.
Vụ nổ lớn khiến cho khói bụi và hơi nước tràn ngập không khí. Hai ma pháp bậc 4 đã được gia tốc bởi những cơn gió, tạo nên một vụ nổ chết người trên sàn đấu. Sàn đá vững chãi đã vỡ ra, và khói bụi tàn dư bay lên.
Tầm nhìn trong tình hình này bị giảm xuống rõ rệt, nhưng đôi mắt của Theodore lại sáng lên một ánh vàng rực rỡ.
Đó chính là Hawkeye! Hawkeye, kĩ năng mà cậu đã nhận được một vài ngày trước sau khi hấp thụ ‘Hawk’s Skull’, nhìn xuyên qua đám khói bụi bao phủ sàn đấu một cách tự nhiên.
Khoảnh khắc Theo phát hiện ra Sylvia, đôi mắt cậu run lên. Đó là bởi vì chưa một viên tinh thể nào trên người cô bị phá vỡ cả.
‘Cô ấy đã đỡ được nó ư? Hai ma pháp Blaze Shell đã được gia tốc ư?’
Những mảnh băng vỡ xung quanh ngụ ý rằng ma pháp bậc 3, Frozen Wall, đã được sử dụng. Có vẻ như cô ấy đã chồng nó lên đến tận hai hay ba lớp. Tuy nhiên, cô không thể đã chặn hết hoàn toàn được đòn tấn công đó chỉ với sức phòng thủ còn yếu hơn Earth Wall như vậy. Sưc mạnh của hai vật liệu, băng đá và đất, chắc chắn không thể so sánh được.
Trong lúc Theo đang suy nghĩ về điều này, cậu cảm thấy cái lạnh trên làn da mình.
“…Quả nhiên, đó là do nhiệt độ!”
Cậu không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi cậu hiểu ra cái cách mà Sylvia đã dùng để cải thiện sức phòng thủ của cô. Một khoảng thời gian trước, cậu đã đọc qua khái niệm này trong lúc đang nghiên cứu một quyển sách.
Theo như nghiên cứu của một ma pháp sư, độ cứng của băng phụ thuộc vào nhiệt độ của nó. Ở môi trường âm 30 độ Celsius, độ cứng của nó sẽ ngang với răng người. Và khi nhiệt độ giảm xuống dưới 40 độ, nó thậm chí sẽ còn khoẻ hơn cả những khoáng chất như thạch anh.
Nếu Sylvia đã tạo ra bức tường băng còn lạnh hơn mức nhiệt độ đó, thì khả năng phòng thủ của nó sẽ ngang bằng với một bức tường thép. Tấm chắn dù bị phá huỷ, nhưng bức tường băng ấy vẫn đủ đỡ được đòn tấn công từ Theo
Theo nhận ra sự thật này và bắt đầu chuẩn bị ma pháp tiếp theo, nhưng Sylvia mới là người hành động trước trong màn khói ấy. Tấm áo choàng của cô phấp phới bay lên khi cô dùng cây trượng để vẽ lên một vòng tròn thuật thức từ sức mạnh ma thuật. Hawkeye của Theo nhìn xuyên qua danh tính của vòng tròn ma thuật đó nhanh hơn ất cứ ai khác.
‘Ah, đây là lần đầu tiên mình đối đầu với thể loại ma pháp này…!’
Theo huỷ bỏ ma pháp cậu đang niệm và nhanh chóng rút lui khi ‘nó’ bắt đầu nhảy ra khỏi màn khói.
Shaaaaack~!
‘Liquid Snake!’
Đó là một ma pháp điều khiển nguyên tố bậc 4. Cơ thể mập mờ của con rắn ngoe nguẩy, và lớp vây mong manh phát sáng lên khi chúng phản chiếu lại ánh sang từ trần nhà. Những ma pháp sư hậu đậu thường tạo ra những con giun, nhưng thứ này quả là một tác phẩm nghệ thuật
Nhưng cái sức mạnh đó thì lại không đẹp chút nào.
Shaaaack-!
Con rắn nước hung hăng xông thẳng đến Theodore như thể nó là một con rắn thật sự vậy. Nó trông giống một con rắn đầm lầy, nhưng tốc độ của nó lại nhanh như dã thú vậy. Cái đuôi của nó bắn lên trên nhanh như cắt.
‘Nguy hiểm!’
