The Book Eating Magician

chương 17: bước ngoặt của lòng tin #1

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhiều người bị trảm quá, không biết cái pj này có trụ được không...

.

.

.

Sau tiết học, Theodore hoàn thành xong bữa tối, như lời dặn của giáo sư Vince. Cậu bước đi trông thật ảm đạm.

Chưa kịp vui mừng về chiến thắng trước Garcia, giáo sư Vince đã chỉ đích tên cậu đến văn phòng của ông ấy. Trong học viên, không một ai hiểu Theo rõ hơn Vince. Ông chắc hẳn đã nhận ra sự thay đổi bất thường ở Theo.

‘Thêm nữa, giáo sư biết rõ mình không đủ khả năng chi trả cho việc thuê gia sư hay mua thuốc tăng cường.’

Cậu được chăm sóc bởi Vince nhiều hơn bất cứ ai trong những năm qua.

Theo đã tâm sự với ông về khả năng tài chính của cậu, người còn nghèo hơn một tiện dân bình thường, và còn cả độ nhạy cảm gần-như-không-có của cậu nữa.

Vince chắc chắn khác biệt so với những giáo sư khác. Tình huống tiến thoái lưỡng nan này còn tệ hơn nữa khi người phát hiện ra nó lại là giáo sư Vince, người luôn thương tiếc cho tài năng bị phung phí của cậu, luôn cố gắng mở ra một lối thoát cho cậu. Ông sẽ dễ dàng nhận ra tính chân thực trong từng lời cậu nói.

Vấn đề nan giải nhất có lẽ là việc che giấu sự tồn tại của Gluttony.

‘Khỉ thật, mình không thể tìm ra cách giải quyết nào cả. Tạo nên mấy cái cớ sẽ chỉ gây ra hiểu nhầm với giáo sư thôi. Đến lúc đó mình sẽ chịu chết mất.’

Gluttony đã nói rằng nó có hơn 100 cách để gia tăng sức mạnh ma thuật, và nó chỉ nói cho cậu một cách.

Trong thời đại này, mới có ba đến bốn cách được biết tới. Những phương pháp khác còn có ma thuật đen và cả việc lừa đảo nữa, nhưng sức mạnh ma thuật của mỗi người cũng có thể giảm đi thay vì tăng lên. Thật sự không có lối thoát nào cho cậu trong tình huống này.

Cậu tiếp tục lo lắng trong bao lâu rồi? Khi Theo nhận ra, cậu đã đứng trước cửa văn phòng của giáo sư Vince.

“…Mình đến nơi rồi.”

Lần cuối cậu tới đây là hai tháng trước, khi cậu muốn xin giấy phép xuất nhập học viện. Theo nhìn vào cánh cửa màu nâu. Cậu bước ra khỏi căn phòng này với tâm trạng buồn bã, và giờ cậu trở lại với những lo lắng mới.

Tuy vậy, vị trí của cậu đã thay đổi. Tên đần, đồng thời là ma pháp sư hạng 2, Theo, giờ đã trở thành người đứng đầu bảng điểm học viện. Tất cả là nhờ cậu đã kiên trì và không bỏ cuộc.

‘Lần này cũng sẽ như vậy.’

Cậu sẽ không chạy trốn. Theo quyết tâm đối đầu với nó.

Knock, knock.

“Thưa giáo sư, Theodore đây ạ.”

Tiếng nói vọng ra từ bên trong, như thể đã đợi cậu từ trước.

–Vào đi.

Theo vặn tay nắm cửa, cậu có thể ngửi thấy mùi cà phê đặc trưng từ bên trong. Những quyển sách và tài liệu được sắp xếp gọn gàng, cho thấy sự tao nhã của ông. Ông bỏ xuống những giấy tờ mình đang đọc, và nhìn về phía Theo. Cậu không biết được ông đang nghĩ gì.

“Trò đến đúng lúc lắm. Cuộc họp hội đồng diễn ra lâu hơn dự kiến, nên ta chỉ vừa mới trở về thôi.”

Như Vince đã nói. Việc giải quyết vấn đề về Garcia khá rắc rối. Tử tước Carter rất nổi tiếng, vậy nên đa số mọi người không muốn trừng phạt cậu ta để tránh phiền phức sau này. Mấy tay giáo sư dồn ép nhiều đến nỗi cả Vince cũng không làm được gì.

Cuộc họp tiếp tục thêm hai, ba tiếng đồng hồ, và cuối cùng cũng kết thúc khi chính tử tước Carter xuất hiện trong quả cầu pha lê.

–Ta thực sự rất xin lỗi khi đứa con ngu ngốc của ta đã làm phiền mọi người đến vậy.

