Lầu 4 bệnh viện.
Khuôn mặt của Emma có hơi lạ khi cô ấy đi theo sau Kevin. Khi họ bước đi, cô bất chợt chú ý đến đôi vai của Kevin thỉnh thoảng run lên.
"Kevin, về Jin..."
Ngay khi Emma chuẩn bị đề cập đến vấn đề liên quan đến sự thay đổi thái độ đột ngột của Jin, cô ấy đột nhiên bị ngắt lời bởi một tràng cười nhỏ.
"Ha ha ha..."
Kevin dù đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng cũng không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Nước tẩy trang chính là thứ giúp đẩy xa phụ nhất.
Nghĩ lại chuyện xảy ra trên sân thượng, Kevin không khỏi bật cười thành tiếng. Mặc dù câu đùa đó thậm chí còn không buồn cười lắm, mà thứ buồn cười là cái cách cậu ta nói ấy.
Vẻ mặt cậu nghiêm trọng dữ thần...
"Ah...lạy hồn, hahahaa."
"Ờ..."
Nhìn Kevin khùng điên kia, Emma không biết phải nói gì.
Cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình. Trong quá khứ, Kevin luôn rất điềm tĩnh và chín chắn. Cảm giác như không gì có thể lay chuyển được cậu ta vậy. Nhưng chuyện quái gì đã xảy ra với cậu ta hôm nay vậy?
Áp lực quá lớn đã đè bẹp cậu ta rồi ư?
Kevin để ý thấy khuôn mặt của Emma và cố nén cười và ngay lập tức vẫy tay như để xin lỗi.
"Nói tiếp đi, tôi ổn rồi."
"Mình đang nói về Jin..."
"pfttt.."
Ngay khi Emma định tiếp tục nói tiếp, cô ấy lại bị một tiếng cười khúc khích lớn cắt ngang.
Lần này, cô càng thêm bực mình. Lườm Kevin, giọng cô tăng lên vài nốt.
"Hừm, muốn cười thì cứ cười tiếp đi, không muốn nghe thì thôi."
"Hahaha…….Tôi thực sự xin lỗi nhưng...hahah, này Emma, cậu nghĩ gì về nước tẩy trang?"
Ôm lấy bụng, mặt Kevin đỏ bừng lên.
Cạn lời trước câu hỏi ngẫu nhiên của Kevin, Emma lắc đầu và trả lời.
"Ai biết, tôi có trang điểm bao giờ đâu mà biết."
"..."
Ngay khi Kevin nghe câu trả lời của Emma, nụ cười của cậu đông cứng lại. Sau một lúc im lặng, Kevin bình tĩnh trở lại.
"...Aiz, vậy sao mà đúng câu đùa được."
"Câu đùa gì?"
"Thôi bỏ đi, nãy cậu vừa nói gì ấy?"
Như thể không có chuyện gì xảy ra, Kevin gật đầu với Emma và thúc giục cô ấy tiếp tục những gì cô ấy vừa nói.
"Haiz, thôi mệt ghê á...Dù sao thì mình cũng đang định nói về--"
Lắc đầu và thở dài trước sự thay đổi thái độ đột ngột của Kevin, Emma tiếp tục nói tiếp, nhưng rồi nhanh chóng dừng lại giữa chừng.
"...Ah!"
"Emma?"
Nhận thấy điều gì đó kỳ lạ, Kevin liếc nhìn cô.
Nhìn chằm chằm vào khoảng không, đôi mắt của Emma lấp lánh lên. Khuôn mặt cô ấy nhanh chóng đỏ bừng trong phấn khích.
"Có chuyện gì vậy?"
Bối rối, nhìn theo hướng nhìn của Emma, đôi mắt của Kevin nhanh chóng dừng lại ở ba người đang đi về phía họ.
Ngay lập tức, Kevin nhận ra một trong ba người. Donna Longbern, giáo viên lớp của cậu ta.
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ DARKIE DỊCH]
Bước đi với đầu cúi gằm xuống đất, cô ấy trông có vẻ khá mệt mỏi. Tóc cô ấy rối bù và vẻ mặt của cô ấy bất lực hoàn toàn. Trông như cô ấy vừa trở về sau một trận chiến cực kỳ tàn khốc vậy.
