Thế Bất Khả Đáng

chương 176: đại cuộc đã định

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans+Edit: Pinoneverdie

- -----------

Hạ Diệu làm bộ nhìn không thấy, kéo bạn hữu quẹo sang hướng khác.

"Uả, cậu không phải nói muốn đi lên con phố trên kia sao?" Bằng hữu vô cùng ngạc nhiên

Hạ Diệu hạ giọng nói: "Trước tiên qua con đường bên này đã."

Kết quả, Hạ Diệu né nửa ngày vẫn là không né được, Viên Tung cùng phiên dịch viên trực tiếp đuổi theo.

"Cảnh sát Hạ, cảnh sát Hạ..."

Hạ Diệu làm bộ không nghe, vẫn còn nắm lấy tay cậu bạn cố ý nhắc nhở rằng cũng nên giả vờ không nghe không biết gì.

Phiên dịch viên kiên nhẫn mà đuổi tới bên cạnh Hạ Diệu, cản đường cậu ta.

"Cảnh sát Hạ, tôi gọi anh sao anh không màng tới?"

Hạ Diệu giả vờ nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, dùng tiếng Hàn phối hợp khoa trương biểu tình hỏi một câu.

"Anh đang nói cái gì?"

Phiên dịch viên bị ép dùng tiếng Hàn để trả lời, "Lẽ nào anh không phải là cảnh sát Hạ sao?"

Hạ Diệu nhún nhún vai, "Tôi nghĩ anh nhận lầm người"

"Ách..."

Người bạn bên cạnh Hạ Diệu cũng nói một câu, "Cậu ta là thành phần tri thức xã hội, đâu phải cảnh quan."

Có lẽ là do hiểu ý, Hạ Diệu cùng người bạn hữu một xướng một họa, phiên dịch viên nhìn lại một lần nữa thấy có vẻ không còn giống Hạ Diệu nữa. Vì vậy phiên dịch viên cụt hứng cho qua, đem tình huống lúc nãy kể lại cho Viên Tung.

"Người đó căn bản không phải là cảnh sát Hạ, hắn là người Hàn."

Viên Tung thu hai mắt lại, "Người Hàn?"

"Phải, nói tiếng Hàn."

Về việc Hạ Diệu biết nói tiếng Hàn, Viên Tung căn bản không biết, nếu như trước đây biết được, sẽ bắt cậu ta rên rỉ bằng tiếng Hàn lúc lên giường.

Phiên dịch viên còn nói: "Người bạn đi bên cạnh còn nói hắn căn bản không phải cảnh quan, mà là thành phần tri thức trong xã hội."

Viên Tung sắc mặt thay đổi, không nói chuyện.

"Sẽ không có ai đi phẩu thuật cho giống cảnh sát Hạ đấy chứ?"

"..."

Hạ Diệu bên này vừa thở dài một hơi, lại bắt đầu không khống chế được mà suy tính trong đầu: hóa ra Viên Tung vẫn luôn núp ở đây, anh ta đến Hàn Quốc làm gì? Hơn nữa còn đợi lâu như vậy, sẽ không phải là vì biết mình ở đây cho nên chạy tới chứ? Chớ có mà tự mình đa tình......

Sau đó Hạ Diệu đột nhiên nghĩ đến gương mặt bị phá hủy của Báo Đen lúc trước, trong nháy mắt hiểu cái gì.

Quả nhiên tự mình đa tình, thao!Vị bằng hữu thấy Hạ Diệu không ổn, nhịn không được hỏi thăm.

"Cậu làm sao vậy? Người lúc nãy là ai?"

Hạ Diệu phục hồi lại tinh thần, có lệ mà nói: "Chính là một oan gia, tôi rất không ưa hắn."

"Thì ra là thế."

Kết quả, hai người họ vừa muốn tiến vào một cửa tiệm, đã bị người ngay cửa cản lại.

Vẫn là người phiên dịch kia, trong tay cầm ra một bó hoa.

"Chào ngài, lão tổng của tôi vô cùng yêu thích ngài, muốn xin ngài phương thức để liên lạc."

Hạ Diệu tiếp tục giả vờ, "Xin lỗi, tôi không biết lão tổng của anh là ai."

"Anh ta tên là Viên Tung, là một người mở công ty, ở Trung Quốc tiếng tăm lừng lẫy."

"Cái gì kinh doanh công ty tôi đều không có hứng thú, tôi ghét người xa lạ đến gần tôi."

Nói xong tưởng rằng tên phiên dịch viên sẽ bỏ đi, nhưng ai ngờ hắn ta không buông tha, trực tiếp đem hoa ném vào trong ngực Hạ Diệu.

"Lão tổng của tôi muốn theo đuổi ngài."

Hạ Diệu giờ này khắc này đặc biệt muốn nói: cút cút cút xa đi! Anh không phải là có điền tiểu tam rồi sao? Không nhanh chóng cho người ta ngồi lên vị trí chánh thất đi, làm cái con cc gì mà cứ thông đồng người khác làm phiền tôi?

