẳng phải chỉ có hài cốt người. Lẫn trong đó còn có xương thú và quái vật nữa.
Kiểm định qua các dụng cụ và hộp gỗ, có thể bọn họ đều đã từng sống ở đây.
Phải chăng họ cũng bị lưu đày giống mình? Hay bị trôi dạt từ nơi khác đến?
Dù là gì đi nữa, khả năng cao họ đã cạn kiệt thức ăn và nước uống để rồi chỉ còn nước chọn lấy cái chết.
Và ngươi sẽ cùng chung số phận với bọn ta thôi...đống xương cốt đó như muốn nói vậy với tôi.
Không phải tôi là một người keo kiệt, nhưng ngủ với người chết thì tôi không thích chút nào.
Dẫu vậy, cũng chẳng còn nơi nào để tôi có thể dung thân.
Bèo bọt gì đi nữa tôi cũng phải giữ đồ của mình ở đây.
“Thôi cứ đem vô hết đi vậy…”
Sau một khoảng thời gian, tôi cũng đã hoàn thành việc bưng bê các thứ.
Quãng đường vận chuyển cũng chẳng là bao, nhưng vì mặt đất gồ ghề nên việc di chuyển cũng gặp không ít khó khăn.
Chắc tôi sẽ nghỉ ngơi một chốc vậy.
Và rồi tôi kiếm chỗ để ngồi xuống bên trong hang động, cùng lúc nhìn ra thế giới bên ngoài.Biển ở đây thật là đẹp.
Không như trong thủ đô hoàng gia, âm thanh tôi nghe được ở đây chỉ là tiếng rì rào sóng vỗ cùng tiếng kêu của loài hải âu.
Quả là một nơi nên thơ trữ tình...không, không, thế này thì không đúng chút nào.
Giờ đây sinh tồn mới là thứ tôi cần phải để tâm.
Tôi đến đây không phải để ngồi nghĩ ngợi linh tinh như thế.
Thật ra ý định của tôi, là chờ những đoàn thuyền đi ngang qua đây giải cứu.
Sau đó tôi sẽ ẩn mình và sống ở một nơi mà cha tôi không thể tìm ra tôi.
Nếu vậy, tôi không thể lên tàu thuyền quê nhà. Vì bọn họ đều biết tôi không được phép rời khỏi đây.
Vậy nên tôi chỉ có thể trông chờ vào những đoàn tàu ngoại quốc và cướp biển mà thôi…
Mà cứ cho là họ sẽ mang tôi ra khỏi đảo đi, rồi kiểu gì họ cũng sẽ rao bán tôi như một tên nô lệ. Đó là một điều hết sức hiển nhiên.
Ngay từ đầu, nơi đây không hề nằm trên trục tuyến đường giao thương, với cả quá xa bờ cho các đoàn thuyền đánh cá. Hơn thế nữa, muốn tiếp cận rặng đá này cũng quá nguy hiểm.
“Hà…giờ làm gì đây nhỉ?”
Lương thảo và nước uống thì chỉ đủ dùng cho một tháng.
Về nguồn nước, tôi có thể dùng những cái thùng để hứng nước mưa đem về xài.
Đó là nếu trời có đổ mưa.
Nếu tình hình quá cấp bách, tôi có thể dùng thủy thuật để tổng hợp hơi ẩm trong không khí.
Song với ngần này sức mạnh, có chăng tôi cũng chỉ tạo được vài giọt nước.
Thết nghĩ tôi nên câu thêm cá để làm thức ăn.
Ở đây cũng có cần câu. Cơ mà thủy triều dâng cao thế này coi bộ sẽ nhọc lắm đây.
Thế bây giờ điều tôi có thể làm là dọn dẹp cái hang này.
Ở trong đây chỉ toàn xương cốt với dụng cụ cũ, vậy nên tôi muốn làm nơi này trở nên thoải mái hơn chút.
Song tôi cũng không muốn tỏ thái độ bất kính.
Thế nhưng nghĩ qua nghĩ lại, ở đây tôi không thể chôn cất họ đàng hoàng tử tế được…
Tôi liền cầm cây cuốc đã mang bên người lên.
“Chắc đào bằng thứ này thử xem.”
Dân nghiệp dư mà cầm cuốc đập đá...có khi nhọc công vô ích thôi nhỉ…
<>
Đột nhiên, một giọng nói chẳng hề báo trước vang lên trong đầu tôi.
“...Hả?
Và như thế, cuộc sống trong hang động của tôi bắt đầu.
* * *