Nhìn vẻ mặt của cô, mặc dù Kevin không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu không khỏi cảm thấy thương hại cô ấy...
Bên cạnh cô là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ với cái đầu nhẵn bóng và cặp kính râm đang lạnh lùng nhìn xung quanh. Ông ấy như toát lên một thần thái của một bậc vương giả vậy, như thể ông ta là một con sư tử khổng lồ đang cai trị một vùng lãnh thổ rộng lớn.
Mặc dù phần lớn, khuôn mặt ông ta khá lãnh cảm, nhưng thỉnh thoảng, Kevin vẫn có thể nhận thấy ông ấy chặc lưỡi.
Đi trước họ là một cô gái trẻ với mái tóc màu cam đậm đang vui vẻ tíu tít ở sảnh của bệnh viện.
Qua ngoại hình, cô ấy trông trẻ hơn Emma vài tuổi. Làn da của cô ấy mịn màng và trắng tuốt, và cô ấy trông giống như một cô gái 14 tuổi vậy. (Darkie: Loli confirmed)
"Ah!"
Nhận thấy điều gì đó, đôi mắt của cô gái trẻ hào hứng nhìn về phía Kevin và Emma.
"Hửm?"
Chỉ về hướng của họ, cô gái trẻ hối thúc Donna và ông kia đi nhanh lên.
"Cô ấy là ai thế?"
Nhận thấy có gì đó không ổn, Kevin nghiêng đầu bối rối quay sang Emma. Tuy nhiên, Emma thì hoàn toàn phớt lờ cậu ấy.
Sau một vài giây, Emma chạy về phía cô gái trẻ khi cô ấy hét vào mặt cô ấy.
"Chị Monica!"
"Emma!"
Thấy Emma đi tới, đưa tay về phía trước, họ nhanh chóng ôm nhau và cười đùa vui vẻ.
"Em lớn nhanh dữ thần luôn ha!"
Nhìn Emma từ đầu đến chân, mặt Monica hiện lên một tia ghen tị.
"Hehe, bây giờ em cao hơn cả chị rồi đó."
"Dám nói thế với chị của mình luôn hở..."
"Hehehe, chị biết đang em ghẹo chị mà."
Mỉm cười xấu xa, Emma cố gắng xoa đầu Monica.
-Cạch!
"Cái con bé này!"
Gạt tay Emma ra, mắt Monica đổ dồn vào Kevin. Mỉm cười cô ấy nói.
"Còn cậu chắc phải là Kevin nhỉ?"
Bối rối, Kevin xác nhận trước khi hỏi lại.
"Vâng, còn cô là?"
Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh như đông cứng lại.
Cả Emma, Donna và cái gã cơ bắp kia, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Kevin trong kinh ngạc tột độ. Làm sao cậu ta không biết danh tính của cô gái trước mặt mình được cơ chứ?
Đặc biệt là khi cô ấy là một trong những Anh hùng nhân loại nổi tiếng nhất trên trái đất vào lúc này. Cậu ta sống ở hang động hay vách núi nào mà lại không thể nhận ra cô ấy cơ chứ?
Sửng sốt một giây, Monica nhanh nhóng mỉm cười.
"Wow, đây là lần đầu tiên có một người thực sự không biết tôi là ai luôn...Quả là một cậu nhóc thú vị."
Bối rối, Kevin nhìn về phía Emma. Còn Emma thì chỉ biết vùi tay vào mặt và rủa thầm.
"Anh hùng hạng 27, The Sunset Witch, Monica Jeffrey."
"À..."
...
Bên trong một căn phòng riêng của bệnh viện, ngồi trước mặt Monica, Kevin hỏi.
"Vậy, cô gọi tôi tới đây làm gì?"
Bình tĩnh uống một tách trà, Monica thoáng liếc nhìn Kevin và khẽ lẩm bẩm một mình.
"Đẹp trai đấy."
[ĐỌC TRUYỆN TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ DARKIE DỊCH]
"Hử xin lỗi gì cơ?"
