Vẫn chưa cumback đâu :v
.
.
.
‘Mình muốn đánh bại cậu ta ! Mình muốn trở thành bạn bè với người này !’
Lần đầu tiên trong cuộc đời, sự nhiệt tình, hứng thú và cả sự cảm kích lại tràn đầy trong lòng cô. Biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua kể từ lần cuối cô cảm nhận được thứ xúc cảm mãnh liệt đến nhường này ?
Cái khoảnh khắc khi luồng cảm xúc của Sylvia bùng nổ, cũng chính là lúc những lớp thuật thức trì trệ của cô bắt đầu chuyển động. Cánh cửa của cái lồng đã bị khóa bấy lâu nay đã bắt đầu mở ra một cách chậm rãi.
Wuooooong !
Một làn sóng ma thuật khuấy đảo cả đấu trường ! Sức mạnh ma thuật của Sylvia dâng trảo lên, phá hủy cả ‘bức tường’, tạo nên một cơn gió dữ dội. Vẫn qua sớm để gọi nó là lớp thuật thức thứ 5, nhưng chắc chắn nó đã vượt lên trên lớp thuật thức thứ 4.
“Tôi muốn chiến thắng!” Những lời nói cô nghĩ trong đầu vô tình được nói ra. Dù cho nó có là bởi lượng sức mạnh ma thuật đang sục sôi, hay là do đôi má ửng hồng của cô, Sylvia nhìn có vẻ rất khác biệt với thường lệ.
Theodore chững lại trước lời tuyên bố hào hùng của cô trước khi bật cười. “Phải, tôi cũng rất muốn được chiến thắng.”
Cậu vẫn đã luôn đuổi theo sau lưng mọi người.
Khi vẫn còn là một đứa trẻ, họ là những vị ma pháp sư cậu đọc được trong những cuốn truyện. Sau khi gia nhập học viện, những người ấy chính là của những người đàn anh, đàn chị của cậu. Và sau khi học lại một năm, họ lại là những người bạn cùng khóa đã tốt nghiệp. Khi ậu đã trở nên chán nản với việc đuổi theo sau quá nhiều người như vậy, thì đôi cánh trên lưng cậu lại nhận được một nguồn động lực mới.
Thế nên là, từ bây giờ…
“Đây sẽ là lần cuối cùng.”
Chuỗi ngày đuổi theo sau những người nào đó sẽ chấm dứt tại đây. Cậu đồng thời triển khai hai khả năng đặc biệt của Gluttony, [Khuếch đại ma thuật] và [Ái lực nguyên tố]. Những lớp thuật thức bắt đầu từ từ triển khai, và rồi luồng sức mạnh ma thuật trong mạch máu cậu dâng lên. Vẫn còn một con bài tủ khác được cậu cất giấu.
Cả Theo và Sylvia cùng vực dậy nguồn sức mạnh còn lại với niềm tin vững chắc vào chiến thắng của bản thân.
Woong, woong, woong, woong !
Dòng chảy ma thuật mạnh mẽ tràn ra từ phía hai người, và chạm và phát tán ra mọi hướng.
Cường độ của luồng sức mạnh ma thuật đang làm rung chuyển cả đấu trường ấy đã vượt quá cấp độ mà một học sinh có thể tạo ra. Vài ma pháp sư trở nên lo lắng và quên đi sự hiện diện của lớp kết giới đang bảo vệ hàng khán giả.
Điều đầu tiên Sylvia làm là bao quanh cô với lớp năng lượng ma thuật màu xanh và nổi lên trên không trung.
‘Levitation. Có phải cô ấy cảm thấy lo lắng về việc sẽ bị đột kích từ phía dưới mặt đất ? Đó cũng không phải là một quyết định tồi.’
Ma pháp bậc 2, Levitation… Cũng không có gì đặc biệt về nó ; nó chỉ là một ma pháp cho phép người sử dụng lơ lửng trên không khí. Mặc dù vậy, nó vẫn hết sức hữu dụng khi đối đầu với những kẻ địch tấn công từ phía dưới mặt đất hay những đòn đánh từ xa.