Nhưng Hạ Diệu vẫn còn chịu nhịn, trả lời một câu, "Xin lỗi, tôi đối với nam nhân không có hứng thú."

Phiên dịch viên vẫn như trước ngăn Hạ Diệu không cho cậu ta đi, trong miệng 'phản phản phục phục' đều là câu nói kia.

"Lão tổng của tôi muốn theo đuổi ngài, lão tổng của tôi muốn theo đuổi ngài..."

Hạ Diệu rốt cục thấy bực bội, cánh tay vung lên đem tên phiên dịch viên đấm văng ra ba bốn thước xa.

Ra tay lực mạnh như vậy, còn dám nói không phải là cảnh quan?

Sau đó phiên dịch viên cầm bó hoa tàn lên, khập khiễng đi tới chiếc xe của Viên Tung

"Viên Tổng, anh đã đoán đúng, thật đúng là cảnh sát Hạ."

"..."

Trước khi đi một ngày, Hạ Diệu đi bệnh viện tái kiểm tra.

Làm phẩu thuật cho Hạ Diệu là một bác sĩ họ Kim, là làm chung bệnh viện với bác sĩ Park, trình độ kĩ thuật của cả hai ngang tài ngang sức. Nhưng bởi vì phát triển sự nghiệp muộn và gương mặt xấu xí nên tới giờ hào quang danh vọng đều không bằng bác sĩ Park. Trước đây Báo Đen chính là do dự lựa chọn giữa hai vị bác sĩ này, kết quả sau khi thấy gương mặt không được đẹp của bác sĩ Kim, quả đoán nên chọn bác sĩ Park.

Hạ Diệu cũng buồn bực, bác sĩ Kim đã hành nghề này thì tại sao không tự biết mà đi chỉnh sửa cho bản thân.

Bác sĩ Kim kiểm tra khóe mắt cho Hạ Diệu, Hạ Diệu không tự chủ được nhìn chằm chằm vào gương mặt xấu xí của ông ta gần trong gang tấc.

Bác sĩ Kim thấy Hạ Diệu nhìn mình bằng ánh mắt lạ thường, hỏi: "Cậu nhìn chăm chăm như thế làm gì?"

Hạ Diệu lúng túng cười cười, vội vàng đưa ánh mắt dời đi."Không có gì."

Bác sĩ Kim là một người rất thấu hiểu lòng người, mặc dù biết Hạ Diệu trong lòng nghĩ cái gì, vẫn như trước không thèm bận tâm mà cười cười.

"Có lời gì muốn nói thì cứ nói, không cần lo lắng."

Hạ Diệu vẫn là không có nói rõ, chỉ là nói ám chỉ một chút.

"Ngài tôn trọng vẻ đẹp tự nhiên sao?"

Bác sĩ Kim cười ha hả rất lớn, "Tôi không cho phép người có trình độ thấp hơn tôi động dao kéo vào mặt tôi. Cho nên đến giờ vẫn chưa tìm được đôi tay quyền năng nào khiến tôi trở nên đẹp hơn"

Hạ Diệu hướng về bác sĩ Kim tán thưởng, bội phục sự tự tin này của ông ta.

"Bác sĩ, ngài hẳn là tiếp nhận không ít người nổi tiếng bênTrung Quốc nhỉ?"

Bác sĩ Kim khiêm tốn nói, "Chỉ là thỉnh thoảng, bác sĩ Park so với ta nhận nhiều ca hơn."

"Bác sĩ Park?" Hạ Diệu hiếu kỳ, "Chính là bệnh viện tư nhân quảng cáo rằng chỉnh hình giống hệt ngôi sao thần tượng đó sao?"

Bác sĩ Kim gật đầu, "Chính là hắn, hắn gần đây có một ca lớn, nhận được cả một khối tiền à."

"Người nổi tiếng nào vậy?" Hạ Diệu cũng không nhịn được mà nhiều chuyện.

Bác sĩ Kim nói: "Cái này chúng tôi cần phải bảo mật thông tin cá nhân của khách hàng."

Hạ Diệu gật đầu, không hỏi lại nữa.

Cách phòng kiểm tra của Hạ Diệu không xa, Báo Đen với gương mặt sưng tấy đang gào thét với bác sĩ Park.

"Cái này mà giống Kim Thành Vũ? Nhà ngươi biến Kim Thành Vũ thành cái bộ dạng này?"

Bác sĩ Park cẩn trọng mà nói: "Tôi đã sớm nói trước, mặt của cậu không đủ điều kiện để chỉnh, nếu như chỉnh thành Kim Thành Vũ, sẽ gặp phải nguy cơ. Nhưng cậu lúc đó tỏ thái độ: thà chấp nhận phiêu lưu cũng không muốn chịu ủy khuất."