Che miệng và nhận ra sai lầm của mình, Monica rời mắt khỏi Kevin.
"Oops...àaaa...keummm ý tôi là ở đây nóng quá haaa."
Ho khan một tiếng để che xấu hổ, Monica lấy thứ gì đó từ trong túi ra và đưa cho Kevin.
Liếc nhìn thứ trong tay Monica, Kevin nhìn một tấm thiệp đen có những hoa văn bạc trang trí khá tinh xảo. Cầm lấy tấm danh thiếp, Kevin nhìn vào dòng chữ in trên tấm danh thiếp.
[Hiệp Hội Liên Minh, Thành viên điều hành cấp cao, Monica Jeffrey]
Thấy Kevin nhận thẻ, Monica cười nói.
"Nói ngắn gọn, chúng tôi muốn tuyển dụng cậu vào hiệp hội liên minh."
"À...hèm"
Quan sát từ phía sau, Donna ho vài lần. Dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của Donna, Monica lè lưỡi tinh nghịch.
"Được rồi... để tôi nói lại, cậu có muốn gia nhập hiệp hội liên minh sau khi tốt nghiệp học viện Lock không?"
"À, hóa ra là thế này..."
Xoay xoay tấm danh thiếp trên tay trong vài giây, Kevin nhanh chóng trả lại.
"Hả? Kevin? Tôi nghĩ cậu hơi hiểu nhầm chuyện gì thì phải. Tôi, anh hùng xếp hạng 27 trên bảng xếp hạng anh hùng, Monica Jeffrey đang đích thân chiêu mộ cậu đấy."
"Tôi rất biết ơn vì sự quan tâm của mọi người, nhưng tôi xin lỗi, tôi không có ý định gia nhập hiệp hội liên minh"
Nói xong, Kevin đứng dậy và đi về phía cửa.
"Này cậu kia, cậu làm gì-"
Ngay lúc George định ngăn cản Kevin, Monica mỉm cười giơ tay ngăn cản George,.
"Tôi càng lúc càng thích cậu nhóc này rồi đấy..."
...
-Reng! - Reng! - Reng!
Ngồi trên chiếc ghế ở sảnh bệnh viện, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại và nhanh chóng vuốt sang phải để trả lời cuộc gọi.
[Sếp?]
"Yo, Smallsnake"
[...Tôi đã nghe về chuyện xảy ra ở Hollberg]
À đúng rồi, tôi đã tiết lộ cho Smallsnake biết tôi là ai. Cậu ta hẳn đã nắm được thông tin về chuyện đã xảy ra ở Hollberg.
"À, như cậu thấy đấy, tôi vẫn ổn cả."
[Tuyệt vời...Tôi đã xem tin nhắn của cậu, cậu cần tôi làm gì?]
Suy nghĩ một chút, tôi chợt nhớ ra mình đã nhắn tin cho Smallsnake mấy ngày trước, trước khi sự việc kia xảy ra.
"À, tôi cần cậu làm một số công việc."
[Đừng bảo tôi cậu sẽ đầu tư cổ phiếu khác đấy nhé?]
"Không, để lúc khác đi. Lần này, tôi cần cậu thu thập thông tin."
[Thông tin ư?]
"Chuẩn rồi."
Ngừng lại một giây, Smallsnake trả lời
[...Được rồi, miễn là trong tầm khả năng của tôi thì tôi có thể làm được]
Nghe cậu ta nói, tôi chợt nhếch mép.
Làm ơn đi, với khả năng của cậu, ngay cả việc tìm kiếm thông tin mật của các bang hội hàng đầu cũng chẳng gây khó dễ cho cậu nữa là.
Nhưng tốt thôi, cậu ta không cần biết rằng tôi biết tỏng khả năng thực sự của cậu ấy.
"Tôi muốn cậu cho tôi biết tất cả thông tin về một bang hội tên là Galxicus."
[ĐỌC TRUYỆN TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ DARKIE DỊCH]
[Galxicus á?]
"Ừ... cậu làm được mà đúng không?"
[...Ừ thì được, nhưng tại sao cậu lại đặc biệt quan tâm đến bang hội đó? Mà đó không phải là hội của cha mẹ cậu sao?]