Theo cảm nhận được một cảnh báo sớm chạy dọc xương sống cậu. Một khối nước không đủ gây ra đau đớn đến vậy, thế nhưng Liquid Snake lại không phải là khối nước bình thường. Lượng nước tạo thành nó được nén lại với mật độ cao, khiến cho nó cứng và nặng như kim loại.
Nếu cậu bị đánh trúng, thì đòn đó có khả năng sẽ gây ra chấn thương lớn hơn những gì viên tinh thể có thể chịu đựng.
Kwaang!
Cái đuôi đập xuống vị trí nơi Theo từng đứng. Sàn đá bị vỡ nát như thể một chiến binh đã dùng búa đập xuống nó vậy, khiến cho tấm áo choàng của Theo bị lủng vài lỗ do bị các mảnh vỡ bắn vào. Thật tốt khi những viên tinh thể không nhận dạng đó là sát thương.
Theo lập tức di chuyển ra khỏi tầm đánh của con rắn nước.
‘Nhanh hơn mình nghĩ …!’
Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc khi con rắn đánh trượt. Con rắn ấy nhanh chóng quay đầu về hướng Theo. Nó lớn hơn gấp vài lần Theo, nhưng tốc độ của nó lại nhanh hơn cậu gần hai lần. Việc tránh khỏi đòn đánh đầu tiên của nó đã là chuyện không thể nếu không nhờ vào cảm quan của cậu.
Cậu lăn lộn qua sàn đá và dùng hết sức né tránh những đòn tấn công liên tiếp từ con rắn nước.
Kwaang! Kwaang! Kwaang! Kwaang!
Phần đuôi và cơ thể nó tiếp tục phá nát lớp sàn đá của sân đấu. Mỗi cử động của nó đều tương xứng với một ma pháp bậc 3. Theo lặp đi lặp lại việc chuyển hướng để có thể nhắm vào Sylvia, nhưng con rắn nước vẫn cứ tiếp tục chắn đường cậu.
Quả thực, gọi con rắn nước đó là một bức tường phòng thủ di động đúng là phù hợp. Cả FireBall lẫn Lightning Bolt không thể chặn được động năng của con rắn nước. Nó đã chặn được vài cú bắn từ Theo nãy giờ rồi. Nếu chuyện này còn tiếp diễn, cậu sẽ tiêu tốn đến quá nhiều thể lực và sức mạnh ma thuật mất. Bây giờ là thời điểm để sử dụng tới một trong những lá bài ẩn của cậu.
‘Ma pháp lưu trữ Blaze Shell của mình không có đủ sức mạnh.’
Ma pháp bậc 4 ấy có thể đối đầu được với con rắn đó. Tuy nhiên, chỉ có vậy thôi.
Chẳng phải nó sẽ chỉ đảo ngược lại mọi chuyện về điểm bắt đầu thôi sao?
Vẫn còn đó một sự khác biệt lớn giữa cậu và Sylvia, nên lựa chọn trên sẽ chỉ dẫn đến thế trận thua cuộc một chiều cho cậu. Và rồi lựa chọn thứ hai là Magic Bullet. Kể cả tên tù trưởng hobgoblin cũng không chịu đựng nổi nó.
Ngón trỏ của Theo im lặng duỗi ra. Cậu phải chuẩn bị đầy đủ sức mạnh để có thể xuyên qua con rắn nước đó. Giờ đây khi sức mạnh ma thuật của cậu đã đạt đến bậc 4, cậu có thể bắn được ba đến bốn phát đạn ma thuật. Khác với khi trước, cậu không cần thiết phải mạo hiểm cho một phát bắn nữa.
“…Được rồi, triển khai nào.” Theo đứng dậy và duy trì thế đứng. Con rắn nước vẫn đang đuổi theo cậu với một tốc độ kinh hoàng, nhưng không khó khăn mấy để dừng lại một chút.
Con rắn của Sylvia là một ma pháp bền bỉ, nhưng Mitra đã đang đợi lệnh của cậu từ đầu trận đấu rồi!
‘Ngay bây giờ, Mitra!’
[Hoing!] Giọng nói dễ thương của Mitra vang vọng trong đầu cậu, trong khi sàn đá của sân đấu đột nhiên trồi lên.
Shaaack-?!
Con rắn nước thất bại trong việc dừng bản thân nó lại và đâm sầm vào một bức tường được dựng lên bất ngờ. Cú va chạm làm rung lắc dữ dội bức tường được xây dựng chắc chắn, nhưng nó không thể phá huỷ bức tường ngay tức khắc. Con rắn đó phải đâm vào đến ba lần mới có thể húc đổ được tấm chắn của Mitra.