Báo Đen nổi trận lôi đình, "Tôi mà biết phiêu lưu chấp nhận mạo hiểm để thành ra Hoàng Bột, tôi dù chết cũng sẽ không chỉnh!"

Bác sĩ Park giả bộ nghe không hiểu, "Ai là Hoàng Bột?"

" Bớt giả vờ đi!" Báo Đen trực tiếp kéo cổ áo của bác sĩ Park lại cả giận nói, "Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Cho dù là sai lầm, độ giống cũng không đến mức đó?"

Bác sĩ Park vẫn như trước, kiên trì thuyết pháp.

"Trước khi phẩu thuật chúng ta đã kí thỏa hiệp, khi xuất viện nếu có sai lầm gì, bác sĩ không không chịu bất cứ trách nhiệm gì. Nhưng bản thân tôi lương tâm không cho phép, quyết định cùng cậu chịu một phần, tiền giải phẫu tôi toàn bộ sẽ đem trả lại."

Báo Đen híp mắt nộ trừng bác sĩ Park, bởi vì giống Hoàng Bột đến %, khiến cho vẻ hung hăng của hắn mất đi, chỉ còn lại vẻ hài hài hoan hỷ.

"Tôi không cần lại tiền giải phẩu, tôi muốn ông chỉnh gương mặt tôi thêm một lần nữa."

Bác sĩ Park rất rõ ràng mà nói cho Báo Đen, "Gương mặt của cậu bây giờ không thích hợp để phẩu thuật nữa, nói cách khác, mặt của cậu vừa chỉnh xong, nếu như cứ tiếp tục động dao kéo, hỏng hốc sẽ còn nghiêm trọng hơn."

"..."

Báo Đen vừa muốn gây chuyện, đã bị lực lượng an ninh 'thỉnh' ra ngoài. Sau khi ra ngoài, vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi tới phòng của bác sĩ Kim.

Hạ Diệu đang muốn đẩy cửa đi ra ngoài, đột nhiên cánh cửa bị một cổ cường lực khác đạp văng, làm cậu ta lảo đảo.

Báo Đen đi vào cấp bách, cũng không cố nhìn xem người ngay cửa là ai, liền lôi phiên dịch viên đến thẳng chỗ bác sĩ Kim.

Hạ Diệu khó chịu mà nhìn về phía người tông cậu ta lúc nãy, ánh mắt bỗng dưng dừng lại.

Hoàng Bột?

Lẽ nào người mà bác sĩ Park tiếp nhận là Hoàng Bột.

Hạ Diệu lần đầu tiên cùng người nổi tiếng đứng gần như vậy, cho nên nhịn không được đứng ở cửa nhìn mấy lần.

Quả thực so với trước đó đẹp trai hơn nhiều, nhất là dáng người...Không đúng, phẩu thuật thẫm mỹ cũng không có cách nào cứu vớt dáng người cao lên như vậy! Vậy tại sao lại đột nhiên như "nấm từ đất mọc lên", cao hơn chừng cm.

Hạ Diệu lại nhìn kỹ một lần nữa, người này rõ ràng vóc dáng của Ngô Ngạn Tổ, nhưng gương mặt lại là của Hoàng Bột.

Báo Đen vừa mở miệng, chân tướng liền bị phanh phui.

"Cái tên cháu trai họ Park kia biến gương mặt của ta thành như vầy, ông xem có thể cứu vãn một chút không?"

Bác sĩ Kim nhìn liếc qua, liền thẳng thắn nói với Báo Đen.

"Không thể."

Hạ Diệu nhìn thấy cảnh này của Báo Đen quả thực nhịn cười không nổi, ra khỏi phòng bệnh đi ra hành lang vừa đi vừa cười, ra khỏi bệnh viện lại tiếp tục cười, đi tới bãi giữ xe, sà cơ thể vào trên mui xe cười tiếp, như người bị bệnh thần kinh như nhau.

Viên Tung đang đừng cách cậu ta tầm mười mấy thước.

Một mặt bởi vì Hạ Diệu sau khi chia tay còn có tâm tư đi phẩu thuật thẫm mỹ khiến hắn ta thấy uất ức, nhưng mặt khác nhìn thấy dáng vẻ tươi cười như mùa xuân của ta, thật là muốn chạy đến ôm thật chặt nếu không sẽ luyến tiếc cả đời.

Tựa như vừa bị một người dùng dao nhỏ đâm vào bụng, vừa nuốt lấy mỹ vị cay đắng, cứ như vậy mà đứng đó hưởng thụ cảm giác tự ngược đãi.

Hạ Diệu đột nhiên cảm giác được một tia mắt đang quan sát mình cách đó không xa, quay đầu lại phát hiện Viên Tung đang lén nhìn cậu ta, thù mới hận cũ hội tụ ngay con ngươi của Hạ Diệu, ánh mắt bất thiện.

Hạ Diệu trong nháy mắt thu hồi dáng tươi cười, mặt lạnh leo lên xe.

HẾT CHƯƠNG!

Truyện Chữ Hay