Đây là một biện pháp khắc chế hợp lý đối với một ma pháp sư thiên về thổ ma thuật như Theodore. Tuy nhiên, Theo cũng sở hữu loại ma pháp bí ẩn Magic Bullet, nên Levitation cũng chỉ như một ma pháp bình thường khiến cho cậu có một mục tiêu tĩnh trên không trung.
Sylvia, người đã trực diện đối mặt với Magic Bullet, không thể nào không biết tới sự thật này. Thế nên, nghĩ tới việc cô ấy đã chuẩn bị một chiêu trò nào đó là hoàn toàn hợp lý. Theo nhìn lên cô với một sự quyết tâm cao độ. Như dự đoán, Sylvia đã niệm ra một ma pháp.
“…Ice Shield?” Theo lẩm bẩm.
Nó có hơi chút lớn để có thể gọi là một tấm khiên, và nó cũng không quá trong suốt để có thể nhìn thấy được những thứ ở phía bên kia lớp băng. Có lẽ đây chính là cách mà cô ấy đã sử dụng để chặn lại đòn Double Blaze Shells trong đợt tấn công đầu tiên. Sáu tấm khiên như vậy bao quanh Sylvia, khiến cho không gian nơi cô đang nổi lên hoàn toàn bị bịt kín đối với phía Theo. Nó quả thực là một biện pháp đối phó đã được suy tính cẩn thận.
‘Không thể nào một ma pháp Magic Bullet vặt vãnh bình thường lại có thể xuyên thủng được nó cả, và mình cũng không thể nhìn thấy cô ta. Nếu phát bắn trượt và mình phải nhận lấy đòn đánh trả, thì đó sẽ là dấu chấm hết.’
Liệu cậu có nên đánh cược vào Magic Bullet, hay là một trận đối đầu trực diện? Sylvia có lẽ cũng đang tự vấn câu hỏi đó. Cô ấy cũng có những ma pháp có thể dùng với mục đích tấn công trực diện. Người nào có thể lật ngược lại con bài tẩy của người kia thì sẽ giành được chiến thắng.
Cô ấy liệu có thể phá vỡ được ma pháp mà Theodore đã hình dung? Thật không phải làm quá lên khi nói rằng kết quả chung cuộc sẽ được quyết định thông qua đòn thế này.
“Được rồi, tiến hành thôi.” Theo chấp nhận thử thách của cô.
Cậu sẽ sử dụng ma pháp mạnh nhất có thể cùng thuộc tính cậu tương thích với nhất. Cả hai người họ đều có công thủ toàn diện. Nhưng sức mạnh của hai lá bài tủ sẽ là thứ không hề kém cạnh so với băng ma thuật.
Còn lại hai Blaze Shells trong khu chứa Memorize, hơn nữa cậu còn có thể chứa them vài ma pháp nữa.
“Tên khổng lồ của mặt đất, ta ra lệnh cho ngưỡi hãy phóng đi những tảng đá…”
Đây chính là chú niệm cho ma pháp bậc 4, Catapult. Sau khi hoàn thành xong phần niệm chú mất tới năm phân đoạn, cậu tập hợp năng lượng ma thuật và đẩy nó vào vào trong những khu trống trong Memorize. Hai ma pháp Catapult được chứa trong khu thứ 3 và 4.
Với điều này, sự chuẩn bị của cậu đã hoàn tất.
‘Rất xin lỗi vì đã làm phiền tới em.’
[Hoooung…]
Theo liên lạc với Mitra đã mệt lử và chờ đợi cho đống khiên băng trên đầu cậu biến mất.
Thật lố bịch khi phí
phạm hỏa lực vào tấm khiên khi đằng nào nó cũng sẽ biến mất. Dựa vào lượng sức mạnh ma thuật tỏa ra từ phía bên kia tấm khiên, cậu có thể nói rằng sự chuẩn bị của đối thủ cũng gần như sắp hoàn thành.
“Thật tuyệt vời.”
