"Tên thảm hại..."
Nhìn lại đôi mắt vô cảm đó, miệng Jin há ra rồi ngậm lại vài lần.
...Mặc dù cậu ấy đã cố gắng, nhưng không có từ nào phát ra từ miệng cậu ta.
-Thình thịch!
Quỳ trên mặt đất, Jin cúi đầu nhìn chằm chằm vào bộ quần áo đẫm máu của mình.
Những lời đó đâm thẳng vào tim Jin.
Dù muốn bác bỏ thế nào đi chăng nữa... cậu không thể làm được.
Đến một đám sát thủ vô danh tiểu tốt đánh còn không lại, vậy mà còn mơ tưởng người ta dựng tượng tôn thờ mình á?
'Thật thảm hại'.
...Không có từ nào phù hợp hơn để miêu tả cảm giác của Jin lúc này.
Nhìn chằm chằm vào bóng dáng thất thần của Jin, Ren nói.
"Tất cả niềm tự hào của ngươi chỉ đến mức này thôi hả?"
"..."
Nhìn chằm chằm xuống đất, những lời của Ren truyền từ tai này sang tai kia... thế giới xung quanh Jin trở nên đen trắng, và mọi âm thanh xung quanh cậu trở nên mờ nhạt.
Nhìn thấy trạng thái của Jin, đi bên cạnh, Ren nhìn xuống.
"Vậy đây mới chính là Jin Horton thật à?"
Một thằng nhóc ác tự ti với cái tôi quá cao.
Đó mới chính là Jin Horton...
Chỉ trong thời khắc đen tối nhất, con người thật của cậu mới bộc lộ rõ.
Mọi người xung quanh coi cậu như một thiên tài và một thần đồng sống.
Họ liên tục ca ngợi tài năng và nỗ lực của cậu ấy... nhưng cuối cùng, tất cả họ làm được chỉ là phát triển cái tôi quá lớn của cậu ta.
Giống như một tòa lâu đài được làm từ những lá bài, chỉ cần một cú đẩy nhẹ, và mọi thứ sẽ sụp đổ.
-Rầm!
Nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thảm hại của Jin thêm vài giây, Ren giơ chân và đá vào bụng cậu. (Darkie: yo yo, friendly fire bro)
"khặc..."
Cảm thấy có một lực mạnh tác động vào bụng, Jin cuộn tròn trên mặt đất và ôm bụng.
"Không ngờ lòng tự tôn của ngươi lại chỉ có như vậy... chỉ cần một chút thất bại, và đây là kết quả ư?...Quá thảm hại."
Bước về phía Jin, Ren túm lấy tóc cậu và kéo mặt cậu về phía mình.
"Ngươi làm ta quá thất vọng."
-Bốp!
Tát vào mặt Jin một cái, Ren thả tóc cậu ra và ném cậu sang một bên như thể cậu là một thứ phế vật rác rưởi.
"Thật ra thì ta cũng không quan tâm nếu ngươi chết, nhưng..."
Nhìn bóng dáng thảm hại của Jin thêm vài giây, Ren quay người và đi về phía lối ra của căn phòng.
Khi rời đi, bằng một giọng thi thầm đầy uy nghi vang lên khi cậu ta lầm bầm.
"...Ta không muốn bỏ đi một quân cờ quan trọng như vậy."
Nhìn bóng dáng Ren rời đi, Jin dựa lưng vào tường và ngước lên yếu ớt nói
"N-Ngươi là cái gã tên là R-Ren Dover phải không?"
"..."
Như thể không nghe thấy giọng nói của Jin, Ren tiếp tục đi về phía lối ra của căn phòng.
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]
Coi sự im lặng của Ren như sự xác nhận, cậu ta mỉm cười cay đắng, Jin nhìn xuống và khẽ lầm bầm.
"Là ngươi, đúng không?"
Ha ha.
Ai có thể ngờ rằng một người khác mạnh hơn cậu lại tiếp tục xuất hiện ...
Mặc dù cậu không biết toàn bộ sức mạnh của gã này, nhưng cậu biết rằng gã đã giết hai người mặc đồ đen đó chỉ trong tích tắc.
Nó nhanh đến mức ngay cả Jin, một người chuyên về tốc độ, cũng không kịp nhìn thấy gì...
Nếu ngay cả cậu cũng không thể nhìn thấy gì, không phải điều đó có nghĩa là gã này mạnh hơn mình sao?
Nhìn lên trần phòng, Jin lấy tay che mắt.
"Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi? Tôi đã làm gì để xứng đáng chịu chuyện này cơ chứ?"
...Lại một lần nữa, lòng kiêu hãnh của cậu lại vỡ nát thêm một lần nữa.
