“Sam, quản gia, từng là người phân phối ma túy. Jane phụ trách bên giặt giũ là một kẻ trộm khét tiếng. Cô ấy thậm chí còn cướp của một nữ bá tước.”
Tôi ghi nhớ những lời của Laura trong đầu.
“Vậy còn Laura thì sao?”
“Tôi chưa có tiền án tiền sự!”
“Thế chị đang nghĩ gì vậy?”
“Dù tôi chưa có… nhưng đôi khi tôi lại có cảm giác muốn xé toạc họng ai đó, có lẽ khung cảnh ấy sẽ tuyệt lắm.”
Rồi Laura mỉm cười bẽn lẽn.
“Laura, chú ý lời nói trước mặt tiểu thư.”
Nghe lời quở trách của Lea, Laura "Ồ, phải rồi!" và lấy tay che miệng.
"Tôi xin lỗi! Tôi không có tiền án nhưng tôi sinh ra trong tù nên cách ăn nói của tôi có hơi thô lỗ.”
“Chị được sinh ra trong tù à?”
“Phải. Mẹ tôi là một người lãnh đạo giáo phái. Bà ấy bị bắt rồi mới biết mình có thai. Thế là tôi ra đời trong tù, sống với mẹ cho đến khi tôi lên ba, và năm tôi bốn tuổi thì bà bỏ tôi đi.”
Đó là lý do Laura không thể tìm được một công việc tử tế.
Người ta nói rằng dù đang tìm việc nhưng họ đã sớm bị bắt nên thường xuyên chuyển từ công việc này sang công việc khác.
“Tôi biết tất cả các nhân viên. Nhưng có lẽ tôi là người biết tin đồn về tầng lớp quý tộc nhanh nhất!”
Khi tôi thấy Laura nói với vẻ tự hào, mắt tôi lấp lánh.
“Vậy hãy cho tôi biết. Gần đây có tin đồn gì không?”
“Điều buồn cười nhất là câu chuyện về Ngài Constance. Anh ta ngoại tình với mẹ của vợ sắp cưới!
Ôi chúa ơi!
Mọi người đều có vẻ ngạc nhiên.
Cái quái gì thế?
Dù không phải là điều tôi thực sự tò mò, nhưng câu chuyện ấy đủ thú vị làm tôi quên mất mục đích ban đầu của mình.
"Không phải cái đó. Còn tin đồn thú vị nào nữa không?”
“Có lẽ là câu chuyện của Lãnh chúa Lane. Quý cô Roabang thực sự thích ngài ấy, một người đàn ông tuyệt vời. Và để được gặp người trong mộng, cô ấy đã hủy bữa tiệc trà của chính mình…”
“Gì nữa nhỉ? Bất chấp sự phản đối của các chư hầu và cha mẹ, Bá tước Mollywood đã kết hôn với một ca sĩ opera, một thường dân, và hóa ra người ấy lại là đàn ông. Điều đáng ngạc nhiên hơn là Bá tước chỉ biết được điều ấy sau đêm tân hôn.”
Một số người hầu bất ngờ: “Sao có thể như vậy được!” Laura nghiêm túc giải thích:
“Đêm tân hôn của bọn họ là ở một nhà hát tối tăm không có ánh sáng.”
Những người hầu cố gắng trật tự và thỉnh thoảng lại lặng lẽ thét lên.
Trong lúc đang nghe Laura kể chuyện, có thứ gì đó rung nhẹ trong túi tôi.
‘Là thiết bị liên lạc.’
Đây là một thiết bị ma thuật rất đắt tiền mà tôi mới mua.
Đến mức tôi nghĩ mình có thể đã khóc khi trả tiền cho nó.
Tôi còn mua cho cả Seria và chủ tịch.
Cả ba chúng tôi không sử dụng nó trừ khi nó thực sự quan trọng như thế này.
Khi tôi lén nhìn vào trong túi, đó là mật thư của Seria.
[Cá đã cắn câu.]
Nữ hoàng dường như đã mua Luminous.
Tôi vỗ nhẹ vào túi và quay lại nghe chuyện của Laura.
***
Adolf, một trong 21 linh mục phụ trách nhà thờ trung tâm, đã làm trái lệnh của Thái hậu.
“Thưa Thái hậu.”
"Ngồi xuống."
Bà vẫn chào đón anh với một nụ cười nhân hậu như mọi khi.
Adolf liền ngồi xuống theo lệnh.
‘Bà già chết tiệt này.’
Dù bề ngoài giống như một con cừu non hiền lành nhưng hắn biết người phụ nữ này tham lam đến mức nào.
Năm năm trước, Adolf vào tù để ban phước cho một tên tội phạm bị truy nã sắp bị hành quyết [note59461], quay trở lại nhà thở với khuôn mặt tái nhợt.
“Tôi biết vị trí bản gốc của Kinh Thánh.”
“Ngươi đang nói các quái gì vậy? Dù bọn ta đang tìm kiếm thật, nhưng ngay từ đàu thì đã chẳng có manh mối nào cả.”