"Ồ? Vậy là cậu đào bới quá khứ đời tư của tôi đấy à?"
[Ừ]
Nghe câu trả lời cụt lủn của cậu ta, tôi chợt ngạc nhiên trong một giây và phá lên cười.
"Hahaha, cậu quan tâm tôi nhiều đến vậy luôn hả?"
[Cẩn tắc vô ưu...]
Lắc đầu, tôi bắt chéo chân và nói.
"Vậy à? Cậu nghĩ cậu—"
Tuy nhiên, nói được nửa câu, tôi dừng lại.
[Sếp?]
Tôi cần phải tạm dừng một lúc, bởi vì...
"Tên cậu là gì?"
Đứng trước mặt tôi, một cô gái trẻ với mái tóc màu cam sẫm mỉm cười nhìn tôi.
"Xin lỗi nhé, Smallsnake tôi có thể phải gọi cho cậu sau."
[Có chuyện g—]
-Tách!
Cúp điện thoại, tôi hoàn toàn cạn lời. Cô ta đang làm quái gì ở đây thế?
Tại sao Monica lại đứng trước mặt tôi vậy này? Hơn nữa, nếu tôi nhớ không nhầm thì chẳng phải cô ấy ở đây để tuyển dụng Kevin và những người khác sao?
Mỉm cười, Monica chống tay lên cằm và săm soi cơ thể tôi từ trên xuống dưới. Sau một lúc, cô ấy gật đầu và nói.
"Tôi có thể cảm nhận được cậu đang sử dụng một bộ kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ ... Chắc hẳn cậu cũng có thứ hạng khá cao trong trường nhỉ? Cậu xếp hạng thứ bao nhiêu? Cậu chuyên về kiểu tấn công gì?"
Hàng loạt câu hỏi dồn dập khiến tôi không thốt nên lời.
Mẹ kiếp cái thứ sức mạnh đặc biệt của cô ấy.
Lý do tại sao người ta gọi Monica là The Sunset Witch (Phù thuỷ hoàng hôn) không chỉ vì màu tóc của cô ấy, mà còn vì cô ấy có tương thích cực kỳ cao với các psyons lửa.
Cô ấy đi đến đâu, thì ngọn lửa hung tàn sẽ thiêu rụi và tàn phá tất cả mọi thứ mà cô ấy muốn.
Kỹ năng cực kỳ đáng sợ, nhưng nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ, thì Monica còn có một kỹ năng giúp cô phát hiện ra bộ kỹ năng mà đối phương sử dụng.
Tôi đã quên béng hoàn toàn vụ này.
Bỏ mẹ rồi...
"Mica!"
Xuất hiện từ phía sau Monica, Donna tức giận lao về phía cô. Ngay khi cô ấy sắp đến chỗ Monica, mắt cô ấy dừng lại ở tôi và bước chân cô ấy dừng lại trong tích tắc.
Quay về phía Donna, Monica chỉ vào tôi và nói.
"Ah, Donna! Cô đến đúng lúc đấy, tôi muốn biết thêm về cậu học sinh này này~"
"Đi thôi."
Donna đặt tay lên miệng Monica, lôi cô ra khỏi bệnh viện một cách thô bạo.
"Nhưng tôi-mhmmh"
"Đừng quấy rối học sinh của tôi nữa và đi lẹ đi."
"K-oo-mhhhm"
Trong khi tôi ngồi lặng người nhìn cảnh tượng trước mắt, thì Monica cố gắng hết sức để thoát khỏi vòng tay của Donna.
Cuối cùng, cô chịu thua và nhanh chóng bị kéo ra khỏi bệnh viện.
[ĐỌC TRUYỆN TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ DARKIE DỊCH]
May mắn thay, qua cách cô ấy chịu để Donna lôi mình đi, chắc cô ấy chỉ hơi quan tâm chút chút đến tôi thôi.
Lau mồ hôi trên trán, tôi bất chợt nghĩ.
‘Hên vãi, mình vừa tránh được một viên đạn tử thần rồi.’
#Darkie
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/the-authors-pov-goc-nhin-cua-tac-gia/chuong-73-yeu-kem-4