Ngay khi cậu ấy nghĩ rằng mình đã gần đạt được mục tiêu của mình hơn, thì một chướng ngại vật khổng lồ khác lại xuất hiện để phá hỏng kế hoạch của cậu ấy.
-Bang!
Đấm mạnh xuống đất, Jin hét lên.
"Nói cho ta biết tại sao!! Tại sao chuyện này lại xảy ra với ta chứ hả??"
Nghe thấy tiếng hét cuồng loạn của Jin, bước chân của Ren khựng lại. Nhìn lại cậu ta, Ren nói.
"Tại sao điều này không nên xảy ra với ngươi?"
Nhìn chằm chằm vào Ren một cách dữ dội, Jin lườm cậu ấy và nói.
"kh...ngươi thì biết cái gì! Ngươi thì hiểu cái quái gì chứ!"
Nhìn Jin lạnh lùng, Ren mở miệng nói.
"Tại sao ta lại không hiểu?...Ngươi thực sự đã làm được gì để khiến trở nên mạnh mẽ hơn? Tập luyện? Đấu kiếm? Hay chỉ biết bào tiền và danh tiếng của gia đình mình?"
"Cái --"
Trước khi Jin kịp mở miệng phản bác, Ren cắt ngang lời Jin và nói tiếp.
"Ngươi đã bao giờ chiến đấu bằng cả tính mạng của mình chưa? Ngươi có thực sự nghĩ gì về việc người khác phải hy sinh gì để có được vị trí như bây giờ không? Ngươi cứ luôn mình so sánh với Kevin, nhưng ngươi có biết cậu ta đã trải qua chuyện gì để có được vị trí như bây giờ không? Ngươi không bao giờ xứng đáng so sánh với cậu ta cả."
Mỗi nhân vật chính đều có trở ngại của riêng mình.
Kevin từ khi còn rất trẻ đã phải dùng cả mạng sống của mình để chiến đấu, Amanda thì đơn độc một thân một mình trong phần lớn cuộc đời của cô ấy... Emma và Melissa cũng có những trở ngại rất riêng để hình thành nên con người họ bây giờ.
Tuy nhiên, bất chấp tất cả trở ngại to lớn đó, họ đều cố gắng vượt qua nó và đạt được vị trí như bây giờ.
Còn Jin?
Cậu ta đã gặp trở ngại gì chưa?
Được gia đình che chở và bao bọc, Jin sống thoải mái như là một thiếu gia giàu có, một công tử liên tục được cung cấp tài nguyên phát triển tốt nhất.
Cậu ta luôn có một cuộc sống quá dễ dàng, không có thất bại hay thử thách thực sự nào giúp cậu ta trưởng thành. Cậu ta chỉ đơn thuần là một đứa trẻ mới lớn với những tham vọng trẻ con...
Cậu ta có quyền gì mà dám tự hào cho rằng mình là người giỏi nhất?
Nghe xong những lời của Ren, Jin trừng mắt nhìn cậu và hét lên
"Ngươi đang nói với ta rằng tất cả những nỗ lực chết tiệt kia của ta là vô nghĩa ư?"
Tất cả những giọt mồ hôi và nước mắt cậu ấy đổ ra khi cậu ấy luyện tập? Tất cả những ngày mà cậu hy sinh giấc ngủ của mình để luyện tập và cố trở nên mạnh mẽ hơn... Tất cả những điều đó đều vô nghĩa sao?
Không nhìn Jin, Ren nhìn căn phòng. Cậu chỉ về phía những người mặc đồ đen, và lạnh lùng nói
"Vô nghĩa hay không thì có liên quan gì không? Sau cùng, suýt nữa thì ngươi đã phải bỏ mạng bởi những tên vô danh tiểu tốt..."
Mất vài giây để nhìn vào căn phòng giờ đã trở thành một mớ hỗn độn, Jin nhìn xác của những kẻ mặc đồ đen trong phòng và siết chặt tay lại.
"Ggggg vớ vẩn! Mày chỉ biết lảm nhảm thôi, chứ mày thì biết cái quái gì!"
Ôm bụng, hằn người lên bức tường, Jin yếu ớt đứng dậy
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]
"Mày chẳng biết cái quái gì về tao, cũng như những gì tao đã phải trải qua! Tao đã làm gì để đạt được vị trí hiện tại. Tao đã nỗ lực bao nhiêu để đạt được vị trí hiện tại...khh"
Từng bước một, Jin đi về phía Ren
"Làm sao mày dám đến đây và huyên hoan với tao như thể mày biết hết về tao? Mày thì biết cái quái gì chứ!?"
Càng đến gần Ren, giọng nói của cậu ta càng trở nên dữ tợn hơn.
