Định doạ drop nhưng mà thôi...
và cuối cùng cũng hết phần 1. :))))))))
.
.
.
Cuộc đột kích đêm đầu tiên quả thực rất khốc liệt, nhưng thiệt hại nó gây ra không nhiều như dự kiến.
Hàng trăm con hobgoblin đã bị đốt cháy thành than dưới ngọn lửa của Vince, trong khi hành động kịp thời của Theodore đã giải quyết được cuộc mai phục ở vùng rìa. Chiến công của cậu đặc biệt cực kì lớn, nhất là khi tên tù trưởng đã bị hạ gục. Sau cuộc đột kích, mọi thứ đều êm chèo mát mái cả. Có thể bởi vì họ đã đánh bại được lũ hobgoblin cai trị khu vực đó chăng?
Nhờ vào máu của lũ hobgoblin vấy trên vũ khí của họ, những quái vật như goblin, kobold, và direwolf không hề dám bén mảng tới đoàn xe. Tuy có vài con troll đã thử tấn công họ, nhưng chúng nhanh chóng bị làm thịt bởi hội lính đánh thuê khát máu.
‘Mà, hình như máu của troll có thể được sử dụng để làm nguyên liệu chế thuốc thì phải? Thảo nào họ hăng hái hơn hẳn lúc đánh nhau với lũ hobgoblin.’
Chẳng cần đến Vince hay Theodore phải ra tay, mà không, có khi những người lính đánh thuê sẽ trở nên tức giận nếu hai người họ can thiệp ấy chứ. Lửa là nguyên tố hữu hiệu nhất trong việc giết troll, nhưng nếu làm vậy, họ sẽ không thể thu được máu tươi từ nó nữa.
Sẽ có rất nhiều người lên tiếng phàn nàn nếu hai người họ tiêu diệt mấy con troll bằng Fireball.
Chính vì vậy, Theo bắt đầu nhìn ra ngoài cửa sổ khi cậu thấy ai đó đang cưỡi ngựa và tiếp cận lại gần cỗ xe cậu đang ngồi. Con ngựa có một mái bờm bóng bẩy màu nâu, và chỉ có đúng một người trong đoàn xe mới được cưỡi một con ngựa như vậy. Người đó chính là Gordon, quản lý trưởng của đoàn xe này.
Ông không do dự tiếp cận lại và buông lời khen ngợi hai người họ, “Thật sự, tôi có thể sống sót qua sự cố lần này là nhờ vào hai vào hai người cả! Nếu không được ngài giáo sư đồng hành cùng, tôi có lẽ đã phải chịu thiệt hại rất lớn rồi. Nửa đoàn xe sẽ bị quét sạch là ít nhất! Những giáo sư đến từ học viện Bergen quả là rất tài giỏi.”
“Cảm ơn ông.”
“Và cả đệ tử của ông nữa.”
Gordon cúi đầu trước cả Theo và Vince.
Quản lý trưởng của một đoàn xe lớn như vậy đang cúi đầu trước một ma pháp sư bậc 3, nhưng nó cũng phù hợp với tất cả những việc mà Theo đã làm. Theo đã đánh bại một tên tù trưởng hobgoblin! Kẻ đứng đầu cuộc đột kích là tên tù trưởng của ngôi làng Con sông ngạc nhiên. [note22278]
Dựa vào độ lớn của nhóm, sức mạnh của tên tù trưởng hobgoblin ít nhất cũng phải thuộc hạng C. Điều đó có nghĩa là đến cả ma pháp sư bậc 4 còn gặp khó khăn với những đối thủ như vậy. Nếu Theo đã không ngăn cản được nó, phần rìa đoàn xe có lẽ đã bị tiêu diệt.
Nhưng mà, một ma pháp sư bậc 3 đã đánh bại tên tù trưởng hobgoblin trong một trận đấu tay đôi sao…?
Nếu không vì những người lính đánh thuê đã chứng kiến nó, Gordon chắc chắn sẽ không tin vào chuyện đó. Tuy vậy, tâm trí Gordon vẫn tương đối linh hoạt bởi ông là một thương nhân xuất xắc. Ông đã bị thuyết phục về tài năng của Theodore, mặc dù không hoàn toàn hiểu rõ lắm.
“Tôi không thể chỉ cảm ơn xuông được, thế nên bản thân tôi đã tự chuẩn bị một món quà để trả ơn hai người. Lương tâm tôi sẽ bớt cắn rứt hơn nếu hai người chấp nhận món quà này.”