Băng bắt đầu hình thành trên sàn đấu trường, nơi đã thành một đống đổ nát do tất cả những đòn tấn công lúc trước. Đây là một hiện tượng xuất hiện ở băng ma thuật từ bậc 5 trở lên.
Những con người bị cuốn vào luồng hơi băng lạnh giá ấy sẽ bị đông cứng và chết ngay tức khắc. Dù cho sức tàn phá của thủy ma thuật có thể yếu hơn hỏa ma thuật, nhưng có những lý do nhất định tại sao chưa ai từng nói là nó không hề nguy hiểm cả.
Mặc dù vậy, Theo không hề lùi bước mà lại đối mặt với cơn lạnh đó. Khi phần viền áo choàng của cậu bắt đầu đóng băng, lớp khiên băng tan chảy. Phía sau nó là Sylvia người đang muộn màng tiến lên. Theo cảm nhận được một cơn lạnh buốt đến thấu xương ngay khi cô ấy xuất hiện.
“Bậc thầy của sự lạnh giá, Ymir. Hãy phô diễn sức mạnh của ngày cho những người dám mong muốn nó… !”
Đây nguyên là chú niệm của ma pháp bậc 7 có tác dụng biến mặt đất thành một tảng băng. Tuy nhiên, Sylvia đã đơn gian hóa thuật thức và cải thiện nó sao cho cô có thể sử dụng nó ngay bây giờ. Tât nhiên, nó không thể nào so sánh được với sức mạnh của ma pháp nguyên bản, nhưng dù vậy cũng vẫn hơn rất nhiều so với ma pháp bậc 4 !
‘Cường lực nhỏ. Blizzard…’
Cơn bão tuyết tràn đầy sát ý bắt đầu nổi lên trên sân đấu trường.
‘Đi thôi nào, Mitra !’
Theodore đồng thời cũng khai hỏa ma pháp mà cậu đẫ chuẩn bị.
‘Memorize. Mở toàn bộ. Double Blaze Shell. Double Catapult.’
Bốn ma pháp bậc 4 được kích hoạt, nhưng chừng ấy vẫn còn thiếu hụt khi đối đầu với Blizzard. Chỉ hai quả cầu lửa và hai tảng đá không thể nào chống cự được nó.
Khi Sylvia gọi ra ma pháp Blizzard đáng sợ kia, làn da bên ngoài lớp áo choàng của cậu đã bắt đầu đông cứng lại. Cậu cần phải hành động trước khi lượng sát thương nhận phải khiến viên tinh thể vỡ ra.
“Ma pháp dung hợp.” Đây là một ma pháp trùng hợp hai hình ảnh của những quả cầu lửa và tảng đá.
Tiếp đó, Theo tưởng tượng đến loại thảm họa thiên nhiên khủng khiếp nhất trên Trái Đất. Cả nhân loại đều run sợ mỗi lần nó phun trào, và họ tin rằng đó chính là sự giận dữ của Thần linh. Nham thạch trào lên từ sâu dưới đất, đồng thời là một ngọn núi lửa xuất hiện. Trong quá trình đó, những tảng đá phủ đầy dung nham rơi xuống như thiên thạch.
Và rồi thứ được gọi với cái tên tro núi lửa, nói cách khác là...
“Volcanic Shell-!”
Nó thật dữ dội và cứng chắc. Sức mạnh kết hợp của hai ma pháp phòng thủ và tấn công khỏe nhất mạnh hơn áp đảo so với khi chúng được dùng riêng biệt.
Đây không chỉ đơn thuần là một tảng đá được bao bọc trong lửa. Hỏa lực của Blaze Shell được dồn nén vào trong một tảng đá cực đại. Tuy chưa đạt đến áp lực của một vụ phun trào thực thụ, nhưng sức phá hủy vẫn tương đồng nhau.
Kuooooh!
Hai ma pháp Volcanic Shell hướng thẳng từ phía trước Theo đến trung tâm của ma pháp Blizzard.