“Thư viện bí mật của Thái hậu.”
"Không đời nào,…. Nếu Thái hậu tìm thấy nó, bà ấy sẽ giao nó cho bọn ta.”
Khi đến nơi tên tội phạm chỉ định, hắn thấy nơi đó được canh gác nghiêm ngặt bởi người của Thái hậu. Chắc chắn có một thư viện nằm ngoài tầm với của bọn họ.
Bỗng nhiên lời buộc tội vu vơ mà hẳn nghe được từ một tên tù nhân lại trở nên đáng tin cậy.
Để kiểm tra chắc chắn, ông có nhắc qua đến thư viện bí mật trong các cuộc trò chuyện của bọn họ, Thái hậu đã ngay lập tức di dời thư viện.
Sau này họ mới biết rằng các công nhân đã khai quật cao nguyên cũ theo lệnh của hoàng hậu bảy năm trước.
‘Bà giả vờ tin tưởng vào nhà thờ, nhưng lại giở trò ăn trộm Kinh Thánh sau lưng bọn ta?’
Hoàng hậu biết rõ nhất rằng nhà thờ đang tìm kiếm những quyển Kinh thánh gốc.
Hắn phải sở hữu được thứ đó.
Với bản gốc của Kinh thánh trong tay, hẳn ta có thể được bổ nhiệm tới Vatican chứ không chỉ dừng lại ở nhà thờ trung tâm này.
Vì vậy, Adolf đã giữ bí mật chuyện đó với nhà thờ và cố gắng làm thân với Hoàng hậu trong 5 năm qua.
Hoàng hậu nâng chén trà với vẻ mặt thản nhiên.
“Đứa con của số phận sẽ tham gia bữa tiệc năm nay. Ta tò mò không biết con bé đã trưởng thành như thế nào ở Dubbled.”
Adolf trả lời: “Đúng vậy…” với vẻ mặt ủ rũ.
Vào ngày 29 tháng 2, ngày lời tiên tri xuất hiện, một bé gái mồ côi được sinh ra với thần lực vượt trội và trở thành đứa con của số mệnh nhưng hắn không để ý đến cô bé lắm.
Thần lực được được đo trong người con bé quá bình thường để có thể gánh vác vận mệnh cứu rỗi thế giới.
Ngay cả khi thần lực của cô bé đã tăng, nhiều người trong nhà thờ vẫn nghĩ cô là thánh nữ giả mạo.
“Hôm nay bệnh tình của ngài có ổn không?”
“Đã tốt hơn nhiều rồi. Mùa đông tuy có hơi khó khăn nhưng khi mùa xuân đến thì ta không còn bị hành hạ bởi căn bệnh đó nữa.”
“Tôi đã chuyển nước thánh đến ngài. Nó sẽ khiến ngài cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.”
“Ồ, cảm ơn ngài.”
Nhìn thấy nụ cười của Thái hậu, Adolf trầm giọng.
“Nhân tiện, thưa bệ hạ. Thư viện hôm nọ ngài muốn cho tôi xem…”
“Để mà nghĩ lại thì, ta thấy khá hổ thẹn khi phải cho ngài xem thư viện đó. Ta không có cuốn sách cổ đặc biệt nào cả.”
Đôi mắt của Adolf cứng lại.
‘Bà già này!’
Khi tình trạng căn bệnh của bà chuyển xấu, Thái hậu đã hành động như thể sẽ làm bất cứ điều gì để được chữa trị và nên hắn vẫn tiếp tục giữ im lặng về chuyện này.
Adolf vừa nói vừa cười ngượng nghịu.
“Nếu tôi có thêm kiến thức từ thư viện của ngài, tôi có thể sẽ tìm thấy thứ gì đó có ích với căn bệnh.”
“À phải rồi. Lần tới ngài không cần phải đến chữa bệnh cho ta nữa.”
"….xin thứ lỗi?"
“Ta đã tìm được một loại thuốc tốt.”
"Thuốc?"
“Người ta gọi đó là Liều thuốc trẻ hoá.”
Hoàng hậu đặt bình thuốc xuống bàn và nói:
“Dù có thể nó chỉ là một thủ thuật tinh vi nào đó, nhưng nó có tác dụng. Nó cải thiện tình hình căn bệnh của ta rất nhiều, hơn bất kỳ loại thuốc nào khác.”
Khuôn mặt của vị linh mục trở nên biến dạng.
Chính loại thuốc ấy đã làm giảm số lượng quý tộc đến nhà thờ để được chữa bệnh, khiến cho lượng quyên góp của nhà thờ ngày càng giảm nên.
‘Lại là việc làm do Đỉnh của Hy Vọng sao?’
Năm năm trước, khi hắn cố gắng gây áp lực với nhà Dubbled, tổ chức ấy đột nhiên xuất hiện đã hủy hoại toàn bộ kế hoạch.