“Hrmm, nếu ông đã nói vậy…”
“Ah, ngài sẽ nhận nó chứ?”
Vince gật đầu, và Gordon lấy ra một chiếc hộp mà ông ta đã để trên yên ngựa.
Chiếc hộp bằng kim loại có dây xích quấn quanh và một cái khoá trên nó, khiến cho chiếc hộp trông khá có giá trị. Gordon lấy ra chiếc chìa khoá từ túi áo và mở nó. Sau khi những sợi dây xích được tháo ra, chiếc hộp mở lên với một tiếng ‘ầm’.
Bên trong là viên pha lê đang toả sáng một cách kì lạ. Một quả cầu thỉnh thoảng lại đổi màu, chuyển từ xanh lục qua đỏ.
Khi Theo nhìn thấy nó, cậu không thể ngăn mình hỏi lại ngờ vực, “Đây là…?”
Có hằng hà sa số những quyển bách khoa toàn thư trong thư viện viết về đá ma thuật, nhưng đây là lần đầu tiên cậu được tận mắt chứng kiến một quả cầu kì là đến vậy. Tuy vậy, Gordon lại không thể đưa ra một câu trả lời thoả đáng.
“Tôi rất xin lỗi, nhưng thực sự tôi cũng không biết. Đây là thứ mà Hội đồng Ma thuật đang tìm kiếm ngày nay, nhưng vì số lượng quá ít, công ty của chúng tôi chỉ có thể sỡ hữu được vài vật phẩm như vậy. Tôi hi vọng rằng nó sẽ giúp ích cho hai người.”
“Liệu có ổn không khi bọn ta lấy đi thứ quan trọng như vậy?” Vince nói vậy trong khi ông quan sát nó một cách kĩ càng.
Trước lời phản hồi tích cực, Gordon gật đầu với biểu cảm sáng sủa. Nếu ông ta có thể thiết lập mối quan hệ với một ma pháp sư bằng cách sử dụng viên pha lê kì lạ theo cách này, lợi nhuận sẽ cao hơn gấp nhiều lần so với việc bán nó.
“Tất nhiên là có thể rồi! Nếu không có ngài ở đây, tôi thể đã mất hết tất cả rồi. Đây là quyết định của cá nhận tôi.”
“Vậy thì… ta rất biết ơn về nó.”
“Hahaha! Giờ thì tôi đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rồi! Ah, ngài có muốn trở về cùng chúng tôi sau cuộc thi đấu ma pháp không? Tôi sẽ cung cấp một cỗ xe còn tốt hơn cái hiện tại.”
“Chà, được thôi.”
Sau khi nói thêm vài lời trao đổi xã giao, Gordon quay về phần trước đoàn xe với một cái nhìn sáng sủa hơn trước.
Từ góc nhìn của ông ta, cuộc đột kích từ bè lũ hobgoblin đã được ngăn lại với rất ít tổn thất. Ông ta cũng đã lập ra mối liên kết với một ma pháp sư tài năng. Với những điều này, chắc chắn đánh giá của công ty về ông sẽ tăng lên đáng kể. Chính vì thế, Gordon rời đi với một tâm trạng tuyệt vời.
Tuy vậy, Vince lại cất tiếng chế giễu ngay khi ông cầm viên pha lê lên. “Đây chính là lý do tại sao sự thiếu hiểu biết lại đáng sợ đến vậy. Tên thương nhân đó không hề biết ông ta đang sở hữu thứ gì.”
“Giáo sư, ngài biết thứ đó là gì sao?”
“…Ta đã nhìn thấy nó vài lần ở phía bắc. Theo lý thuyết mà nói thì, đây không phải là pha lê. Đôi khi thực vật sẽ hấp thụ máu của quái vật và tạo ra những trái quả chứa đầy sức mạnh ma thuật. Thứ này, theo như cách Hội đồng Ma thuật gọi nó, ‘Quả quái vật’.” Vince giải thích trong khi đặt viên pha lê vào trong hộp và khoá nó lại với chiếc chìa khoá từ Gordon. Và rồi ông đặt nó vào trong túi không gian với những chuyển động thành thạo.
“Quả quái vật dẫn dụ những con quái vật xung quanh với mùi hương toả ra và sẽ cường hoá những sinh vật nào ăn nó. Bọn hobgoblin từ đêm đầu tiên có lẽ đã bị dụ bởi thứ này.”
Cho dù việc leo lên dãy núi Nadun có khó thế nào, một nhóm lớn quái vật như vậy sẽ không tụ tập sống ở vùng bìa rừng như vậy. Lũ quái vật đều nhận thức được tác hại của việc sống gần lãnh địa con người. Mà lũ hobgoblin ranh ma hơn những loài quái vật khác, nên không lý nào chúng lại không biết rõ điều này.