Ma pháp Blizzard đứng trước sức mạnh hủy diệt ấy cũng chỉ như một làn gió nhẹ. Cuối cùng, luồng năng lượng ma thuật trong Blizzard đụng độ với Volcanic Shell. Ngay tức khắc sau đó, tâm trận hai ma pháp đâm vào nhau.
――――――――――!
Những khán giả theo dõi trận đấu há hốc miệng ngạc nhiên. “Kuah...!”
Làn khói đen, những cột nước, và đủ thể loại hiện tượng tự nhiên xuất hiện. Theo chỉ trụ lại được nhờ vào may mắn nhất thời trước cơn sóng chấn động ấy. Toàn bộ sức mạnh ma thuật của cậu đã bị hấp thụ, và cơ thể cậu run rẩy trong khi cậu nắm chắc viên tinh thể cuối cùng.
‘Giới hạn của mình... Trận đấu này... vãn chưa kết thúc...’
Nếu Sylvia bước ra vẫn bình an vô sự, thì mọi chuyện sẽ được định đoạt. Theo cảm thấy mệt mỏi về cả cơ thể lẫn tinh thần, nhưng sự lo lắng về tình hình lúc này khiến cho tâm trí cậu lung lay. Theodore giờ đã không còn đủ sức để sử dụng Hawkeye nữa.
‘Khỉ thật.’
Phía trước tầm nhìn đang mờ đi của cậu, Sylvia đang bước đến.
“...Cậu, tên cậu là gì?”
Sylvia thừa nhận cô không hề biết tên cậu, và Theo cũng không thể ngăn mình mỉm cười. Cậu đã trả lời được cô bằng một cách nào đó qua đôi môi khô khốc của cậu, “Theodore Miller.”
“Liệu mình có thể gọi cậu là Theo không?”
‘Hãy cứ làm bất cứ thứ gì cô muốn.’ Điều đó nghe thật nhảm trong tình huống này.
“Vậy thì Theo này, lần tới, chúng ta hãy cùng chơi tiếp nhé...”
Tiếng ai đó ngã xuống cùng với tiếng vỡ tan của viên tinh thể lọt vào tai cậu. Tiếng động đó rất nhẹ và dường như nó đến từ một nơi nào đó xa khỏi chỗ cậu đứng.
“...Huh?”
Theo nhìn xuống viên tinh thể trong bàn tay cậu với một biểu cảm sững sờ. Viên tinh thể ấy còn không có một vết xước, huống chi là vỡ ra. Nếu vậy thì tiếng động cậu vừa nghe thấy hồi nãy là gì? Tiếng động ấy rõ ràng đến nỗi cậu cứ lầm tưởng đó chỉ là tưởng tượng.
Theo không thể không nhìn về phía cô gái với mái tóc trắng đang nằm trên mặt đất. Sylvia đã ngã xuống. Vậy thì ai vẫn còn trụ lại nhỉ?
-Ngay giây phút này! Nhà vô địch của giải đấu học viên đã được quyết định!
Những tiếng hò hét vang vọng đấu trường và đi thẳng vào tai Theo.
-Người thắng cuộc trong giải đấu này là Thí sinh số 132, đệ tử của Superior Tòa tháp đỏ, Vince Haidel! Theodore Miller!
“Wahhhhh!” Hàng khán giả reo hò và vỗ tay tán thưởng.
Không chỉ những ma pháp sư, mà cả những người bình thường cũng vỗ tay theo trong niềm phấn khích không thể nào kiềm chế được.
Điều này sảy ra sở dĩ bởi vì cả cậu lẫn cô ấy điều thật sự hết sức ấn tượng. Một trận đấu giữa lửa và băng... Cả hai nguồn sức mạnh bùng nổ di động làm mọi người cảm thấy như thể đang ở trên chiến trường.
Và còn lần chạm trán cuối cùng ấy nữa? Kể cả những ma pháp sư hạng Average còn chưa chắc đã làm được tới vậy.
Hai người sư phụ nhìn nhau một cách thỏa mãn, cùng lúc đó hai người đệ tử cũng ngã xuống với cùng một tư thế giống nhau. Khác biệt với trận đấu hoành tráng, đây quả là một kết thúc đáng cười.
