“Tranh đấu sao?”
“Đúng rồi đó.”
Loren, một Average từ Toà tháp xanh, bước lên phía trước hai người họ trong khi tiếp tục nói. Màn giải thích khá dễ hiểu, không như những biểu cảm đáng nghi ngờ ông ta để lộ ra lúc trước, khi lần đầu gặp mặt. Theodore, người không hề biết gì về Giải đấu học viên, vẫn có thể hiểu được nó dễ dàng.
“Các thí sih sẽ nhận được thẻ ứng viên và, cùng với nó, là một huy hiệu tranh đấu. Cậu, tên là Theodore phải không? Câu chắc đã nhận được thứ gì đó từ quầy tiếp tân trước đó.”
“Ah…!”
Theo lấy ra vật đó.
Một cái mề đay bằng vàng trong giống đồng xu, nhưng lại được nối dây, với mục đích đeo quanh cổ. Số 132 được khắc trên đó, thể hiện số hiệu đăng kí của cậu.
Logan xác nhận nó và gật đầu. “Đúng nó rồi, các thí sinh sẽ chứng tỏ đẳng cấp của họ bằng cách giữ chiếc huy hiệu này nguyên vẹn. Trong khi những kẻ thua cuộc sẽ bị tước đoạt tất cả số huy hiệu họ sở hữu, và số lượng huy hiệu có được sẽ trở thành thành tích chính thức của thí sinh”
Vince nói, “Hình thức thi đấu này không được sử dụng trước đây.”
“Chà, đã có vài chuyện xảy ra mà.”
Một câu chuyện lạ đối với Vince, người đã rời khỏi Mana-vil được bảy năm. Mặc dù ông đã cập nhật tin tức định kì từ những người bạn ở thủ đô, Vince lại chưa bao giờ nghe được bất cứ điều gì về Giải đấu học viên.
Loren nhận ra suy nghĩ của Vince và mở miệng, “Nguyên nhân cốt lõi của sự việc này là do có quá nhiều thí sinh.”
Quả thực đúng. Số lượng thí sinh tham dự cuộc thi ma pháp càng tăng lên thì lại có càng nhiều vấn để nảy sinh. Sự gia tăng trong số lượng ma pháp sư tham gia cũng đồng nghĩa với việc những đệ tử cùng đi tới nhiều hơn.
Đối với những ma pháp sư bậc cao, một trận đấu trực tiếp khá nặng nề, nên những trận chiến đó vô tình lan sang Giải đấu học viên. Và thêm nữa, những món đồ tốt được đặt làm giải thưởng bởi Hoàng gia Meltor lại như thêm dầu vào lửa.
“Như hai người đã biết, cuộc thi ban đầu là một giải đấu theo vòng, nhưng nó khởi đầu quá chậm. Giải đấu học viên buộc phải kết thúc trước cuộc thi ma pháp bắt đầu.”
“…Và thế là, giải đấu đã trở thành một cuộc tranh đấu.”
“Vài người nói rằng nó có phần man rợ, nhưng bản thân ta thấy sự thay đổi ấy cũng không tệ lắm. Chúng ta luôn có thể không may mắn thua cuộc ở trận đấu đầu tiên.”
Lời lẽ của ông ta không hề sai. Hình thức thi đấu cuối cùng được quyết định sau một cuộc thảo luận thoả đáng. So với thể thức thi đấu theo vòng, phương pháp này có rất nhiều lợi ích và gần như không có điểm bất lợi nào.
Một ma pháp sư tài năng sẽ tăng thứ hạng nhanh chóng nhờ vào việc đánh bại những thí sinh có nhiều huy hiệu, trong khi những người kém cỏi sẽ tụt lại phía sau. Rõ ràng là, thể loại tranh đấu kiểu cá lớn nuốt cá bé này được đề cử bởi vì nó tuân theo rất sát với những điều răn từ bốn toà tháp ma thuật. Tuy nhiên, Vince lại không bỏ sót những lỗ hổng trong hình thức thi đấu này.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một người nhắm vào một đối thủ đã kiệt sức, hay một thí sinh sau khi thu thập được một số lượng huy hiệu nhất định bắt đầu né tránh những trận đấu khác? Liệu có biện pháp nào để thúc đẩy các thí sinh không?”