Lý do tại sao lũ hobgoblin đã thự hiện kế hoạch tấn công đầy rủi ro này giờ đã lộ ra. Vince chạm vào cằm ông và lẩm bẩm với giọng điệu hứng thú, “Ta nhớ rằng công dụng của nó vẫn còn chưa được xác định… Có thể một cách sử dụng nào đó đã được tìm ra gần đây.”
“Phát hiện ạ?”
“Số lượng quà ta dành cho em có thể sẽ tăng lên một thứ.”
‘Quà ư?’ Theo nhìn chằm chằm vào ông với biểu cảm bối rối.
Và tại khoảnh khắc đó, một ai đó hét lên từ bên ngoài cỗ xe, “Thủ đô kìa! Tôi có thể thấy thủ đô Mana-vil!”
Theo có thể là một ma pháp sư, nhưng rốt cuộc thì, cậu vẫn chỉ là một cậu bé nhà quê. Cậu sớm quên đi việc hỏi về những món quà và nhìn ngay ra ngoài cửa sổ. Mọi người trong vương quốc Meltor đều mơ ước đến việc được sống ở thủ đô Mana-vil. Nó được đồn đại là một thành phố thiên đường nơi những ngọn tháp trắng cao đến chọc trời.
Theodore Miller, người lớn lên quanh những cánh đồng lúa ở lãnh thổ Miller, cậu đã luôn mơ về những thành phố lớn nhiều lần trong quá khứ khi còn là trẻ con. Cuối cùng, thời khắc những mong chờ của cậu được đền đáp đã đến.
“Wow…” Theodore không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thốt lên kinh ngạc khi cậu nhìn thấy Mana-vil. Một lúc sau, đoàn xe mới hoàn toàn đi tới Mana-vil, nhưng những toà tháp đã có thể được nhìn thấy từ xa. Thành phố được bao quanh bởi những bức tường trắng thật sự giống như thiên đường. Những cỗ xe bay qua nó trông như bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.
Đây chính là thủ đô của vương quốc Meltor, Mana-vil…
Nơi được mọi người gọi là ngôi nhà của ma thuật. Kể cả đế quốc với tiềm lực quốc gia mạnh nhất cũng khó có được một thành phố như thế này. Có nhiều huyền thoại nói rằng chính những người drarf và elf đã giúp xây dựng nên thành phố này. Nó chính là biểu tượng của kĩ thuật kiến trúc đỉnh cao không thể được tái xây dựng lại bởi kĩ năng và sức lực của con người hiện tại.
Vince ngồi xuống cạnh Theo, người đang chìm trong sự ngưỡng mộ, cậu nhìn vào thủ đô như thể cậu vừa mới trở lại đó sau một thời gian dài vậy.
‘Cảnh tượng này vẫn thật choáng ngợp.’
Vince ghét chính trị và đã tự chuyển về học viện Bergen, nhưng ông không thể không đóng góp cho thành phố này với tư cách là một ma pháp sư. Ông lôi ra một cái áo choàng từ trong túi không gian và mặc nó vào. Một cái áo choàng sang trọng được làm từ màu đỏ ấn tượng. Vince không biết đã bao năm trôi qua kể từ ngày cuối ông mặc nó.
Cái áo choàng là biểu tượng cho việc Vince Haidel thuộc về Toà tháp ma thuật đỏ.
Ông lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình, “Ngay sau khi vượt qua cánh cổng, ta sẽ đưa em tới Hội đồng ma thuật.”
Cuộc thi đấu ma pháp lôi kéo một lượng lớn khách tới Mana-vil. Vince vẫn nhớ một cảnh tượng từ vài năm trước, lý do vì sao ông bắt đầu di chuyển một vài ngày trước. Nếu ông trì hoãn, một ngày làm việc cũng co thể kéo dài thành mười. Nó cũng sẽ trở nên phiền phức nếu Toà tháp ma thuật đỏ biết được về sự hiện diện của Theodore.
‘Ta sẽ phải tránh họ nhiều nhất có thể.’
Toà tháp ma thuật đỏ không tập trung vào việc phát triển ma pháp sư nhưng lại vào việc bồi dưỡng kĩ năng chiến đấu. Từ góc nhìn của họ, Theodore sẽ là một ngôi sao đáng giá.
.
.
.
Đổi xưng hô giữa Vince và Theo cho nó thân thiết.