Và rồi bên kia màn chắn, một sự lặp lại cảnh tượng lúc trước xuất hiện.
“Qua muộn rồi, đồ bò sát.”
Ánh sáng màu xanh phát ra từ đầu ngón tay trỏ của cậu, Theo nhắm nó về phía nới Sylvia đang đứng đằng sau con rắn nước. Buồn cười thay, con rắn mập mờ ấy lại trở thành vật cản chắn tầm nhìn của cô. Lòng tin vào sức phòng thủ của con rắn nước khiến cho cô trở thành con mồi cho Magic Bullet.
Ngay lập tức, một chùm sáng bay ngang qua sân đấu.
Piing!
Âm thanh đến chậm hơn chùm sáng đó. Khi âm thanh bắt kịp một nhịp sau, chùn sáng đã đâm xuyên qua người của con rắn. Nó không hề quan tâm về con rắn, thứ phát nổ như một trái bóng nước, và bay thẳng về phía mục tiêu.
Những khán giả phản ứng lại với ánh sáng xanh lục đó, có nghĩa là tài năng của Sylvia đã khiến cô mở ra một tấm khiên theo phản xạ.
“…Ah!”
Mặc dù vậy, đòn tấn công của Theo không phải thứ có thể bị ngăn cản chỉ nhờ vào một tấm khiên đơn sơ. Viên Magic Bullet tàn nhẫn xuyên phá qua bề mặt của tấm áo choàng Sylvia đang mặc, và bắn trúng vào bụng cô. Cô lùi lại một vài bước do cú sốc gây ra bởi một thứ sức mạnh không thể bị ngăn cản bởi cả Liquid Snake và Shield, rồi viên tinh thể đang treo trên tấm áo choàng của cô vỡ ra cùng với một tiếng động lớn.
Pakang!
Đó thật sự là một khởi đầu đáng kinh ngạc. Trong khi mọi người trên khán đài trở nên kinh ngạc, tóc mái của Sylvia che đi khuôn mặt cô. Việc đoán được loại biểu cảm nào cô đang thể hiện là bất khả thi. Cô ấy có thể phản ứng lại với nó như thế nào chứ?
Liệu cô ấy sẽ nắm chặt tay cùng với một vẻ mặt phẫn nộ? Hay cô sẽ cảm thấy bối rối? Hoặc có lẽ cô sẽ oà khóc vì cơn đau đớn bất ngờ ấy?
Hay—
Tại khoảnh khắc đó…
“Huooh…?!”
Hàm răng của cậu bắt đầu lập cập đạp vào nhau. Cậu nổi da gà, và cả cơ thể run lên theo cơn lạnh. Một trải nghiệm cực đoan, nhưng nó không được gây ra bởi sự sợ hãi. Cơn lạnh thật sự ấy đang hạ nhiệt độ toàn thân Theo. Cảm giác những thớ cơ của cậu co rút lại trong cái lạnh này khiến cậu rùng mình.
Theo nhìn lên trần nhà theo phản xạ, và khuôn mặt của cậu nhăn lại. Một số lượng lớn mũi tên băng đang được nhắm xuống mặt đất.
‘Không thể nào, chẳng phải ở đó có ít nhất 100 cái ư?’
Làm sao mà Sylvia có thể tạo ra một số lượng lớn đến vậy? Những mũi tên bắt đầu lao xuống trong khi Theo đang kinh ngạc thu thập sức mạnh ma thuật. Nếu chúng có sức mạnh tương đương vói cơn lạnh này, chúng sẽ có cùng sức công phá như tên thép. Bất cứ mũi tên nào vô tình sượt qua cũng sẽ gây ra đủ sát thương để phá vỡ viên tinh thể.
Và trên hết là, chúng có quá nhiều để có thể tránh được hết.
“Burning Hands!”
Ngay sau khi ma pháp của Theo được hoàn thiện, ba đôi tay bằng lửa xuất hiện trong không trung. Những bàn tay ấy làm nóng không khí xung quanh lên. Cậu đã học được từ Vince rằng nên loại bỏ những ma pháp như Ice Arrow, hơn là để chúng sượt qua người cậu.
Chiiiik!
