“....Ể?”
Tôi bỗng để ý đến một thứ kì lạ khi mà người trần như nhộng tiến ra lối vào địa ngục môn.
“... Liệu rằng cánh cổng đã sụp đổ chưa vậy ta?”
Cánh cổng đang trong tình trạng cũ nát kinh khủng lắm.
Và khi tôi đẩy nhẹ nó, cánh cửa dần mở ra kèm theo đó tiếng kêu cót két.
Đáng lý ra, chỉ bằng một cú đẩy thì nó chẳng thể nào mở ra được, bởi bùa chú đã phong ấn cái cổng rồi, điều này thật sự rất kỳ lạ.
Nhìn qua phía bên kia cánh cổng, tôi thấy bầu trời trong xanh được tô điểm thêm những áng mây trắng tinh, song cái mùi hương cỏ cây cùng cơn gió thật dễ chịu khiến tôi cảm thấy kích thích.
“A A, cái cảm giác này…. thật là tuyệt mỹ.”
Nhưng đây không phải lúc để tôi say sưa cái cảm giác này.
Thay vào đó, tôi phải về làng để giải thích cái cái tình này rồi còn mặc đồ vào nửa chứ.
Choàng lấy cái khăn rơi kế bên mình rồi quấn “phần nhạy cảm” lại, tôi bắt đầu hướng về ngôi làng.
“Ha ha, nếu nói rằng con đã hấp thụ ngọn lửa địa ngục ấy, không biết người có tin con không nhỉ!”
Liệu thầy có tin tôi không?
Giả như mọi người trong làng mà mừng rỡ khi thấy tôi thì tôi sẽ ngác nhiên lắm đấy.
Tôi cứ tưởng là mình đã thăng thiên rồi chứ, nhưng tôi khá thắc mắc khi trờ về đột ngột như vậy mọi người sẽ trông như nào.
“He he.. Hửm?”
Mà nó cứ kỳ lạ thế nào ấy.
BÌnh thường sẽ mất tầm mười phút để chạy từ địa ngục môn về làng, còn nếu đi bộ thì khoảng hai mươi phút đồng hồ.... nhưng con đường đã bao giờ hoang tan như này đâu, tôi lấy làm lạ về điều này.
Cỏ dại um tùm đến con đường đầy sỏi đá và gồ ghề, song tôi tự hỏi có điều gì đó tương tự như vậy hay không, tuy chả rõ bao ngày đã trôi qua rồi.
Tuy nhiên, đây chính là hiện thực.