*
*
*
“Cô ấy quả thực là một đối thủ đáng gờm,” Vince nói trong khi đang băng bó cánh tay đã sưng tấy của Theo.
Một bình thuốc hồi phục đã được bôi vào vết thương, những nó vẫn sẽ còn đau dai dẳng cho đến ba hoặc bốn ngày nữa. Theo gật đầu khi cậu chạm vào phần đã được băng bó. “Vâng, cô ấy quả là một trở ngại lớn. Có lẽ đó chính là một thiên tài.”
Trên thực tế, Theo không thể bắt chước đối thủ của cậu kể cả khi cậu có biết được họ đang làm gì. Nó khác biệt với những ma pháp mà cậu biết. Hiểu biết bằng lí lẽ khác với sự thông hiểu đến từ kiến thức của cậu.
Tuy nhiên, Sylvia đã thể hiện cả hai mặt này trong trận đấu. Thêm nữa, khả năng học tập của cô ấy còn không thua kém gì Theo. Cậu mới trải qua hai hay ba tháng tập luyện cao độ mà cungx chỉ suýt soát thắng được.
Trên hết, cơ thể Theo vẫn còn quá yếu để có thể thực hiện tất cả những kinh nghiệm từ Alfred.
‘Mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước...’
Không quan trọng dù quyển grimoire có gian lận tới đâu, Theo cần phải tập trung vào sự tiến bộ của cậu. Đôi mắt Theo trầm cuống khi cậu nhận ra sự thật này. Memorize là một khả năng hữu ích, nhưng cậu không nên dựa quá nhiều vào nó. Cậu cần đẩy nhanh tiến trình huấn luyện Magic Bullet hơn nữa.
Vince suy đoán về biểu cảm trầm của Theo và vỗ vào vai cậu. “Chà, hay là em hãy ngưỡng mộ chiến thắng của mình ngày hôm nay thay vì là sự thiên tài của cô bé ấy đi?”
“Kể cả khi thầy có nói vậy... Em vẫn không thể tin nổi nó.”
“Mọi chuyện chỉ là về việc thắng cuộc thôi. Giờ thì, đứng dậy được chưa?”
Theo muốn đi ngủ, nhưng cậu vẫn ép buộc bản thân đúng lên. Lễ trao giải sẽ được tổ chức ít lâu sau khi giải đấu học viên kết thúc. Đó là một sự kiện đầy ý nghĩa mà cậu không thể bỏ qua, dù có bị chấn thương nặng đến đâu.
Cánh tay phải cậu vẫn còn có chút đau đớn, nhưng may mắn thay, nó không hề ngăn cản việc cử động của cậu. Vince đưa cho cậu một tấm áo choàng và hỏi, “Em chưa từng mặc áo choàng bao giờ, đúng không? Để ta giúp em.”
“Ah, cảm ơn thầy.”
“Trước hết, hãy bỏ tay qua đây...”
Vince hướng dẫn Theo cách mặc một tấm áo choàng thật chỉn chu, biến Theo thành một quý tộc giàu có. Tấm áo choàng được làm từ chất liệu vải đen sang trọng, và Theo nhìn rất ấn tượng khi mặc nó, toát ra cái hào quang của cả ma pháp sư lẫn quý tộc.
“Hrmm, giờ thì em trông giống một quý ông rồi.”
“Em cảm thấy có thứ gì đó hơi sượng...”
“Cũng chẳng thể khác được khi tấm áo choàng này không được may riêng cho em. Hãy cố mặc nó cho đến cuối lễ trao giải. Sau đó em sẽ được phép mặc thường phục của mình.”
“Eh? Thế tại sao thầy phải đi mượn tấm áo choàng này?”
Vince vỗ vào tấm áo choàng đỏ của ông vài lần rồi giải thích, “Ta nghe nói rằng Nhà vua cũng sẽ đến tham dự. Thế nên chẳng phải đây chỉ là phép tắc cơ bản thôi sao?”
.
.