‘Mình cần tìm hiểu xem nó có được bán cho ai ngoài Thái hậu nữa không.’
Tôi đi theo Thái hậu rời khỏi sảnh để uống thuốc.
Khi đến gần Thái hậu vừa rời đi, ngài ấy hỏi tôi:
"Tại sao con lại theo ta?”
“Con muốn được ở với ngài. Hội trường đông người quá nên con hơi sợ.”
Chẳng ai lại ghét việc được một đứa trẻ dễ thương như vậy theo đuôi cả.
Thái hậu bật cười khi thấy tôi lẽo đẽo theo sau, trông như con gà con đang đuổi theo mẹ vậy.
Ngay lúc đó,
“Thưa ngài.”
Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi. Tôi ngạc nhiên quay lại.
‘Linh mục Adolf.’
Kẻ đã gây áp lực lên nhà Dubbled bằng Spinel và liên tục hành hạ tôi trong kiếp đầu tiên.
‘Tại sao ngươi không treo cổ tự vẫn khi biết mình là kẻ giả mạo? Ngươi không biết danh tiếng của nhà thờ đã bị tổn hại như thế nào sao?’
Thái hậu tỏ vẻ hài lòng, nhưng nhanh chóng liếc nhìn tôi và nói:
“Chuyện gì thế? Nhà Dubbled sẽ nổi điên nếu họ thấy ông ở đây đấy.”
“Tôi mang thêm thuốc cho ngài.”
“Tốt quá. Ta cũng dùng sắp hết rồi.”
Trong khi Thái hậu đang cười, Adolf đưa chiếc hộp cho người hầu gái.
Thái hậu đẩy nhẹ lưng tôi.
“Đây là đứa con của số phận. Con bé đã lớn lên rất nhiều phải không?”
Người nói rằng sẽ không gọi linh mục đến lâu đài vừa giới thiệu tôi với một linh mục.
Thái hậu chính là người như vậy, đổi phe ngay lập tức về phía người có thể đề xuất thứ gì đó có giá trị hơn.
Adolf có vẻ hoàn toàn không quan tâm đến tôi nhưng vẫn chào tôi để làm hài lòng Thái hậu.
“Rất vui được gặp tiểu thư. Tôi là Adolf đến từ nhà thờ trung tâm. Tiểu thư thực sự đã trưởng thành rất nhiều.”
"Xin chào."
Adolf liếc nhìn tôi như thể một thứ ký sinh trùng, mỉm cười rồi quay lại với nữ hoàng.
“Trông ngài đã khá hơn nhiều.”
“Tất cả là nhờ có phương thuốc mới, hiệu quả của nó thật tuyệt vời.”
“Tôi cố gắng làm nó riêng cho ngài vì thuốc gốc bán với số lượng có hạn.”
Tên này còn vô liêm sỉ ăn cắp phương thuốc của tôi.
Adolf ngày ấy và hiện tại luôn ăn trộm công sức của người khác.
Đã nhiều lần ông ta đánh cắp công thức thánh pháp mà tôi đã cố gắng hoàn thành và đưa lên Giáo hội.
“Cám ơn rất nhiều. Đỉnh của Hy vọng sản xuất quá ít, và họ còn bắt người bệnh phải tự thân lấy thuốc.”
“Ngài đừng quá lo lắng. Tôi sẽ chuẩn bị rất nhiều thuốc dự trữ.”
“Phân phối thuốc tốt là một công việc tuyệt vời, nhưng chẳng phải sau khi bắt đầu bán nó thì ông sẽ quá bận rộn để quan tâm đến một bà lão như ta hay sao?”
“Không đời nào. Tôi sẽ chỉ làm thuốc cho Thái hậu thôi.”
Nhờ cuộc trò chuyện ấy mà tôi đã có thể hiểu được tình hình.
Ở kiếp trước…
‘Chuyện gì thế?’
Mina sau khi nghiên cứu Luminous có nói:
‘À, mình thấy thuốc này có chứa steroid.’ [note59990]
Một loại thuốc có tác dụng phụ nghiêm trọng.
Đây có thể được coi là một liều thuốc tiên nếu được dùng đúng liều lượng, nhưng với các trường hợp lạm dụng, tệ nhất sẽ khiến người bệnh sẽ tử vong.
Không phải vô cớ mà tôi ra lệnh chỉ cho phép các bác sĩ bán Luminous khi bệnh nhân thực sự cần.
Đó là để bảo vệ bệnh nhân.
‘Nếu ông ta chỉ cung cấp cho Thái hậu thì những người khác sẽ an toàn.’