“Hoh, luận điểm tốt đấy.” Loren cảm thấy hơi tâm phục người ma pháp sư từ Toà tháp đỏ.
Chưa bao giờ nhìn thấy Vince, ông ta nghĩ rằng Vince chỉ là một gã nhà quê. Ông ta chẳng thể nào tưởng tượng rằng người đối diện lại khá nổi tiếng trong Toà tháp đỏ. Tuy nhiên, mọi chuyện đã quá muộn màng. Ông ta thở hắt chế giễu, rồi chỉ về phía sàn đấu nơi cả ba vừa đến.
“Ta sẽ giải thích trước. Giải đấu học viên năm nay sẽ diễn ra trên chuỗi sân đấu, Pentarium. Nó được tạo thành từ năm đấu trường riêng biệt, với sàn đấu chính chỉ được mở ở những trận chung kết.”
“Hmm, chúng trông cỏ vẻ chắc chắn vừa đủ.”
“Hahaha! Đến cả hai chúng ta cùng dùng hết sức mạnh cũng không làm xước nổi lớp tường ngoài của đấu trường đâu.”
Thiếu đi sức bền như vậy, tính mạng của khán giả sẽ rơi vào hiểm nguy. Ma pháp sư bậc 4 có nhiều ma pháp công kích diển rộng mạnh mẽ. Như Loren đã nói, độ vững chắc của Pentarium có thể so sánh được với cánh cổng chính của một thành phố lớn.
Nhưng tất nhiên, Vince không đồng tình với những lời đó.
Loren chỉ nói vậy và nhìn lại về phía Vince và Theo. “Chà, màn giải thích của ta kết thúc tại đây. Không biết nó có giúp được gì cho hai người không.”
“…Nó rất có ích. Xin cảm ơn ông.”
Lời giải thích của Loren thực sự chứa rất nhiều thông tin. Vince loại bỏ hết những chiến thuật ông đã lập ra cho hình thức thi đấu theo vòng. Những có một điểm bất hợp lý, tại sao Loren lại thân thiện đến vậy.
Và như dự đoán, câu trả lời đến một cách bất ngờ.
“Huhu, không cần phải khách sao vậy đâu. Từ giờ, sẽ đến lượt ông giúp ta thôi.” Loren mỉm cười, để lộ ra một cảm giác ranh mãnh. Ông ta ra hiệu cho một cậu bé đứng gần đó, tiết lộ lý do tại sao ông ta lại đưa Theo đến tận đây. Nó giống với lỗ hổng mà Vince đã chỉ ra lúc trước.
“Chào họ đi. Đây là đệ tử của ta và là con trai của Tử tước Gullock, Philip Gullock.”
“Rất vui được gặp hai người.”
Tuy vậy, Vince vẫn giữ im lặng.
Loren cảm thấy khó chịu với câu trả lời và lên tiếng sau một nhịp chậm. “Hmm, e hèm. Như đã chỉ ra ở năm ngoái, có vài thí sinh đã trì hoãn việc giao đấu. Vậy nên năm nay, có vài điều luật được đặt ra để giúp mọi thứ tiến triển nhanh hơn.”
“Lòng vòng quá. Nói thẳng vào vấn đề đi?”
“Được thôi, ví dụ như… liệu một người với độc một chiếc huy hiệu có thể từ chối lời thách thức từ một thí sinh khác?” Loren hỏi cậu đệ tử Phillip của ông ta, người đang cười và thiết lập trận đấu với Theo.
Nếu điều luật này là đúng, thì sẽ không có cách nào để né tránh một trận đấu cả. Loren đã dưa Theodore đến như một con tốt thí cho đệ tử của ông ta. Một thủ thuật hèn hạ lợi dụng luật lệ.