"Mày nghĩ mày là ai mà dám chỉ trích tao trong khi mày chỉ biết che giấu sức mạnh của mình và lủi thủi một con chuột cống? Nói thử xem!"
Vẫn im lặng và phớt lờ những lời của Jin khi cậu ta từ từ tiến lại gần về phía mình, khuôn mặt của Ren vẫn vô cảm.
Không có một chút lo lắng hay sợ hãi trên khuôn mặt của cậu ta... chỉ là sự lạnh lùng thờ ơ vô cảm.
"Làm như thể mày biết tao vậy ..."
Từng bước một, Jin từ từ tiến về phía Ren.
Dừng lại trước mặt Ren, Jin nhìn thẳng vào mắt cậu và hét lên.
"Mày không có quyền nói với tao như thế khi mày không biết gì về-kkhhh!"
Nhìn chằm chằm vào Jin, người chỉ cách mình vài inch, Ren đưa tay về phía trước và tóm lấy cổ cậu.
"Ựh?--kghhh"
Nhấc người cậu ta lên không trung, Ren lạnh lùng nói.
"Lúc nào cũng mạnh mồm nhỉ, nhưng sau cùng thì ngươi cũng chẳng có gì để khiến ta ấn tượng cả..."
"Khhhh...buông ta ra!"
Đột nhiên bị Ren nhấc bổng lên không trung, Jin cố gắng nói khi vung chân lung tung trong không trung.
"Vô ích thôi..."
Nắm chặt lấy cổ Jin, Ren nhìn thẳng vào mắt cậu ta và nói.
"Khi ngươi ngủ, khi ngươi ăn, hoặc khi ngươi đang làm bất cứ điều gì đi nữa... Ta muốn ngươi nhớ khoảnh khắc này... Ta muốn ngươi nhớ bàn tay của ta đã siết cổ họng ngươi, trong khi tất cả ngươi có thể làm là thở hổn hển một cách bất lực trong vòng tay của ta..."
Dừng lại, trong khi vẫn giữ cổ Jin, Ren vô cảm nhìn Jin, người đang cố gắng thoát khỏi vòng tay của cậu.
"Khhhh...chết tiệt! Buông ta ra!"
...cuối cùng, dù Jin có cố gắng thế nào, cậu ấy cũng không thể thoát khỏi vòng tay Ren. Tất cả những gì cậu có thể là la hét và nguyền rủa một cách bất lực.
"khhhh"
Gia tăng sức mạnh của bàn tay để khiến Jin im lặng, Ren tiếp tục.
"...Hãy khắc ghi khoảnh khắc này vào tận sâu thẳm trong tâm trí nhỏ bé đó của ngươi...Hãy biết rằng, không ai thèm quan tâm đến cái niềm kiêu hãnh ngu ngốc đó của ngươi. Trong khi mọi người xung quanh ngươi đang trở nên mạnh mẽ hơn, thì ngươi lại là người duy nhất yếu đi."
"Suốt cuộc đời này, ta muốn ngươi ghi nhớ khoảnh khắc này, sự sỉ nhục này. Hãy luôn nhớ khoảnh khắc mà tên thảm hại như ngươi suýt nữa thì bỏ mạng trước một đám tay lâu la tiểu tốt. Hãy nhớ rằng ta, Ren Dover đã từng đánh bại ngươi!"
Càng lắng nghe giọng nói mạnh mẽ của Ren, Jin càng bớt chống cự.
Cuối cùng, cậu ấy đã ngừng chống chọi.
Chưa bao giờ cậu cảm thấy mình yếu đuối như vậy...
Cảm nhận được cái siết mạnh mẽ trên cổ mình, lúc này Jin mới nhận ra mình thực sự yếu đuối và bất lực đến nhường nào.
Ren càng nói, Jin càng muốn phủ nhận. Cậu muốn dùng cả sức mạnh của mình để giải phóng bản thân khỏi sự kìm kẹp của cậu ta và đánh cậu ta một trận tơi tả.
'Sao ngươi dám?'
‘Ta sẽ giết ngươi.’
'Chỉ cần đợi lúc chúng ta quay trở lại học viện, ta sẽ hủy hoại hoàn toàn cuộc sống của ngươi!'
Đủ loại ý nghĩ trả thù hiện lên trong đầu cậu khi cậu nghĩ đến khoảnh khắc cậu sẽ thoát khỏi hắn ta.
Chỉ cần cậu có lại được sự tự do, cậu nhất định sẽ...
Dừng suy nghĩ một giây, Jin chợt nảy ra một ý nghĩ.
[ĐỌC TẠI VLOGNOVEL ĐỂ ỦNG HỘ T]
Cậu ấy sẽ tự do mà, phải không?