Như một quý tộc chính trực và ngay thẳng, tử tước Cater không hề có ý định tha thứ cho Garcia. Ông còn yêu cầu Vince hãy trừng phạt Carter thật nghiêm khắc. Nhờ đó, hiệu trưởng học viện Bergen đã để lại toàn quyền quyết định cho Vince.

“Thật không thoả mãn chút nào. Ngài hiệu trưởng cứ nơm nớp lo sợ về việc trừng phạt Garcia sẽ gây thêm rắc rối.”

Vince dừng lại ở đó. Rồi ông uống một ngụm cà phê, không hài lòng với việc những tên giáo sư tại học viện lại ích kỉ, chỉ lo lắng đến bản thân mình như vậy.

Mặt khác, Theo cũng chẳng trông gì từ mấy tay giáo sư cả, nên cậu vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của mình. Vince nhìn thấy phản ứng của cậu và đặt chiếc côc xuống.

“Ta nói nhiều quá rôi. Cho phép ta đi thẳng vào vấn đề được chứ?”

Vince đã lấy thứ gì ra từ lúc trước. Một chiếc vòng cổ ấn tượng làm từ bạc, được khảm đá quý bên trên. Theo có thể cảm nhận được nguồn sức mạnh ma thuật đáng kể đến từ chiếc vòng.

Theo ngạc nhiên mở to mắt.

‘Một món tạo vật! Lại còn là hàng chất lượng cao nữa.’

Nhờ vào hai tháng liên tục đến thăm tên thương nhân, Theo nhanh chóng nhận ra. Cái dây chuyền bạc đó không thể được so sánh với những thứ tầm thường cậu đã thấy. Kết cấu ma thuật của nó hoàn toàn khác biệt.

Quãng đường đạt tới lớp thuật thức thứ 4 của cậu có thể được rút ngắn hơn một nửa nhờ nó. Chuỗi dây chuyền này như thể được dặt riêng cho cậu vậy. Giáo sư Vince bắt đầu giải thích về nó.

“Tên của chuỗi dây chuyền này là Roaring Flames.”

“Roaring Flames…?”

“Phải. Garcia, tên ngốc đó, đã dùng thứ này khi chiến đấu với cậu.”

Quả nhiên, đó là nhờ sức mạnh của thứ này. Theo vô thức gật đầu. Điều này đã cho cậu biết tại sao Garcia, một ma pháp sư bậc 3, lại có thể dung ma pháp bậc 4, Blaze Shell. ‘Roaring Flames’đã cho phép cậu ta thực hiện điều này.

Tuy nhiên, mọi thứ không chỉ dừng lại ở đó.

“Giờ, hãy lấy nó đi.”

“—Ah?”

Giáo sư Vince đột nhiên ném Roaring Flames về phía

Theodore.

Một món tạo vật, đáng giá ít nhất 100 xu vàng, được trân quý cẩn thận bởi các ma pháp sư khác, lại bị ném đi như không. Theo theo phản xạ giơ tay lên và đỡ lấy nó.

Và trước khi Theo có thể phàn nàn được gì, Vince nói với cậu, “Trò sẽ không nhận được lời xin lỗi nào từ học viên. Tuy nhiên, vì trò đã bị tấn công bởi vật này, nên ta nghĩ chuỗi dây chuyền này, Roaring Flames, được tử tước Carter gửi đến như lời tạ lỗi.”

“Kể cả khi ngài nói vậy…”

Đưa cho cậu thứ đó thay cho lời tạ lỗi… không ai trong vương quốc Meltor sẽ làm vậy. Hoặc ít nhất thì, có vẻ tử tước Carter không dư giả đến mức này.

Theo biết và vẫn cảm thấy lo lắng, nhưng Vince thản nhiên giải thích những chuyện đã xảy ra.

“Thay ví đuổi học, Garcia sẽ bị đình chỉ một tháng. Ta đã quyết định việc đó mà không bàn bạc trước với cậu, nên nếu trò có ý kiến gì, cứ trả lại nó cho ta và cậu ta sẽ bị đuổi học.”

“…Em không có phàn nàn gì cả, thưa giáo sư!”

“Chà, ta cũng nghĩ vậy.”

Trong khi Theo vẫn cảm thấy sốc vì món quà bất ngờ này, Vince chỉ mỉm cười và cầm cốc cà phê lên.

Không quan trọng dù Garcia có nhận kiểu hình phạt nào, Theodore cũng sẽ không nhận được bất cứ lợi ích gì. Không, Garcia hẳn sẽ mang lòng oán hận cậu nếu cậu ta nhận phải hình phạt nặng nề. Vậy khi đó, sẽ tốt hơn nếu Theo chấp nhận Roaring Flames.