“Kuhuhu, đừng có nghĩ nó là hèn hạ. Chẳng phải những ma pháp sư từ Toà tháp đỏ thường hay làm vậy sao? Các người mới là những bên có lỗi vì đã không nhận ra điều này.”
Nhưng, thay vì trở nên giận dữ, Vince chỉ tặc lưỡi. Loren, người còn không hiểu được cách cảnh giác, chắc hẳn chỉ vừa mới bước lên thứ hạng Average. Ấy thế mà, ông ta lại cố gắng tìm cách thăng tiến trong sự nghiệp qua đệ tử của mình.
“Toà tháp xanh vẫn dùng những mánh khoé hèn hạ vậy nhỉ. Ông vẫn hành động kiểu này mặc dù đã biết cái danh tiếng đó sao?”
“C-c-cái gì?”
“Em sẽ làm gì, Theodore? Ta nghĩ ngày tháng diễn ra trận đấu sẽ được quyết định bởi người bị thách thức,” Vince hỏi Theo, thẳng thừng lời đi Loren.
Theo không hề có ý định né tránh trận đấu này. Đệ tử của tên ngốc đó trông có vẻ không mạnh đến thế, và trên hết, tính cách của cậu không phải là dạng thích trì hoãn những thứ phiền phức. Ngược lại, Theo còn hỏi Vince, “Thưa giáo sư, liệu chúng ta có bận việc gì trong hôm nay không?”
“Uhh… Ta đã đặt chỗ tại một nhà hàng cho buổi tối ngày hôm nay.”
Đôi mắt Theodore sáng lên khi cậu nghe những lời đó. Vài năm gần đây, cậu đã luôn lấp đầy cái bụng của cậu tại căng tin học viện. Những bữa ăn tại học viện Bergen không hẳn là tệ, nhưng chúng không thể bì được so với những nhà hàng tại Mana-vil.
Theo cảm thấy tràn đầy cảm hứng và gật đầu hăng hái. “Em sẽ hoàn thành trận đấu sớm nhất có thể.”
Trận đấu đầu tiên của cậu tại giải đấu đã bắt đầu như vậy.
.
* * *
.
Liệu có phải do giải đấu chưa thực sự bắt đầu?
Pentarium, nơi có bốn sàn đấu, ngay lập tức thực hiện trận đấu giữa Theo và Phillip. Cả hai đều nhận được mỗi người một tấm áo choàng với 3 viên tinh thể được treo trên đó từ người chủ trỉ. Theo như lời giải thích người chủ trì, những viên tinh thể này có thể chặn được ma pháp từ bậc 4 trở xuống.
Giống như sinh mệnh của thí sinh vậy. Một khi cả ba viên tinh thể bị phá huỷ, thí sinh sẽ bị đánh bại.
Theo hỏi người chủ trì, “Chẳng phải mấy thứ này là những món tạo vật đắt tiền sao?”
“Chúng chỉ là những đồ dùng một lần, vậy nên chúng cũng không đắt lắm đâu. Tôi nghe nói chúng chỉ đáng giá có vài vàng.”
“M-một vài xu vàng…” Theo nói lắp bắp trong sự ngạc nhiên.
Phillip mỉa mai. “Như dự đoán từ một tên nhà quê. Chỉ có vài xu vàng thôi, vậy mà người lại làm rối hết cả lên vậy.”
“Tôi cá rằng cậu chưa bao giờ tự minh kiếm được một đồng xu vàng.”
“…Có vẻ như nhà người chưa được dạy dỗ tử tế nhỉ.”
Bầu không khí giữa hai người trở nên căng thẳng hơn, những người chủ trì lại tiếp cận họ và đẩy mỗi người sang một bên sàn đấu.
Chuẩn bị sẵn sàng để kích hoạt ma pháp bất cứ lúc nào, hai người họ nhìn vào những khán giả được bảo vệ bởi màn chắn vô hình. Cả Theo và Phillip đều là những tên vô danh tiểu tốt, nên chẳng có một ai ở trên hàng ghế cả. Chỉ có mỗi Vince và Loren đang ngồi chéo nhau.