Mọi người đều chỉ được kê một lượng thuốc rất nhỏ, theo chỉ định của các bác sĩ ngay dưới quyền của tôi nên gần như không có gặp tác dụng phụ.
Tuy nhiên, nếu Adolf tiếp tục cung cấp nhiều thuốc như vậy, tính mạng Thái hậu sẽ gặp nguy hiểm.
Đồng nghĩa với việc ông ta sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm về chuyện đó.
Thái hậu cười nói với tôi.
“Ngài linh mục tốt bụng thật nhỉ?”
“Dạ đúng như vậy!”
Tôi trả lời với một nụ cười rạng rỡ trong khi nhìn vị linh mục.
***
Sau khi trở về từ bữa tiệc, tôi nhìn quanh rồi đi đến góc phòng thay đồ và chộp lấy thiết bị liên lạc.
Tôi kết nối thiết bị của mình với Seria và giải thích chuyện gì đã xảy ra ngày hôm nay.
“Sắp có một bệnh án liên quan đến Luminous. Tìm cách tạo niềm tin để khách hàng không dừng sử dụng thuốc ngay lập tức.”
‘Bởi vì sẽ rất nguy hiểm nếu bệnh nhân đột nhiên ngừng sử dụng thuốc.’
[Đã rõ, thưa ngài. Nhưng còn Thái hậu thì sao?]
“Đó đâu phải là việc của chúng ta?”
[Xin thứ lỗi?]
Tôi không phải là người tốt. Một Leblaine tốt bụng, người luôn lo lắng cho tính mạng của Nữ hoàng dù đã nhiều lần tự hủy hoại cuộc đời bản thân, không có tồn tại ở đây.
‘Tất cả những gì mình cần làm là chờ đợi.’
Nhờ có lòng tham của Adolf, tôi có thể an tâm đứng nhìn hắn tự đào hố chôn mình.
***
Một tuần sau.
Tôi bước ra khỏi phòng và đi dọc hành lang.
‘Mình phải khám phá dinh thự này!’
Do quá nhiều việc vừa diễn ra nên tôi không có thời gian để quan sát xung quanh kỹ càng.
Dù ngày nào hai người anh cũng đến chơi nhưng tôi giả vờ mệt và chui vào chăn đọc sách.
Khung cảnh của dinh thự và lâu đài rất khác nhau.
Lâu đài thì luôn nhộn với rất nhiều người hầu đi lại.
Tôi không biết tại sao, nhưng đó là quy tắc của giới quý tộc.
Họ cho rằng, người hầu giống như những công cụ nên phải đi lại xung quanh mà không lọt vào tầm mắt của chủ nhân.
Trong biệt thự của Vallua cũng vậy.
‘Nơi đây có hơi vắng vẻ nhỉ.’
Chẳng phải người sống ở đây sẽ cô đơn sao?
Những người hầu có nói:
“Ngài có thể đi bất cứ đâu ngoại trừ phòng của dì.”
Ngôi biệt thự rộng rãi đến mức tôi có thể chạy nhảy thoải mái.
Dạo quanh tầng hai, tôi thấy một căn phòng được trang trí với hoa văn hơi khác một chút.
‘Mình đang ở đâu đây?’
Tôi khẽ mở cửa và nhìn thấy một căn phòng nhỏ không có cửa sổ.
Tôi tưởng đó là nhà kho nhưng nơi đây có bàn ghế cao cấp, một chiếc tủ lớn và giường nhỏ.
‘Phòng của người hầu không?’
Nhưng liệu người hầu lại có được một căn phòng trong biệt thự sao?
Đây chắc chắn không phải phòng của Javelin.
Tôi ngồi vào ghế. Mở ngăn kéo nhỏ dưới bàn, tôi thấy có một xấp thư.
Có nên đọc nó không? Tôi suy nghĩ một lúc.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi đã sắp xếp được suy nghĩ của mình.
Họ nói đi đâu cũng được, có gì không nên đọc thì nên cất đi, phải không? Nhưng… [note59991]
[Xin lỗi tôi đi. Cậu thô lỗ quá đấy!]
[Tôi không biết tại sao việc thả một cô gái đang khóc lóc vì sợ hãi xuống đất lại là một hành động thô lỗ. Còn nếu việc phải chứng kiến những giọt nước mắt của cậu thì, đừng lo lắng, cậu không đủ đặc biệt để được lưu lại trong ký ức của tôi đâu.]
[Tôi không có khóc! Tôi chỉ đang tập cưỡi ngựa thôi! Thật thô lỗ khi túm lấy gáy một người con gái khi đang tập cưỡi ngựa.]