‘Được rồi, với thứ này, mình có thể trở thành ma pháp sư bậc 4 trước khi tốt nghiệp.’

Sự tĩnh lặng yên bình này diễn ra trong một khoảnh khắc. Tay Theo cảm thấy ngứa ngáy, muốn sử dụng Thẩm định ngay lập tức, trong khi Vince thì nhắm mắt lại và tận hưởng cốc cà phê. Thế nhưng, ngay sau đó, sự tĩnh lặng bị phá tan bởi giọng nói bất chợt từ Vince.

“Và bây giờ, sẽ là những câu hỏi của cá nhân ta.”

Việc này rốt cuộc cũng đến. Sự căng thẳng được xoa dịu lúc trước giờ lại căng như dây đàn, biểu cảm của Theo cũng trở nên sầu lặng.

Cậu chợt cảm thấy bất an, và rồi những giả thuyết về cuộc trò chuyện sắp tới bay vào đầu cậu. Không khí trong phòng lạnh đi chỉ sau 10 giây ngắn ngủi.

“Ta không nghi ngờ khả năng của trò. Không, phải nói là những người hiểu rõ trò ai cũng sẽ nghĩ như vậy. Chẳng phải ta đã nói với cậu nhiều lần rồi sao? Theodore Miller, nếu độ nhạy cảm của trò cao hơn một chút nữa, thì cậu đã có thể tốt nghiệp với tư cách là thủ khoa ba năm trước rồi.”

Theo mặt cứng đơ lại ngay cả trước những lời khen kia. Thay vào đó, nó ngày càng trở nên tệ hơn. Theodore sợ hãi những lời khen đó. Không một ai biết, nhưng giáo sư Vince đã đoán ra sức mạnh của cậu.

“Tuy nhiên, giới hạn chỉ có vậy. Không có cách nào để cải thiện tính nhạy cảm của một người, và ta chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối cho cậu.”

Nhưng—

Vince nhìn cậu với ánh mắt sắc bén.

“Kể từ kì nghỉ đông, cậu đã thay đổi. Mà không, từ 'thay đổi' không diễn tả hết được nó. Cậu trông giống như đã tái sinh vậy.”

Thật nhẹ nhõm khi ông không để lộ ra thái độ thù địch nào cả. Theo, kể cả khi đã hấp thụ tài năng và cả kinh nghiệm của Alfred, cũng không phải là đối thủ của Vince. Vince đã làm ma pháp sư chiến đấu trong vài thập kỉ với lớp thuật thức thứ 6 trong tầm với của ông. Một trăm trên một trăm lần, cậu cầm chắc cái chết khi đối đầu với ông.

Quá may mắn cho Theo, Vince chỉ đơn thuần hỏi han cậu và không hề có sát ý.

“Trò không muốn trả lời cũng chả sao đâu. Cậu là một người thật thà và cũng không có vấn đề gì với tính cách của cậu. Ta biết cậu sẽ không làm những việc xảo trá đê tiện đâu.”

“Giáo sư…”

“Nhưng với tư cách là giáo viên, ta tự hỏi rằng mình có thể giúp gì cho cậu.”

Ý của ông là ‘Ta muốn dạy bảo cậu’. Tại khoảnh khắc đó, Theodor Miller có một linh cảm.

‘Đây, là một sự lựa chọn.’

Cuộc sống của cậu sẽ thay đổi tuỳ vào điều cậu chọn. Cậu nên giấu nó, hay nên thành thật với Vince?

Nếu cậu chọn cách giấu nó, thì những ngày tháng hiện tại sẽ tiếp tục y như trước. Hàng ngày ăn những quyển sách tại thư viện và tốt nghiệp như một học sinh ưu tú. Không, liệu mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy sao?

Số sách cậu lấy được từ học viện có giới hạn. Trong hai tháng vừa qua, Gluttony đã ăn gần 100 quyển sách. Cậu bằng cách nào đó đã che giấu được nhờ cách thay đổi bố cục sắp xếp và di chuyển các kệ sách, nhưng nếu ai đó chú ý kỹ hơn, thì nó vẫn sẽ bị phát hiện như thường.

Mặc dù vậy, nếu cậu có được sự hợp tác của giáo sư Vince, việc mạo hiểm như vậy là không cần thiết.

‘Không, điều đó không quan trọng.’

Cuối cùng thì, đó chỉ là vấn đề phụ mà thôi. Cậu phải nhìn vào bản chất của vấn đề.

Ý nghĩa của việc này là gì?

Theo nhìn thẳng vào giáo sư Vince. Nghĩ lại, nó chỉ là một câu hỏi đơn giản…

…Cậu nên hay không nên tin tưởng Vince?

“Giáo sư.”

Sau một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn, Theo đã quyết định.

Truyện Chữ Hay