Và vì thế, việc chờ đợi không còn cần thiết nữa.
Người chủ trì xác nhận hai đối thủ đã sẵn sàng và ngay lập tức ra hiệu bắt đầu trận đấu.
Peng~!
Ma pháp bậc 1, Light, được sử dụng.
Một quả cầu ánh sáng nhỏ xuất hiện ở trung tâm, luồng sức mạnh ma thuật của hai ma pháp sư bắt đầu nổi lên. Phillip, người tự hào về lượng sức mạnh ma thuật thượng thừa của mình, hành động trước. “Icicle Bolt!”
Ma pháp hệ băng làm cho nhiệt độ môi trường xung quanh giảm xuống liên tục. Những cột băng hình thành lên từ luồng khí lạnh, và hàng tá những mũi tên băng hiện lên trước Phillip. Độ cứng của sức mạnh ma thuật băng được tinh chế ngang hàng với sắt. Khối lượng rắn chắc ấy chứng tỏ những mũi tên đó ẩn chứa một sức mạnh mà cả Fire Bolt lẫn Lightning Bolt đều không có.
“Tiến lên!”
Những mũi tên màu xanh bay qua không trung. Tốc độ của chúng chậm hơn so với những mũi tên thông thường được bắn bởi cung thủ, nhưng vết thương gây ra bởi những tia chớp băng chắc chắn rất nguy hiểm. Dù chỉ một trong số đó đâm trúng, tốc độ của Theo sẽ chậm lại, và cậu sẽ mất mạng với mũi tên tiếp theo. Đây chính là điều đáng sợ về ma pháp hệ băng. Mặc dù vậy, Theodore chỉ phản lại nó với chút cảm giác khó chịu. “Shock Wave!”
Những mũi tên khác so với đòn tấn công từ tên tù trưởng hobgoblin. Những mũi tên bay thẳng sẽ mất đi sức mạnh ngay lập tức sau khi va chạm với một vật khác. Chính vì vậy, cậu đã tối ưu hoá thuật thức hiện tại của ma pháp Shock Wave bằng cách điều chỉnh cho tầm ảnh hưởng của nó rộng hơn và cải thiện cách thức nó chặn đòn tấn công.
Và với cách thức này, sức mạnh ma thuật của Theo bùng nổ chống lại những mũi tên.
Pew pew pew pew puk!
Mặc dù không hoàn toàn phế bỏ đi sức mạnh của chúng, những mũi tên cũng mất đi động năng và rơi xuống mặt đất. Một phát bắn không trúng mục tiêu chỉ tổ tốn công sức. Phillip bối rối trở nên do dự, và Theodore chớp lấy thế chủ động. Theo nhanh chóng ngắm ngón tay cậu, kích hoạt thuật thức ma thuật đã được tính toán sắn.
Ttaak!
Ignite kích hoạt mà không cần lệnh và đột nhiên xuất hiện trước mặt Phiilip. Kể cả khi nó không gây được tí sát thương nào, rất ít người có thể giữ được lòng dũng cảm khi một ngọn lửa bùng lên trước họ. Và Philip theo lẽ tự nhiên cố gắng lùi bước.
“U-uh?” Philip sau đó trượt ngã do ma pháp Grease mà Theo đã kích hoạt cùng với Ignite.
Mọi người ai cũng thường quay đầu lại khi họ ngã, và trước khi Philip có thể phục hồi, thứ gì đó đã bắn trúng vào cổ cậu ta. Đó chính là ma pháp công kích bậc 2, Wind Cutter.
Pakang!
Và đổi cho việc nhận lấy sát thương, một trong những viên tinh thể treo trên áo choàng của Philip vỡ ra.
Cậu ta trơ mặt ra, nhìn trân trân vào Theo. Theo đối mặt với cậu ta bằng một biểu cảm thoải mái.
Và rồi cậu nói, “Cái gì chứ? Chỉ là dọn dẹp thôi mà.”
.
.
.