Không đời nào Ren sẽ giết cậu...Gã ta đâu thể nào mà đi giết một học sinh trong học việc đâu mà, phải không?
...Nhìn chằm chằm vào đôi mắt vô cảm dường như có thể đọc thấu tâm hồn mình, Jin rùng mình.
“Cái gì thế?"
Cảm thấy tay mình run lên, Jin cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm bao trùm lấy mình.
Một cảm xúc mà ngay cả khi gần chết cậu cũng không cảm thấy .... khiếp hãi.
Nhìn lại đôi mắt vô cảm ấy, Jin thấy mình như trần trụi. Gần như thể mọi bí mật đen tối và mọi thứ về cậu đều được phơi bày trước mắt Ren.
Run rẩy, Jin đặt tay lên cánh tay của Ren và cầu xin.
"Khhhh...d-dừng lại!"
Phớt lờ lời cầu xin của Jin, Ren càng siết chặt cổ Jin hơn.
"...hãy loại bỏ thứ tự tôn thảm hại của ngươi nếu ngươi muốn trả thù cho ngày hôm nay."
"Kh--ahh"
Cố gắng một cách vô ích cuối cùng để lấy oxy, khuôn mặt của Jin trở nên xanh xao và cuối cùng, cậu ấy bất tỉnh.
Thấy Jin bất tỉnh, Ren nới lỏng cổ họng cậu ta.
...Mặc dù Ren có thể sẽ phải trả giá đắt cho hành động của này trong tương lai, nhưng cậu ấy đã làm những gì cần phải làm.
Dưới ảnh hưởng của [Uy Thế Hoàng Đế], Ren không quan tâm đến cảm xúc của chính mình.
Không quan trọng cái giá phải trong tương lai là gì.
Trong mắt cậu lúc này, những thất bại nhỏ như vậy không phải là điều cần phải quan tâm.
Dưới tác động của [Uy Thế Hoàng Đế], Ren nhìn mọi thứ một cách thực dụng nhất có thể... mọi hành động của cậu ấy làm đều vì mục đích cao xa hơn.
...và với cậu, một quân cờ hỏng cũng vô dụng như một quân cờ đã mất.
Khi nói chuyện với Jin, mọi lời nói và hành động của Ren đều đã được cân nhắc rất cẩn thận.
Ngay cả dưới ảnh hưởng của [Uy Thế Hoàng Đế], ký ức của Ren với tư cách là một tác giả của tiểu thuyết này không hề biến mất.
Có nghĩa là cậu ta biết rõ tính cách của Jin như thế nào...
Cậu ấy biết về sự bất an và mọi thứ về cậu ta, từ niềm tự tôn biến dạng của cậu ta đến hoàn cảnh sống của cậu ta...
Đối với một người kiêu ngạo như Jin, càng xúc phạm cậu ta, thì chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa.
Bước vào phòng Jin, Ren chỉ nhìn thấy một Jin đang suy sụp.
Cứ như thể cậu đang nhìn vào một ngọn lửa sắp tàn... một ngọn lửa không còn có thể bùng cháy nữa.
...Tất cả những gì Ren làm vào lúc này là đổ thêm dầu vào lửa.
Chỉ bằng cách thực sự làm bẽ mặt cậu ta và phá nát lòng kiêu hãnh của cậu ta thành từng mảnh, thì cậu mới có thể khiến Jin trở lại bình thường.
Qua cách Ren nhìn nhận mọi thứ, nếu mọi thứ cứ tiếp tục như vậy, thì tương lai của Jin sẽ cực kỳ đen tối.
Mặc dù hành động của cậu ấy có thể khiến Jin ghét cậu ấy thêm, nhưng Ren không quan tâm.
Điều quan trọng với cậu ấy là Jin trở lại bình thường và cốt truyện chính vẫn sẽ tiếp tục phát triển như bình thường...
Cậu ấy đã cố gắng hết sức để sửa lại Jin... và bây giờ, chỉ có thời gian mới trả lời được liệu những nỗ lực của cậu ấy có được đền đáp hay không.
-Click!
Ngay khi Ren chuẩn bị thả cổ họng Jin ra, cậu nghe thấy một tiếng lách cách từ phía sau.
Quay đầu lại, về hướng phát ra âm thanh, Ren nhìn thấy cánh cửa đang từ từ mở ra... và xuất hiện từ phía bên kia cánh cửa là bóng dáng của Kevin.
Bước vào phòng, Kevin sững người.
Nhìn Jin đang bị ôm cổ, Kevin từ từ nhìn người siết cổ cậu ta.
...rồi, mắt cậu ta chạm mắt Ren
#Darkie
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/the-authors-pov-goc-nhin-cua-tac-gia/chuong-68-vu-tham-sat-hollberg-3