Cả 100 mũi tên băng và những bàn tay lửa như nhảy mữa cùng nhau. Lượng hơi nước từ những mũi tên bị tan chảy tràn ra mặt đất. Nếu không nhờ vào ‘Sự bảo hộ từ ngọn gió phía Tây’, cậu có thể đã bị bắn trúng. Thế nhưng, những cố gắng của Theo vẫn không hề phí phạm chút nào khi cậu đã xoay xở để loại bỏ toàn bộ mũi tên băng mà không nhận chút sát thương nào.
‘Chỗ hơi nước này…’
Theo huỷ bỏ những bàn tay rực lửa và cố gắng vượt qua làn khói nước, nhưng vào lúc đó…
Hwaaak!
Một cô gái với mái tóc bạc bất ngờ chạy xuyên qua màn khói nước giờ đã như sương toả khắp nơi.
“Eh?!” Theo trố mắt khi cậu nhìn thấy Sylvia đột nhiên tìm đến cậu.
Khoảng cách đến gần 50 mét giữa hai người được rút ngắn chỉ trong vài giây. Nó không phải là ma pháp bậc 5 Blink, và Haste lại quá chậm so với cái tốc độ này. Bí mật trong sự chuyển động nhanh chóng của cô là nhờ vào bề mặt bên dưới chân cô.
‘Băng ư?’
Cô trượt trên con đường băng nhờ vao ma pháp băng thuật. Đây là một kĩ thuật có nằm trong ký ức của Alfred. Con đường băng này là một kỹ năng bất khả dụng nếu thiếu đi sự kiểm soát tinh tế trọng tâm cơ thể và lực ma sát.
Dù thế nào thì, Sylvia có thể sử dụng được kĩ thuật này nhờ vào tài năng xuất chúng của cô. Theo đã không còn thời gian để nghĩ thêm nữa.
Huoong!
Cây trượng chứa đựng sức mạnh ma thuật xuất hiện ngay trước mũi Theo.
“Kuk!”
Cậu có lẽ đã trúng phải nó nếu không nhờ vào cảnh báo từ cảm quan của cậu. Nếu cậu bị đánh trúng mà không có mấy viên tinh thể hấp thụ sát thương này, mặt cậu chắc sẽ nát ra như qura cà chua. Theo mới chỉ suýt soát tránh được đòn tấn công thứ nhất, nhưng những cây trượng này khét tiếng vì độ dài của nó.
Huoong! Hung! Huoong!
Cây trượng của Sylvia được vung lên liên tiếp. Nó càng ngày càng chạm tói gần hơn với cơ thể của Theo và giờ đã ở trong khoảng cách mà nó có thể chạm vào quần áo của cậu
‘Khỉ thật, mình đang gần tới giới hạn rồi…!’
Theodore chưa bao giờ được huấn luyện chiến đấu tay đôi một cách tử tế, nên cậu không thể thoát khỏi những kĩ năng chuyên nghiệp này. Cậu chỉ có thể tránh việc làm vỡ hết cả ba viên tinh thể nhờ vào cảm quan của cậu
Theo cần phải nới rộng khoảng cách khẩn cấp. Ngay khi cậu quyết định, cậu nhảy sang một bên về phía vùng rìa.
Ppak!
Và gần như ngay sau đó, cây trượng di chuyển và đập vào hai cánh tay đặt chéo của cậu. Viên tinh thể của cậu vỡ ra một nhịp sau.
Pakang!
Với điều này, hai người họ đã trở về tỉ số hoà 1:1.
“Ugh, cú đó đau thật…”
Hầu hết sát thương đã bị hấp thụ, nhưng những xương cốt của cậu vẫn cảm thấy đau nhói. Cậu có lẽ đã có vết bầm tím ở đó rồi. Tuy vậy, Theo lợi dụng dư chấn từ cú đánh trong khi nhảy lên và đã có thể nới rộng khoảng cách thành ra 15 mét.
Cậu sẽ không để cho cô tiếp cận gần hơn như lần trước. Theo hiểu rằng cậu cũng không nên đến gần Sylvia, nên cậu tập trung kĩ hơn vào cô. Nếu cậu rời mắt khỏi cô dù chỉ trong một khoảnh khắc, tinhg huống tương tự chắc chắn sẽ tái diễn.
Vì lý do đó, Theo đã nhìn thoáng qua được một điều gì đó không ngờ thông qua Hawkeye.
‘Đang cười ư?’
Khuôn mặt vô cảm của Sylvia trông không khác gì một tác phẩm điêu khắc từ băng… Khuôn mặt thạch anh trắng ấy đang nở nụ cười hệt như một đứa trẻ.
.
.