[Cậu dán cả người vào con ngựa như thể một con sóc bay và liên tục khóc. Đấy mà là cưỡi ngựa sao.]
Đó là nét chữ viết tay gọn gàng của người lớn.
Ghi chú cứ kéo dài vô tận.
[Tôi xin lỗi vì đã hét lên ngày hôm qua. Tôi chỉ định bỏ một ít thuốc vào phòng tắm theo yêu cầu của quản gia để phục hồi sức lực sau cơn mệt mỏi. Tôi chưa bao giờ nghỉ rằng cậu sẽ khỏa thân vào phòng tắm vào ban ngày.]
[Tôi sẽ để lại nó vì lời xin lỗi của tôi dường như không được truyền tải tốt đẹp trong bức thư trước. Tôi xin lỗi. Và tôi chưa bao giờ tung tin đồn về con rắn hổ mang của cậu.]
[Thêm một câu nữa về con rắn hổ mang, tôi sẽ đốt phòng của cậu.]
[Tôi xin lỗi nếu chuyện đó có phật ý cậu, nhưng tôi thực sự không làm vậy. Ánh mắt cậu đáng sợ lắm nên mong cậu đừng nhìn chằm chằm vào tôi nữa. Tôi thực sự không hề tung mấy cái tin đồn đó.]
[Tôi sẽ đốt phòng của cậu thật đấy.]
Tôi khúc khích cười và tiếp tục đọc.
[Vết thương ngày hôm qua chứ? Nếu chăm sóc thì nó trở nên tồi tệ hơn đấy.]
[Không phải chuyện của cậu. Đừng để mấy thứ vô dụng trước cửa phòng tôi.]
[Nó không phải thứ gì vô dụng, nó là thuốc. Nhắc mới nhớ, hôm nay tôi muốn một cái bánh pudding lạnh. Hãy nói với quản gia được chứ? Tôi nợ cậu, nhưng tôi xin lỗi vì đã nhờ bạn một việc như vậy.]
[Cậu nợ tôi đấy.]
[Cảm ơn vì cái bánh pudding.]
[Cậu có biết tôi sẽ hạnh phúc thế nào khi được ngâm chân trong nước mát dưới bóng cây vào mùa hè không?]
Lời thư của hai bên trở nên tôn trọng hơn, và tôi cảm nhận được tình yêu trong từng nét chữ của họ.
[Tại sao hôm qua bạn không ra ngoài?]
[Nếu cơ thể cậu có vấn đề gì thì cứ nói lên, đừng cố chịu đựng một mình.]
Có vẻ để lúc này, người kia đã bắt đầu viết trước.
Trái tim tôi đang đập ngày càng nhanh. Đây là thư tình sao?
[Tôi sẽ không kết hôn.]
Quả nhiên là vậy!
[Tại sao cậu lại kể cho tôi?]
[Vậy nên khi chúng ta gặp nhau, đừng có nhìn chằm chằm tôi như vậy nữa.]
[Đó là nhiễm trùng thôi!…Nhưng cậu thực sự không định kết hôn sao?]
[Đúng.]
Bức thư trở nên ngọt ngào hơn.
[Em bình tĩnh một chút.]
[Đó không phải là một lời xin lỗi phải không? Nếu anh biết em xấu hổ đến mức xuống chui xuống hố vì anh hôn em trước cửa nhà thì anh sẽ không bao giờ xin lỗi như vậy.]
Vậy là anh ta đã hôn cô ấy!
Tim tôi đập càng mạnh hơn và tôi ôm lấy đôi má đỏ bừng của mình.
[Hôm qua anh khỏe chứ?]
[Anh không có yếu đuối đến thế.]
[Ba tháng.]
Ba tháng gì?
'Anh ấy bị ốm sao?’
Không còn dòng nào nữa. Tôi chạm vào tờ giấy đầu tiên với vẻ mặt lo lắng.
Tôi chỉ liếc trộm thư của hai người họ một chút, nhưng giờ tôi lại lo lắng không biết bây giờ họ đã như nào rồi.
Tôi cố nhét những bức thư vào lại ngăn kéo.
Nhưng đống giấy lại đụng trúng thứ gì đó.
Khi tôi lấy nó ra, đó là một đôi nhẫn. Ở bên cạnh không có gì cả, nhưng ở giữa có một viên hồng ngọc.
Tôi nhìn quanh chiếc nhẫn có chu vi rộng và tìm thấy những dòng chữ ở bên trong.
“Ri…sette. Risette?!”