Không những vậy, chúng còn mạnh tay giảm giá thị trường của Spinel, khiến mỏ Spinel thuộc sở hữu của nhà thờ gần như chẳng còn giá trị gì.
Cuối cùng họ buộc phải bán mỏ Spinel giờ đã vô dụng, sau đó, Đỉnh của Hy Vọng nắm trong tay toàn bộ thị trường Spinel.
Adolf siết chặt nắm đấm.
***
Trước bữa tiệc, tôi cùng hai người anh đến khu mua sắm để mua một chiếc váy.
ĐÍhc đến của bọn tôi là con phố sầm uất nhất Đế quốc, một nơi vô cùng đông đúc dù là ngày trong tuần.
“Chúng ta có nhất thiết phải vừa nắm tay nhau vừa đi không?”
Isaac nắm chặt tay tôi và nói:
“Có, nhóc sẽ bị đám đông cuốn đi mất.”
Henry cũng nắm tay còn lại của tôi.
‘Vì nơi đây gần nhà thờ nên chắc mình cũng không nên buông tay hai người họ.’
Tôi hạ quyết tâm rồi mạnh dạn bước đi. May mắn thay, cửa hàng rất gần nên dù con phố chật cứng người, bọn tôi vẫn có thể đến đó mà không gặp trở ngại gì.
Bước vào cửa hàng, một người đàn ông tóc dài hình như là nhân viên bán hàng tới tiếp đón cùng chủ tiệm.
“Tên tôi là Melvin. Chào mừng mọi người đến với Tủ quần áo của Melvin.”
Người đàn ông với khuôn mặt sáng bóng bởi dầu, xoa xoa tay nói.
‘Melvin?’
Ông là một nhà thiết kế thiên tài chuyên cung cấp quần áo cho phái nữ trong giới quý tộc.
Chiếc váy của của hiệu này đắt đến mức ngoài quý tộc cấp cao ra thì có lẽ chẳng có ai mua nổi cả.
Vì vậy, vợ của hầu hết các gia đình quý tộc đều sử dụng váy của Melvin trong nhiều năm.
“Hôm nay các con của công tước rất rực rỡ.”
Theo lời của Melvin, Henry và Isaac ngồi trên ghế sofa.
“Cuối cùng tôi cũng đã có một thiết kế phù hợp với giới quý tộc. Áo sẽ được thêu bằng chỉ bạc trên nền vải trắng tinh, đi cùng với một bộ vest hai cúc…”
“Đừng bận tâm đến ta, chăm sóc em gái ta ấy.”
Đến lúc đó Melvin mới quay qua tôi.
“Cô bé là…”
“Tiểu thư nhà Dubbled”
Isaac cau mày nói, Melvin giật mình rồi gật đầu: “Ồ, vâng.”
“Cửa hàng của tôi cũng có rất nhiều bộ đồ xinh xắn được các tiểu thư ưa chuộng. Aliyana!”
Theo lời gọi, nữ nhân viên mặc váy xanh tiến lại gần.
“Tiểu thư Dubbled, ngườii hãy xem thiết kế bên tôi.”
Cô ấy mỉm cười bước tới và dẫn tôi đến chỗ treo đồ.
Trong khi đó, Melvin bám lấy Henry và Isaac và bắt đầu nói chuyện.
“Tôi nghe nói hai người đã vô cùng dũng cảm trong trận chiến đầu tiên của mình. Melvin này đã rất xúc động khi biết tin…!”
Có lẽ ông ấy chẳng quan tâm đến tôi, người không phải con gái của Công tước.
Ngay từ đầu, thông tin trong lãnh địa Dubbled cũng chẳng có được lan truyền nên ông ta không biết rằng tôi thực sự được yêu thương như con gái ruột.
“Chiếc váy này thì sao? Phần ren trên ngực được ngài Melvin thiết kế bằng cả trái tim và tâm hồn.”
Nơi đây có nhiều bộ váy khác nhau nhưng tôi không thực sự thích chúng.
Khi thấy biểu cảm khá thờ ơ của tôi, người nhân viên nói rằng cô ấy sẽ mang đến một thiết kế chưa hoàn thiện.
Mắt tôi mở to khi nhìn thấy chiếc váy cô ấy mang ra.
‘Ồ, đó là thứ mà mình đã muốn ở kiếp thứ hai.’
Viền ren phủ đầy tay áo.
‘Đó là thiết kế phổ biến nhất thời này.’
Chiếc váy treo trong khung cửa kính tại Tủ quần áo Melvin, chiếc váy dành cho nàng công chúa trong truyện cổ tích.
Liệu mình có trông giống một nàng công chúa nếu mặc nó không? Tôi nhớ mình lúc đó đã nghĩ vậy.
Tôi thực sự thích thiết kế này. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị mặc chiếc váy.
“Chính nó!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Một cô bé bằng tuổi tôi với mái tóc đen mượt và đôi mắt màu hổ phách.
“Cái đó, con muốn cái đó.”
Tôi chớp mắt trước lời nói của cô gái.